Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư
Chương 6 : Gần đây tương đối phiền
Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Gíao Sư
“Là cậu?”
“Là tôi.”
Tiếng ầm ĩ xung quanh bỗng nhiên biến mất, ngay cả ngọn đèn cũng trở nên tối sầm. Ngụy Cửu cố tình thoải mái mà xoa xoa thái dương, một cước đá văng chướng ngại vật bên cạnh, từng bước một, thẳng tắp mà hướng Tạ Vấn Thiên đi qua.
Lúc này, không biết là âm nhạc của cái phòng nào vang lên, giọng hát rất đúng lúc.
“Trong biển người tìm được em rồi, tất cả thay đổi có tình nghĩa, theo trong lòng bây giờ đã tìm được cái đẹp, tìm được rồi yêu thầm sở y…”
Trong ánh mắt của Tạ Vấn Thiên mê man đã trộn lẫn màu sắc khác, cái loại này sâu không dò được, giống như muốn đem sắc thái người nhìn rõ ràng.
Thực sự là đẹp đến khiến người ta nín thở. Ngụy Cửu cảm thấy có cái gì đó đang cháy, trong phổi nhức nhối tràn đầy tình yêu
Cái gì mềm yếu kì quái, cái đoàn người vây xem, tất cả gì đó chướng mắt trong nháy mắt hết thảy biến mất cũng không tồn tại.
Trong mắt Ngụy Cửu chỉ còn lại Tạ Vấn Thiên giống cỏ lau bị gió thổi nghiêng méo mó dựa ở trên tường.
“Anh đẹp trai, theo tôi đi…” Hắn cười đến chân thành sâu sắc, hướng Tạ Vấn Thiên vươn tay ra.
Tạ Vấn Thiên yên lặng mà nhìn, con mắt nhẹ nhàng nhắm lại, ” đôi tay Thượng đế” kia cũng duỗi ra hướng đến mình.
“Cửu ca, Cửu ca!”
Xung quanh nhiều người vây quanh như thế, có người thấy tình hình này vội vã muốn đi báo nguy,tiểu đệ đi theo bên người Ngụy Cửu bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng nhìn phản ứng của Ngụy Cửu. Nhưng Ngụy Cửu giống như đang đình chỉ hoạt động, chỉ ngây ngốc không nhúc nhích mà đứng ở đằng kia, nhưng biểu tình lại thay đổi, vẻ mặt hung ác ban nãy đã biến thành thâm tình ý thiết, không biết là động dục với ai nữa.
Tạ Vấn Thiên liếc mắt nhìn đại đầu bóng lưỡng kia nằm thẳng trên mặt đất đầu máu chảy nói lầm bầm, mới vừa ngẩng đầu thì phát hiện Ngụy Cửu ánh mắt bất thường nhìn mình, cười cợt nhả như vậy, giống như bệnh tâm thần.
Người bên cạnh Ngụy Cửu như thế nhoáng lên, thần trí liền rõ ràng, lúc này mới từ chính mình trong đoạn phim điện ảnh cẩu huyết phục hồi tinh thần lại.
Người vây ở bên cạnh xem náo nhiệt đối với hắn đều là sợ cùng ghét, hơn nữa nhìn Tạ Vấn Thiên vẫn đang đứng ở trong đám người, bất quá khi hắn phát hiện chính mình đang nhìn cậu thì cậu chỉ lạnh lùng mà liếc một cái, xoay người trở về.
Cái liếc mắt băng lãnh của Tạ Vấn Thiên làm cho tim Ngụy Cửu như bị đâm một lỗ, lần này đổi lại là hắn mê man mà nhìn bóng lưng của Tạ Vấn Thiên, không biết mình đắc tội với đối phương chỗ nào.
Tạ Vấn Thiên cùng bạn bè trở về phòng, ngồi xuống thì hút thuốc.
Cậu rút hai điếu mà hút sâu, chau mày, Tiểu Thường bên cạnh nhìn ra cậu có tâm sự, ngồi sát kế bên khuyến khích hỏi.
Tạ Vấn Thiên chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, cậu thường thường liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lông mày nhíu lợi hại hơn.
Sao lại có người hỗn hư vậy chứ? Câu châm ngôn kia vẫn đúng, cẩu, không sửa được ăn thỉ (phân).
Cậu nhíu mày, bỗng nhiên có chút hối hận ngày hôm nay quá mức ôn nhu với Ngụy Cửu.
Nếu như còn dám tới tìm mình, kia mình có khả năng phải vi phạm chức nghiệp đạo đức hảo hảo lăn qua lăn lại hắn.
Không có biện pháp, thiên lý là lớn nhất, Ngụy Cửu ỷ thế hiếp người thật sự là nhìn không quen.
Tạ Vấn Thiên vừa nghĩ như thế, vừa cảm thấy Ngụy Cửu kỳ thực không giống người xấu như vậy a?
Bất quá đầu năm nay, súc sinh hay mặc quần áo giả làm người, người đó rốt cuộc là dạng gì, vẫn còn phải tiếp cận để nhìn.
Mà mình có hứng thú đi quản Ngụy Cửu người này rốt cuộc là cái dạng gì?
Tiểu Thường nói chuyện cười mà kéo Tạ Vấn Thiên muốn buộc cậu cùng nhau hát, Tạ Vấn Thiên tắt thuốc, không suy nghĩ nhiều nữa.
“Quên đi, đi.” Ngụy Cửu mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ, hắn phải về nhà đi, nhi tử vẫn một mình ở nhà.
Đẩy ra người vây ở một bên, Ngụy Cửu xoay người đối với tên mềm yếu còn nằm trên mặt đất nói lầm bầm lấy tay hung hăng mà khoa tay múa chân, nghiến răng nghiến lợi mà chửi “Biến”.
Hắn ra KTV, nhịn không được quay đầu lại nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc phía sau, rồi mới giận dữ lên xe ngồi.
Ngụy gia vốn có một quy định chính là trước mười giờ con nít phải lên giường ngủ. Thế nhưng đêm nay Ngụy Cửu phải đi ra ngoài xã giao, Tiểu Ngụy có cơ hội này nên không bỏ qua. Y lấy hảo đồ ăn vặt cùng đồ uống, bày ra tại trước mặt máy vi tính, ” Trang bị ra trận”.
Bàn phím lạch tạch mà vang, Tiểu Ngụy ở trong trò chơi đánh chiếm thành trì cùng các bạn cùng đội của mình giết sạch yêu quái gặp được, chơi đến vui vẻ, không có nghe đến tiếng mở cửa rất nhỏ kia.
Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên liếc mắt lạnh như băng một cái, ngang nhiên coi thường giống như binh lính mang cung tên, quấn vào trong lòng hắn, một chút cũng lấy không ra được.
Ngụy Cửu tâm phiền ý loạn mà về nhà, thấy phòng ngủ của nhi tử vẫn còn mở đèn.
Hắn bực không chỗ để phát, có lẽ này là chỗ cuối cùng tìm được để trút giận rồi.
“Tiểu tử thối! Muộn như thế còn chơi trò chơi! Ta nói trước 10 giờ phải ngủ, ngươi còn không nghe!”
Ngụy Cửu chạy vào, nhìn chằm chằm Tiểu Ngụy vẫn còn đang mê mẩn trò chơi, đoạt lấy con chuột ném xuống mặt đất.
Tiểu Ngụy đầu tiên là sợ đến sửng sốt, sau đó hít mũi, che miệng, nước mắt lộp bộp lộp bộp chảy ra.
“Ngươi không trưởng thành gì cả! Lão tử một ngày không để ý ngươi, ngươi sẽ không biết họ mình là gì! Còn dám khóc, đi rửa mặt rồi ngủ cho ta, còn dám có lần sau, Tiểu Ngụy …” Ngụy Cửu thấy hài tử sợ đến lợi hại, sắc mặt cứng đờ, muốn nói lại bị nghẹn. Hắn nặng nề mà xoa xoa đầu của Tiểu Ngụy, sắt không thành thép xoay người đi ra ngoài.
Nhi tử khóc sướt mướt ở phòng vệ sinh vừa rửa mặt vừa khóc, Ngụy Cửu ở trong phòng của mình sinh hờn dỗi, cửa phòng hơi khép lại.
Tiểu Ngụy rửa mặt xong, đem khăn mặt treo trở lại, xoa xoa nước mắt không tự giác chảy ra, trong lòng run sợ mà trở về phòng mình.
Nhìn nhi tử khóc đến thật thương tâm, Ngụy Cửu cũng biết mình quá nổi giận … Hắn mở cửa, muốn đi an ủi nhi tử, nhưng mới vừa đi đến cửa phòng của nhi tử, hắn chợt nghe được vài âm thanh tiếng khóc bị kiềm nén cùng với hài tử không ngừng gọi mẹ nó.
Trong lúc đó bỗng nhiên Ngụy Cửu nghĩ mình biến thành một kẻ xấu, một người ba không trách nhiệm.
Hắn đứng ở cửa phòng của hài tử, một bước cũng không tiến vào.
Có lẽ mình thật đúng là thiếu dạy dỗ. Ngụy Cửu ôm tay, đầu đập nhẹ lên trên tường, như vậy chậm rãi theo tiết tấu mà đập vào. Hắn không phải muốn tự sát, hắn chỉ là mượn ngoại lực tự hỏi một cái, đó chính là: vì cái gì mình sống mệt như vậy?
Gió đêm lặng lẽ lạnh.
Ngụy Cửu đứng ở trên sân thượng hút thuốc, nhi tử trong phòng đã không tiếng động, đại khái là khóc mệt mỏi rồi ngủ.
Hắn xoa xoa mi tâm, cảm thấy mình giống như ban đem trước mắt, hỗn độn mờ mịt.
Không biết ngày mai trời có thể mưa hay không.
Ngụy Cửu tự nhiên mà đem tàn thuốc gạt ra ngoài, dưới lầu như cũ gay gắt mà chửi, sau đó tất cả đều an tĩnh xuống.
Ngày mới sáng không bao lâu, Ngụy Cửu đã thức dậy, hắn rón rén mà đi xuống lầu mua bánh màn thầu(*), sau đó lại đi tới phòng bếp chiên trứng.
Hắn mang tới trên bàn phòng khách, sợ Tiểu Ngụy không thấy được, còn cố ý mang đến bàn nơi gần cửa.
Bình thường hắn đều đưa tiền cho Tiểu Ngụy đi trên đường ăn, nhưng tối hôm qua sau khi một trận mắng to Ngụy Cửu mới có chút hối hận, nhưng hắn lại thực sự nói không nên lời an ủi, mặt mũi cũng áy náy.
Ngụy Cửu vừa chốn vào phòng ngủ của mình. Hắn nằm xuống, mở to mắt không ngủ mà chuyên tâm nghe động tĩnh.
Không quá lâu Tiểu Ngụy đã rời giường, mang dép đến phòng vệ sinh phòng khách tới tới lui lui.
Cửa chính cọt kẹt một tiếng bị kéo ra, sau đó đóng lại. Ngụy Cửu giống như gặp ác mộng mạnh mẽ ngồi dậy, hắn trong lòng đối với nhi tử áy náy mà cúi thấp đầu, đi vào phòng khách.
Món ăn trên bàn đã bị lấy đi, chỉ chừa một cái bánh màn thầu lẻ loi.
Ngụy Cửu cười mà cầm lên cái bánh màn thầu kia, hung hăng mở miệng mà cắn.
Mỗi người mỗi một ngày đều có chuyện của mình.
Tạ Vấn Thiên ngày hôm nay nhiều việc bề bộn, buổi chiều có hai màn điều giáo, buổi tối còn có một màn, mà ngày mai cũng là tràn đầy cuộc hẹn.
Điện thoại trên bàn vang lên, Tạ Vấn Thiên nhận điện thoại, vừa nghe là Ngụy Cửu.
Cậu không vui mà nhớ tới một màn hai người cuối tuần trước trong KTV kia, nói cũng không thân thiết.
“Xin lỗi, thời gian buổi chiều tôi có hẹn hết, không rảnh hầu hạ anh, Cửu ca, không bằng tôi giới thiệu cho anh ngươi khác a.”
“Thôi… Quên đi.” Ngụy Cửu yên lặng, còn nói, ” Thời gian buổi tối của cậu cũng hẹn đầy hết?”
Hắn chính chưa từ bỏ ý định. Tạ Vấn Thiên chuyển động con ngươi cười cười, cũng tốt, tìm một cơ hội hảo hảo giáo huấn hắn cái này làm việc càn rỡ cũng không sai.” Sau chín giờ khi còn không có người đặt, sao, anh thật sự muốn chơi.”
“Tôi đặt chín giờ đến mười giờ, tôi nguyện ý bỏ ra nhiều tiền.” Ngụy Cửu trong điện thoại hình như có điểm gấp.
Tên này đúng là trào phúng. Tạ Vấn Thiên hạ kết luận như thế. Cậu không chút hoang mang mà trả lời với âm thanh đó, phân phó nói, “Cửu ca, theo lý thuyết, anh đã chơi đùa một lần rồi, tôi đây đưa ra một yêu cầu, anh có khả năng chấp nhận, chúng ta đêm nay tiếp tục,anh nếu không khả năng chấp nhận, quên đi.”
” Yêu cầu gì? Tôi đều đáp ứng.”
Ngụy Cửu khẩn cấp, liền không chút suy nghĩ mà nhanh chóng đáp ứng.
Tạ Vấn Thiên che miệng len lén mà nở nụ cười, tiếng nói rõ ràng, đang giả ngôn từ mà đối microphone nói: “Anh còn nhớ rõ ngày đó tôi buộc anh chỗ đó làm sao a, vậy anh trước khi đến nhớ kỹ đem chính mình cột chắc. Được rồi, đừng mặc quần lót.”
(*):Bánh màn thầu:
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
18 chương
43 chương