Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 5 : Cẩu, không đổi được thói ăn thỉ(phân)

Đã rất lâu rồi Ngụy Cửu không theo đuổi người khác, thông thường đều là người khác tới theo đuổi hắn, kia hắn chỉ cần ngồi ở một chỗ, giả vờ làm dáng mà nháy mắt mấy cái, hoặc là cười một cái, sẽ có rất nhiều người bắt đầu bổ nhào về phía trước mà hi vọng hắn ôm. Tạ Vấn Thiên từ chỗ kia sảng khoái đi ra, Ngụy Cửu đi nhẹ nhàng không vững giống như hút ma túy. Hắn nhớ tới khoái cảm ban nãy có cái gì đó khó có thể nói nên lời thì nhịn không được muốn cười, hắn nghĩ Tạ Vấn Thiên nhất định cũng có cảm giác với mình. Trộm nhìn ánh mắt của Tạ Vấn Thiên, rất thâm thúy, dường như muốn đem mình nhìn thấu mới bỏ qua. Tiểu Tạ, cậu có đúng nghĩ đến Cửu ca không? Nhi tử, xem ra chuyện giúp ngươi tìm mẹ có hi vọng. Nghĩ vậy, Ngụy Cửu ngoảnh lại mà nở nụ cười, kết quả bị mội ngụm nước bọt làm sặc. Tạ Vấn Thiên đi lên xe buýt thì lấy MP4 ra. Phục vụ Ngụy Cửu một giờ, cậu cũng có chút mệt mỏi. Nhìn Ngụy Cửu sảng khoái đến như vậy, tâm lý Tạ Vấn Thiên càng thêm giữ vững một cái đạo lý hơn: trên giường không quân tử. Thời điểm Ngụy Cửu lần đầu tiên tìm đến mình trong mắt hung ác, giống như muốn ăn thịt người, thô bạo ngang ngược. Nhưng hôm nay dưới tay mình đã biến thành một con mèo biết nghe lời, tùy ý mình nặn dẹp vặn tròn. Nói thật, cảm giác này cũng không tồi. Nếu không nhớ đây là lần đầu tiên của Ngụy Cửu, Tạ Vấn Thiên thật muốn biễu diễn nhiều chút đem nam nhân này chơi đến hư. Bất quá chơi một giờ nhanh như vậy mà có thể khôi phục thể lực, tố chất thân thể của Ngụy Cửu nhưng thật ra không giống như Tạ Vấn Thiên vừa nghĩ đến bộ dáng phong tao kia của hắn, đối lập với kiêu ngạo lần trước gặp mặt, mừng rỡ cười không ngừng. Nam nhân này có chút thú vị. Khi thì lưu manh, khi thì là người cha hiền, còn là một *** nam. Tạ Vấn Thiên nâng cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, rất muốn thấy rõ Ngụy Cửu rốt cuộc là dạng người gì. Bất quá cái ý niệm này trong đầu khi cậu xuống xe thì đã bị quăng sau đầu, cái lẩu ở xa thành phố so với Ngụy Cửu có lực hấp dẫn hơn. ” Đói chết ta rồi, đói chết ta rồi!” Tiểu Ngụy ồn ào quăng mất túi sách thì chạy ào vào nhà bếp, Ngụy Cửu mang tạp đề ở đằng kia vừa ngâm vừa hát mà xào rau, nhìn lại là nhi tử, hắn mang một nồi, tranh thủ mang một cái đường thố cà* cuối cùng lên bàn. “Buổi trưa chưa ăn no a, có việc bận.” Ngụy Cửu ngang cánh tay lau mồ hôi, đưa mắt ra hiệu để Tiểu Ngụy đem món ăn đi ra ngoài trước. Tiểu Ngụy ừ một tiếng, vội vã mang món ăn bưng đi ra ngoài, rất hiểu chuyện. Ngụy Cửu một bên bỏ đi tạp dề, còn lộ ra vẻ mặt đắc ý. “Nho nhỏ, con có khả năng sẽ có một người mẹ.” Ngụy Cửu bới cơm, nói mơ hồ, cũng không liếc mắt nhìn Tiểu Ngụy. “Thực sự?!” con mắt Tiểu Ngụy vừa mở, nhất thời cười đến nhe răng trợn mắt, nước bọt bay tứ tung. Ngụy Cửu không nhịn được mà nhìn mắt y, dùng chiếc đũa gắp khối cà nhét vào trong bát Tiểu Ngụy, “Coi đạo đức con thì không đuổi kịp cha ngươi ta một chút? Mau ăn a, ăn xong rồi cầm chén rửa sạch, ta một hồi còn có việc phải đi ra ngoài.” “Cha ta hình dáng này...” Tiểu Ngụy đem cơm ăn hết, trề môi đối Ngụy Cửu khanh khách mà cười, lúc đầu Ngụy Cửu trừng mắt, lúc sau cũng vui vẻ, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Trời mới đen không lâu sau, trên đường náo nhiệt mà nói có điểm không giống, dã thú ban ngày trốn ở trong rừng rậm đều chạy ra, dương nanh múa vuốt mà hú, kêu gào, cười. Ngụy Cửu chỉ dẫn theo hai tiểu đệ theo bên người, hắn đi bàn công tác. Có chuyên thích hợp nói vào ban đêm, bởi vì ban đêm không có mặt trời, đủ tối, thiếu sáng. Hắn cẩn thận mà vỗ về chơi đùa mái tóc đã được chải chỉnh tề của mình, ngồi ở trong phòng KTV (Karaoke TV) chờ người. Hai người tiểu đệ đã bắt đầu hát oa oa, Ngụy Cửu chỉ ngồi như vậy, nét mặt thản nhiên nghiêm túc có chút lãnh khốc. Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, giống như một cuộn phim chiếu lại cái cảnh buổi chiều, mỗi một màn đều tràn ngập hơi thở *** mỹ. Ngụy Cửu nhắm mắt, như còn có thể ngửi thấy được đến mùi vị hormone nam tính trong phòng kia toả ra. Hắn biết chính mình đã bắt đầu nhớ “đôi tay Thượng đế” của Tạ Vấn Thiên. “Sao đoán trước, hết lần này tới lần khác ngẫu nhiên gặp, yêu sâu đậm…” Một tiểu đệ khàn cả giọng mà hát bài ”phong tỏa tôi suốt đời”, thắt lưng đều khom xuống phía dưới. Ngụy Cửu bị tiếng ca tê tâm liệt phế kinh khủng này làm cho đầu trướng đau, trong mắt bắn ra hai hàng ánh sáng lạnh. “Đừng ồn ào nữa! Có phiền hay không!” Hắn vừa la xong, cửa phòng bị đẩy ra, một người đầu bóng lưỡng rực rỡ cười hì hì bước đến, hắn dựa ở cửa cột, tay trái cầm điếu thuốc.”Cửu ca, anh tới thật sớm.” “Người yêu nhất của ngươi là ta, ngươi sao cam lòng cho ta khổ sở, úc úc úc…” Bàn của Tạ Vấn Thiên tốt lắm, bắt đầu ca giống như ca sĩ, tuổi cậu gần ba mươi, thế nhưng thoạt nhìn chỉ có ngoài hai mươi, mỗi thời mỗi khắc tinh thần tràn đầy cùng lòng dạ cởi mở cho cậu cuộc sống tuổi còn trẻ mà tự tại. “Úc úc úc cái đầu mẹ cậu úc, úc có tin hay không tôi K ngươi!” Tiểu Thường là một trong những người bạn thân của Tạ Vấn Thiên, y rất mất mặt mỗi lần ăn xong cái lẩu lại hát K đều là Tạ Vấn Thiên này xuất sắc chiếm lấy microphone. Quả thật y muốn xông lên cho Tạ Vấn Thiên một cái đấm. Tạ Vấn Thiên nhếch mép, đăm chiêu ủ dột mà hướng những người khác oán giận, “Tiểu Thường nhà này đố kị tôi hát hay, các ngươi làm chứng, nếu ngày nào đó mà tôi treo (chết), chắc chắn là tiểu tử này ở phía sau giở trò.” Ngay thời điểm cậu oán giận, tiểu Thường đem microphone đoạt đi, ê a mà bắt đầu hát bài ” bách chiến bách thắng ”của mình. Ngụy Cửu uống rượu, dường như là không có nghe rõ ràng tiếng ồn ào quái lạ bên cạnh. “Cửu ca, Cửu ca, em nói, quán bar của khu mới bên kia không ngờ có nhiều nữ nhân tới giúp đỡ, anh xem đi, quán kia anh là cổ đông lớn, sở dĩ các huynh đệ đều nhường em đến hỏi ý tứ của anh.” Uống say, cầm lấy tay áo của Ngụy Cửu không tha, trong mắt mông lung say lờ đờ để lộ ra tham lam. Hiện tại không nhiều quán bar sạch sẽ, mình mới đây đầu tư mấy cái quán bar, ngay từ đầu sẽ không thầm nghĩ bán rượu. “Dứt khoát đem thuốc đi bán.” Ngụy Cửu buông chén rượu, ngoài cười nhưng trong không cười đối với tên đầu thịt heo sờ soạng kia. Đầu thịt heo rốt cuộc hiểu ý tứ của Ngụy Cửu, cười ha ha, bỗng nhiên ôm lấy Ngụy Cửu. “Có tiền cùng nhau kiếm, Cửu ca, em yêu anh, lại, hôn một cái.” Đang nói, cái đầu thịt heo miệng đầy nước bọt dựa sát hôn mặt Ngụy Cửu. Ngụy Cửu sửng sốt, hắn quay đầu nhìn đầu thịt heo mắt vẫn còn mừng rỡ phân không rõ phương hướng, trong mắt như muốn phun ra hỏa. Hắn đứng lên, lau mặt, đột nhiên một tay xách áo mềm yếu, một tay ra quyền. “Con mẹ nó, hôn cái gì, cút ngay cho lảo tử!” Ngụy Cửu một quyền đánh tới thủ lĩnh thịt heo kia còn không biết xảy ra chuyện gì, nhẹ buông tay, đối phương cả người va đến cửa thì ngã ra ngoài, chốc lát gào khóc thảm thiết. “Còn chưa cút, tin hay không lão tử đánh chết ngươi!” Ngụy Cửu hận nhất người hắn nhìn không vừa mắt xúc phạm thân hắn, hắn sờ sờ thái dương, bảo đảm kiểu tóc của mình còn chỉnh tề. Âm thanh xảy ra sự cố như vậy lớn, trong phòng Tạ Vấn Thiên đều nghe được. Cậu theo bạn bè vừa ló đầu ra muốn nhìn một chút náo nhiệt, chợt nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của một người quen thuộc. “Nhìn cái gì mà nhìn, ai dám nhìn, lão tử móc mắt người đó!” Chính là thấy được cái gì? Tạ Vấn Thiên dụi mắt, cậu thấy Ngụy Cửu nổi giận đùng đùng mà đứng ở trong đám người, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt hung ác. Ngụy Cửu nặng nề mà hừ một tiếng, một đôi mắt lạnh lùng mà quét qua đám người can đảm che ở trước mặt Cửu ca hắn, bỗng nhiên hắn thấy mặt sau có một nam nhân cao cao suất suất còn mang điểm mê man mà nhìn mình.