"Kính cong..." Thiệu Mặc Sâm đứng dậy nhìn mắt mèo, chân mày giật giật, mở cửa rồi khoanh tay đứng đó. "Cô tới đây làm gì?" Liễu Mạn Tinh xoa xoa tóc, giả vờ kinh ngạc, nói. "Tôi tới tìm đạo diễn Bạch, sao cậu lại ở đây?" Thiệu Mặc Sâm liếc nhìn cô. "Phòng của đạo diễn Bạch ở bên cạnh, cô đi nhầm rồi." Dứt lời đóng cửa lại. Liễu Mạn Tinh chen người vào, Thiệu Mặc Sâm ngừng tay lại, châm chọc nói. "Cô còn sợ phóng viên viết không hết chuyện?" "Có ảnh đế chống lưng, tôi sợ gì?" "Liễu Mạn Tinh, có việc gì thì mai nói." Giọng Thiệu Mặc Sâm không vui. "Hôm nay tôi không cố ý." Liễu Mạn Tinh vòng vo. "Tôi tới nói xin lỗi với đạo diễn Bạch." "Vậy cô tìm tôi làm gì?" Liễu Mạn Tinh nhận ra giọng nói của anh dịu đi không ít, trừng mắt nhìn. "Tìm cậu với tìm đạo diễn Bạch không giống nhau à?" Thiệu Mặc Sâm giễu cợt. "Này, biết nhìn mặt nói chuyện rồi đấy, sao còn không đi tìm Ngân Minh Nhiễm đi." Liễu Mạn Tinh vẫn cười, giọng nói hơi xót xa. "Anh ấy là kim chủ, tôi là tình nhân, loại quan hệ này thì làm được gì?" "Lời đấy dùng để gạt tôi hay là tự gạt cô?" Thiệu Mặc Sâm lui ra mấy bước để Liễu Mạn Tinh đi vào. "Là tôi tự gạt tôi." Liễu Mạn Tinh nắm quần áo, tự lẩm bẩm "Nhưng sao Thiệu Mặc Sâm cậu vẫn ngây thơ như thế? Tôi nhớ lúc mới quen ghê, nam thần dịu dàng ấm áp, người gặp người thương." "À." Thiệu Mặc Sâm ném cho cô một chai nước suối, chẳng có chút khách sáo nào. Liễu Mạn Tinh nghe được tiếng nước trong phòng tắm, đáy mắt hiện lên mấy phần nhớ nhung. "Thực ra như bây giờ cũng tốt. Thiệu Mặc Sâm, tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói rất hợp với cậu." "Khi còn trẻ, cậu trao tất cả dịu dàng cho người khác, bao nhiêu ấu trĩ đều gửi cho cậu ấy. Sau khi trưởng thành, cậu lại bướng bỉnh, kiêu ngạo với người khác, dành lại cho cậu ấy tất cả dịu dàng." "Liễu Mạn Tinh, sao tôi không biết cô có tố chất làm biên kịch như thế?" "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống." Vừa nói xong, đạo diễn Bạch Trạch luôn sống có quy củ đã đi ra khỏi phòng tắm, đang dùng khăn lông lau tóc. Cậu nghe được giọng nói của Liễu Mạn Tinh, bây giờ trên người đang mặc quần áo thẳng thớm. "Này." Liễu Mạn Tinh cười, bắt đầu bắt chuyện. "Một khi cô ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ có người chụp ảnh, Ngô Càn vẫn đang chờ cơ hội này." Bạch Trạch lạnh lùng nói. Liễu Môn Tinh xoa mặt, thở dài. "Vậy tôi nói sự thật được không?" "Tôi cũng có cách của tôi, Ngô Càn dùng tiền mời một trên trai bao đang trong phòng tôi, bây giờ tôi về mới dính bẫy." Bạch Trạch gật đầu, xem như là chấp nhận lời giải thích này. Thiệu Mặc Sâm chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên. Liễu Mạn Tinh cười, chống cằm nhìn, quả nhiên tất cả dịu dàng đều dành cho một người. Ba người không còn chuyện gì nói, nhắc tới chuyện kịch bản, dự định gọi điện thoại cho Lê Duyệt bảo cậu ta tới. "Duyệt Duyệt, muộn vậy rồi, ai đấy?" "Anh Thiệu..." Phương Tịch không nghe được bên kia nói gì, chớp chớp mắt nhìn cậu ta. "Cố gắng lên." Khuôn mặt Lê Duyệt đỏ ửng, lầm bầm nói. "Làm gì thế." Phương Tịch cười hì hì đẩy cậu ta tới tủ quần áo. "Đổi bộ quần áo nào đẹp chút đi." Sửa soạn xong, 30 phút sau Lê Duyệt xuất hiện trước mắt mèo, Thiệu mặc Sâm mở cử nhìn cậu ta. "Đi bar à?" Lê Duyệt vội lắc đầu, lúc thấy hai người kia trong phòng, cảm thấy hơi bối rối. "Đạo...đạo diễn Bạch? Chị Mạn Tinh..." Thiệu Mặc Sâm khó hiểu, nhìn cậu ta. "Sững sờ cái gì? Tới đây nói chuyện kịch bản." "À à à..." Lê Duyệt thầm mắng Phương Tịch một trận, thực sự là suy nghĩ sâu xa. Kịch bản là do Lê Duyệt viết, biết ý mình là gì nên nói ra, động tác mấy người cũng rất nhanh, bắt đầu sửa mấy đoạn không hợp, làm rõ tình cảm của Hồ Nhiên và Cốc Oanh Oanh. "Muốn tình yêu xen lẫn tình cảm không rời xa, Lê Duyệt, cậu bị điên à?" "Nhưng nếu không có tình yêu thì bộ này có quay được không?" Cốc Oanh Oanh và Diệp Phong chỉ đang hợp tác cùng nhau, gặp dịp thì chơi, ai cũng có tính toán riêng của mình. Bạch Trạch buồn cười nhìn cậu ta. "Không có tình yêu cũng chẳng sao, bộ này tình cảm ám muội, không nói rõ mới tốt." "Nếu vậy thì không giải thích được kết cục đoạn cuối." Thiệu Mặc Sâm đồng ý nói. "Nếu như Hồ Nhiên yêu Cốc Oanh Oanh, vậy đừng có thái độ tiếc hận với Diệp Phong." Lê Duyệt cắn bút. "Vậy phải có thái độ gì?" Liễu Mạn Tinh đột nhiên cười thành tiếng. "Chị Mạn Tinh?" Liễu Mạn Tinh xua tay. "Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện trước kia." "Tôi và đạo diễn Bạch là bạn học." Lê Duyệt gật đầu, chuyện này cậu ta biết. "Năm đó tôi còn theo đuổi đạo diễn Bạch nữa." Liễu Mạn Tinh dễ dàng nói ra chuyện bát quái lớn. Lê Duyệt đột nhiên nghĩ tới gì đó. "Em không tin." "Vì sao?" Lê Duyệt bĩu môi. "Chị Mạn Tinh nói chị và anh Thiệu là tình địch." Liễu Mạn Tinh chắc chắn không thích con gái, trừ phi anh Thiệu thích con trai. Mặc dù Phương Tịch nói chuyện đó có khả năng rất lớn như Lê Duyệt vẫn không dám tin. "Liễu-Mạn-Tinh." Thiệu Mặc Sâm gằn giọng, biết thế đã không cho người phụ nữ lắm chuyện này vào cửa. Bạch Trạch sửng sốt, khóe môi cong lên. Liễu Mạn Tinh xua ty. "Aizz, lần trước là giả, lần này mới là thật." "Tôi theo đuổi đạo diễn Bạch, mặc dù tôi có tình cảm nhưng lúc đó cũng có một người thích Bạch Trạch, nhưng cậu ta rất ngu ngốc, bản thân cũng không biết. Nếu như cậu thấy biểu hiện của cậu ta khi đó thì mới biết cái gì gọi là tình yêu." Rất ngu ngốc, Thiệu Mặc Sâm không nhịn được cười, khi đó anh ngu ngốc thật. Đứng đó ăn giấm nhưng không biết tại sao lại nổi máu ghen. - "A Trạch sẽ không thích cậu." Chàng trai ngây thơ dùng xưng hô chỉ riêng mình mới được gọi để thể hiện mình là người đặc biệt. - "Sao cậu biết?" Cô gái không chịu thua, khiêu khích. - "Tôi biết đấy, biết cậu ấy không thích người như cậu." - "Vậy cậu nói xem cậu ấy thích người thế nào?" - "Cậu ấy thích người cao hơn cậu ấy, có chút ngốc ngếch, có chút ngây thơ, ngực cũng không cần lớn." Thiệu Mặc Sâm càng nói càng thấy đau lòng, lại không biết tại sao mình đau như vậy. Điều kiện này là do Bạch Trạch nói với anh. - "Thiệu Mặc Sâm, cậu đừng lừa tôi, Bạch Trạch cao gần 1m8, cô gái nào cao hơn cậu ấy? Cao như cậu sao?" Liễu Mặc Tinh không tin, lẩm bẩm. - "Đồ chú lùn." Thiệu Mặc Sâm như cây lớn, châm chọc Liễu Mạn Tinh. - "Thiệu Mặc Sâm, không phải cậu thích Bạch Trạch chứ?" Liễu Mạn Tinh giận quá hóa cười. Thiệu Mặc Sâm sửng sốt, nhìn cô như nhìn kẻ ngu đần, cô gái này, đầu óc làm bằng bã đậu sao? - "Đồ nhát gan." Liễu Mạn Tinh lạnh nhạt nói, câu tiếp theo lại giương cằm tự đắc, khẩu âm nói đồ - nhát - gan. Thiệu Mặc Sâm lòng đầy căm phẫn đi mách lẻo chuyện này với Bạch Trạch. - "Thiệu Mặc Sâm." - "Sao thế? Bạch Trạch, cậu đừng đi chung với cô ta nữa, được không?" - "Vậy cậu cảm thấy tôi nên đi cùng ai?" Thiệu Mặc Sâm tắt tiếng, sau đó đáng thương nói. "Chỉ hai chúng ta thôi không được sao? Sau khi tốt nghiệp chúng ta có thể ở cùng nhau, đóng phim cùng nhau, đi chơi cùng nhau, chúng ta có thể gặp cha mẹ nhau..." - "Thiệu Mặc Sâm, cậu là thằng ngu." Bạch Trạch cắt lời anh. Thiệu Mặc Sâm mếu máo. "A Trạch..." Bạch Trạch thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn con mắt trong veo của anh, từ khi học trung học tới giờ, hai người đã quen nhau năm năm, từ thiếu niên ngây thơ đến khi trưởng thành, cậu hiểu Thiệu Mặc Sâm nhất, thậm chí còn hiểu rõ Thiệu Mặc Sâm hơn bản thân. Thiệu Mặc Sâm không hiểu ý của cậu chứ không phải lạt mềm buộc chặt. "A Sâm, tớ có người mình thích rồi." Tay chân Thiệu Mặc Sâm đột nhiên luống cuống, trái tim đau đớn. "Tớ..." - "A Sâm. cậu yên tâm, tôi không nói với cậu ấy, cũng sẽ không khiến cậu ấy khó xử. Chúng ta có thể bên nhau như cậu nói." - "Bạch Trạch..." Đầu tiên trong lòng Thiệu Mặc Sâm mừng như điên, sau đó lại cảm thấy mất mát vô cùng, nhưng mất mát gì chứ? Anh thậm chí còn không có tư cách gì để mất mát. Anh không còn là đứa nhỏ ngây ngô đuổi người yêu thầm Bạch Trạch nữa rồi, thậm chí còn lấy lý do tốt cho Bạch Trạch nên mới lý lẽ hùng hồn đứng trước mặt Liễu Mạn Tinh. - - "Ban đầu tôi cũng không phục, cậu nói xem người nhát gan như vậy sao có thể giành Bạch Trạch với tôi?" Liễu Mạn Tinh nhìn Lê Duyệt đang chăm chú nghe cô kể chuyện. "Sau đó thì sao?" "Sau đó hả? Tôi chỉ có thể chịu thua thôi." Liễu Mạn Tinh cười, ánh mắt như lạc về những năm tháng ấy. "Có người mình thích, dù nói không nên lời nhưng ở giây phút quan trọng lại nguyện hi sinh chính mình để tác thành cho người đó và người trong lòng của người đó." "Sẽ có người như vậy sao?" Lê Duyệt lẩm bẩm nói, có chút đau khổ. "Sau đó..." - "Hiệu trưởng, người là do em đánh, cậu ta đáng đời, nhưng em không giết cậu ta, em không phải kẻ giết người." - "Liều lĩnh." Hiệu trưởng chỉ vào Thiệu Mặc Sâm, quát. "Cậu biết cậu ta là ai không? Cậu ta là con trai thị trưởng thành phố, là đứa con trai duy nhất." - "Thì sao? Con trai thị trưởng có thể ép người ta sao? Đây là cách thầy bảo vệ học sinh của mình?" - "Cậu có biết như vậy sẽ hủy đi tương lai của mình hay không?" - "Đời này dù em không đóng phim được nữa cũng không thể để ai bắt nạt cậu ấy. Hiệu trưởng, ai làm người đó chịu, em đánh người em sẽ nhận, nhưng em không phải tên giết người." - "Cậu!!!" "Không phải người đó giết sao?" "Không phải." Bạch Trạch tiếp lời, lạnh lùng nói. "Người là do tôi đánh, anh ấy nhận thay tôi, còn người giết cậu ấy sau này mới bắt được." Là do cậu ấm kia không biết trời cao đất rộng hãm hiếp một cô gái vô tội, bị anh trai cô gái đó giết, sau đó tới sở cảnh sát tự thú. "Oa, nữ trung hào kiệt." Nghe cậu ta nói xong, sắc mặt Thiệu Mặc Sâm méo mó. Liễu Mạn Tinh cười run người. Bạch Trạch không cười, ngón tay lạnh như băng nắm chặt thành quyền, cậu vẫn nhớ mãi cái loại cảm giác khủng hoảng ấy, lúc đó bởi vì Thiệu Mặc Sâm còn nhỏ theo cha mẹ qua đây sống, đại sứ quán can thiệp vào chuyện này nên cảnh sát không thể gán tội bừa bãi cho Thiệu Mặc Sâm, sau đó hung thủ tự thú, Thiệu Mặc Sâm mới được thả ra, người gầy đi rất nhiều. Nửa năm sau, người thị trưởng kia vì tham ô nhận hối lộ bị bắt, chuyện mới bình thường trở lại. Lê Duyệt trợn mặt. "Sau đó cô ấy có biết mình thích người ta không?" Thiệu Mặc Sâm nhẹ nắm bàn tay Bạch Trạch, vuốt lên đầu ngón tay đang co lại của cậu, tiếp lời. "Đương nhiên không biết." "Sao đần như vậy." "Đúng thế, cậu ấy rất ngu ngốc, nếu không sẽ không vì tự tôn của mình mà thả người ta đi." Liễu Mạn Tinh nghe vậy, hơi khựng lại. "Anh Thiệu, anh cũng biết chuyện này?" "Ba người bọn tôi là bạn học." "Chưa nghe nói qua." Lê Duyệt vò đầu. Thiệu Mặc Sâm sờ mũi một cái, chuyện đánh nhau khiến anh lưu ban, nhưng bắt đầu từ khi học đại học năm ba Thiệu Mặc Sâm đã nhận một số vai diễn, thế nên cũng chẳng quan trọng lắm. Có rất nhiều người không biết chuyện này, chỉ biết anh lưu ban một năm, nguyên nhân cũng bị Mạc Húc xóa sạch, thế nên có rất nhiều người không biết anh và Bạch Trạch là bạn học. "Bạn cùng trường cũng là bạn học." Thiệu Mặc Sâm nói. "Ah." Lê Duyệt ngoan ngoãn không hỏi nữa. "Vậy sau đó thì sao?" "Sau đó thì cậu ấy theo đuổi người ta, hai người bên nhau." Con mắt Lê Duyệt sáng lên, nhìn Bạch Trạch. "Vậy bây giờ sao rồi?" "Bây giờ..." Thiệu Mặc Sâm thần bí nói. "Đoán xem?" "Anh...Anh Thiệu, anh không nên làm vậy." Kể chuyện lại không nói kết cục là giết người không dao. Bạch Trạch lật kịch bản. "Anh ấy không phải kẻ nhát gan, anh ấy là người dũng cảm nhất tôi từng gặp." Liễu Mạn Tinh trợn trừng mắt, cô chỉ muốn chọc tức Thiệu Mặc Sâm, sao bây giờ lại như vậy?. "Hai người nói..." Cô cân nhắc một chút chuyện dùng từ của mình. Cô vẫn cảm thấy hai người này khi đó có gì đó mờ ám, nhưng không thể tin được thì ra bọn họ lại bên nhau từ khi ấy đến bây giờ. "Không phải chúng ta đang nói chuyện kịch bản sao?" Thiệu Mặc Sâm cười vui vẻ. "Thế nên, tình cảm của Hồ Nhiên và Cốc Oanh Oanh phải cần chút mờ ám, cảnh độc thoại này tôi nghĩ nên bỏ đi." "Bỏ bỏ bỏ." Lê Duyệt chưa từng yêu đương qua, vui vẻ nói. "Thì ra ngoài đời có những chuyện tình thế này, đạo diễn Bạch, có phải khi đó anh rất cảm động đúng không?" "Nếu như có thể quay về lúc đó." Bạch Trạch nhìn về nơi xa xăm. "Trước tiên tôi sẽ đánh anh ấy một trận không rời giường nổi." Lê Duyệt há hốc mồm.. Bạch Trạch không có cảm giác an toàn, đan ngón tay mình vào kẽ bàn tay Thiệu Mặc Sâm. "Tôi không thể chịu đựng được chuyện mất anh ấy thêm lần nữa." - - Vở kịch nhỏ: Khi còn học trung học, Bạch Trạch không hiểu văn hóa Trung Quốc cho lắm. Thiệu Mặc Sâm: Bạch Trạch, tớ muốn nuôi thú cưng. Bạch Trạch: Cậu còn chưa nuôi nổi mình. Thiệu Mặc Sâm: Sao lại thế, thú cưng này vô cùng ngoan, còn rất oai phong. Bạch Trạch: O.O? Thiệu Mặc Sâm: Cả người trắng bóc, có hai cái cánh, như nhà thông thái nói, trên đầu có sừng, giống con sư tử, có thể gặp dữ hóa lành, mang tới may mắn. Bạch Trạch: Tên lừa đảo, có phải cậu chê tớ ngốc hay không? Thiệu Mặc Sâm: Tớ nuôi rồi, cậu cũng gặp rồi. - -- Đây là đường phân cách về nhà hỏi bà --- Bạch Trạch vứt Sơn Hải Kinh xuống: Thiệu Mặc Sâm, thi cuối kỳ tớ thề không cho cậu chép đáp án nữa. Trong nhật ký Thiệu Mặc Sâm viết: Thực ra thú cưng của tớ có đôi khi cũng biết cáu kỉnh nhưng vẫn rất đáng yêu. Tớ thích cậu ấy nhất. - - Tớ giải thích luôn một chút: Trong tiếng trung: 他 /Tā/: anh ấy, cậu ấy,...  và 她 /Tā/: cô ấy,.. đều có cùng một cách phát âm, vì vậy khi Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch nói  他 (em ấy, anh ấy) thì mọi người thường nghĩ tới 她 (cô ấy). Tương tự, 我 /Wǒ/: tôi, tớ, anh,... và 你/Nǐ/: bạn, em,.... Khi Thiệu Mặc Sâm hay Bạch Trạch nói 你(em, anh) mọi người sẽ nghĩ hai người xưng hô với đối phương là cậu - tôi, anh - tôi.