Đạo Chu

Chương 687 : Sắp hết giờ!

Chiến dịch học viện Tượng Giáp coi như thất bại trong bước đầu. Họ đã bỏ ra không ít lượng tiền đầu nhập vào các loại vũ khí ý đồ tìm đám người Vũ Vô Cực đánh lén tiêu diệt đối phương. Trì hoàn thời điểm đối phương sống lại. Đáng tiếc rõ ràng mọi thứ đều đã thất bại. “Hô...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi thật dài. Bàn tay đưa ra trực tiếp đem chiếc xúc xích do Áo Tư Tạp tạo ra trực tiếp bỏ vào miệng. Không hổ tịch trạng của Áo Tư Tạp, khả năng giải độc cùng với khôi phục hồn lực và thể lực đúng là nhất lưu. Bình thường đối với hồn sư khác mà nói, trúng loại độc này đã sớm chết. Bất quá đám người này gặp phải Vũ Vô Cực, cơ bản không có cách nào đánh chết hắn ngay. Muốn hắn ngấm độc rồi chết thì còn cần thời gian nhất định. “Hô...” Ninh Vinh Vinh phả ra một hơi thật dài. Bàn tay hắn đưa lên trực tiếp che ngực của mình. Trong giọng nói mang theo hổn hển. Trán nàng chảy ra một chút mồ hôi hột. Cái cảm giác cực kỳ đau đớn khi mà mũi tên đâm xuyên qua ngực làm cho thân thể nàng không thể không run rẩy được. “Vinh Vinh...” Áo Tư Tạp đột nhiên thấy hình ảnh hư ảo của Ninh Vinh Vinh xuất hiện ở bên cạnh mình. Con mắt Áo Tư Tạp theo đó trợn tròn kinh ngạc nhìn về phía Ninh Vinh Vinh. Lúc này, hai người nhưng đang đứng ở trong suối sinh mệnh. Áo Tư Tạp đang điên cuồng tạo ra các loại xúc xích của hắn đem đặt ở một bên. Vẻ mặt hắn dại ra, trong tay cầm lấy chiếc xúc xích cũng không có tiếp tục niệm hồn chủ. Giọng nói khó hiểu: “Vinh Vinh... ngươi thế nào trở lại sớm như vậy!?” “Câm miệng!” Ninh Vinh Vinh trực tiếp mở miệng mắng. Nàng mới không có muốn nói mình bị người đánh lén trực tiếp bị giết trở về doanh trại dưỡng thương. Thân thể chỉ có thể từ hư ảo ngưng thành hình. Không quá bao lâu, nàng sẽ một lần nữa sống lại. Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, rõ ràng là lợi thế nghiêng về bên học viện Sử Lai Khắc. Nguyên nhân vì khi tu vi bị phong ấn, các hồn kỹ đều khó lòng thi triển. Cơ bản là hồn kỹ của mọi người sẽ không có cách nào thi triển nếu tu vi không đạt đến. Tại cấp hồn sư họ chỉ có thể thi triển một loại hồn kỹ mà thôi. Song đám người Vũ Vô Cực có được hồn kỹ tự nghĩ ra nên họ cơ bản sẽ không có bất cứ lo lắng gì, lo lắng bọn họ chính là hồn lực không đủ nhưng đã có Áo Tư Tạp xử lý việc này. Lợi thế bắt đầu nghiêng về phía học viện Sử Lai Khắc thời gian cũng dần dần trôi qua khi mà đám người hai bên giao đấu không ngừng. Học viện Sử Lai Khắc cũng có vài người bị giết chết bất quá ưu thế vẫn ở bên Sử Lai Khắc khi chưa có thủ vệ nào bị giết chết trong khi đó thủ vệ bọn họ cũng đã bị giết hai người tạo ra lỗ hổng lớn đẻ học viện Sử Lai Khắc đánh phá đợt phòng ngự thứ hai. Mọi người trực tiếp bôn tập hướng về phía phương hướng doanh trại học viện Tượng Giáp tông mà đi. Nhìn cảnh này, bàn tay của Hô Duyên Chấn siết chặt lại. Đôi mắt hắn hết sức âm trầm. Ninh Phong Trí nhìn cảnh này khẽ cười mở miệng nói: “Xem ra trận đấu này không tệ! Phần thắng hẳn đang nghiêng về học viện Sử Lai Khắc. Thủ hộ giả của học viện Tượng Giáp xem ra không được a!” “Vậy thì chưa chắc!” Hô Duyên Chấn nhếch khẽ khoé miệng của mình lên. Hắn cười nhạt nhưng đôi mắt híp lại mang theo vài phần khiêu khích đối với Ninh Phong Trí: “Nói chiến thắng thuộc về học viện Sử Lai Khắc, Ninh tông chủ không thấy quá sớm hay không?” “Quá sớm!” Ninh Phong Trí lập tức đáp lại bằng nụ cười nhạt, hắn lắc lắc đầu: “Hô tông chủ còn cho rằng trận đấu này hoà không bằng!” “Các vị...” Bạch Kim Giáo chủ nắm tay đặt ở tay vịn ghế. Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía hai người mở miệng nói: “Ninh tông chủ, Hô tông chủ... hai người này giờ đều tập trung nói đến học viện Sử Lai Khắc và học viện Tượng Giáp. Ngày hôm nay quang huy cũng không phải chỉ có trận đấu giữa học viện Sử Lai Khắc và học viện Tượng Giáo thôi đâu, còn có rất nhiều các học viện khác nữa!” “Giáo Chủ Tát Lạp Tư nói không có sai!” Một giọng nói ôn tồn từ miệng Tuyết Dạ đại đế phát ra. Nụ cười nhẹ nhàng và cái đầu Tuyết Dạ đại đế hơi gật xuống. Hắn tỏ ra ôn hoà nhìn về phía mọi người: “Trên màn ảnh, quang huy không chỉ thuộc riêng về học viện Sử Lai Khắc cùng với học viện Tượng Giáp, các học viện khác cũng không tồi chút nào. Tuổi trẻ ra nhiều nhân tài như vậy đúng là may mắn của Thiên Đấu đế quốc ta.” “Bệ hạ nói phải!” Mấy người theo đó không hẹn mà cùng gật đầu đáp lời cho mặt mũi của Tuyết Dạ đại đế. Bất quá trận đấu này đâu có đẹp mắt cùng với chiến thuật phối hợp tốt như học viện Sử Lai Khắc. Dù sao mọi người mới có mặt ở đây đều hầu hết tập trung quan sát trận đấu học viện Sử Lai Khắc mà không phải trận đấu ở bên khác. Các trận đấu khác cũng rất thường thường không có làm cho họ mãn nhãn như học viện Sử Lai Khắc đấu với học viện Tượng Giáp. Lúc này, đoàn người học viện Sử Lai Khắc hẹn nhau tập trung công kích phá phòng ngự của học viện Tượng Giáp. Bất quá trong lúc này đoàn người học viện Sử Lai Khắc đều đề phòng nhìn về phía ba người. Toàn bộ ba người học viện thủ hộ giả lại trực tiếp phòng ngự trước doanh trại học viện Tượng Giáp không xa. “Ân...” Vũ Vô Cực mở miệng nói, đôi mắt nheo lại, giọng nói mang theo đề phòng: “Ba người kia, một người gầy gầy đó hẳn là không phải dòng chính Tượng Giáp tông. Võ hồn của hắn là một loại thực vật hệ hồn thú. Ta biết loại hồn thú này, nó là mê huyễn ma đằng có độc. Đặc tính của nó chính là các loại độc có hôn mê cực mạnh. Xem ra, mấy người học viện Tượng Giáp cũng là đề phòng chiến thuật của Đại Sư.” Người nam nhân gầy gõ có khuôn mặt hơi xương xẩu và đôi mắt híp lại. Bộ dạng của hắn có vài phần gầy yếu giống như một người nam nhân bị tửu sắc hút cạn. Hắn gật đầu mở miệng với cái giọng nói khàn khàn: “Không tệ, ta xác thực là loại võ hồn này. Kiến thức của người không tồi, thiếu niên!” “Ánh mắt hắn thực sự kỳ quái đây!” Diễm Linh Cơ trực tiếp mỉm cười đặt tay ở má và hơi nghiêng đầu: “Giống như ăn hết người ta vậy!?” Ánh mắt hắn tràn ngập dâm tà nhìn về phía mấy nữ nhân. Ở sâu trong đôi mắt hắn, ham muốn dục vọng bị hắn che dấu nhưng không khó để nhìn ra. Hắn quét mặt mấy nữ nhân nhìn về phía mấy người đặc biệt Cương Thủ và Diễm Linh Cơ nhiều một chút. So sánh với vẻ đẹp Diễm Linh Cơ thì bộ ngực Cương Thủ làm hắn không có cách nào rời mắt được. “Chị Diễm...” Mã Hồng Tuấn ngạo nghễ ôm hai tay trước ngực mình, giọng nói phát ra vài phần tiện tiện: “Đừng nghĩ khó như vậy chứ? Hắn đơn giản là một kẻ động dục mà thôi! Một con ma đằng dâm đãng. Ý nghĩ hắn rất đơn giản làm gì khó hiểu như vậy. Hắn muốn tìm một con chó giao hợp thôi!” “Dâm gà...” Vậy mà Mã Hồng Tuấn nói ra lập tức làm cho người nam nhận kia tức điên, hắn mở miệng nói: “Ta biết ngươi... Thi đấu có thể thua nhưng dâm gà ngươi nhất định phải chết!” Vừa nói hắn định xông lên. “Bình tĩnh...” Một người thanh niên cao to hơi mập mạp có cái mũi lõ híp mắt lại, bàn tay ngang ra hướng về phía hắn nói: “Theo kế hoạch hành động!” lời này lập tức làm cho người thanh niên gầy gò kia trực tiếp dừng lại bước chân. Nhưng đôi mắt hắn cực kỳ âm trầm nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. “Ây... sợ quá... ân... ta nói gì sai sao?” Mã Hồng Tuấn cười nhạt kéo người giả vờ sợ sệt. bất quá khi thấy được ánh mắt âm u mấy nữ nhân nhìn về phía mình, Mã Hồng Tuấn cảm giác được mình nói gì không đúng. Ninh Vinh Vinh lập tức chống eo mở miệng quát lên: “Thảo gà... ngươi nói hắn đang muốn cái đó... chẳng phải nói chúng ta là... là...” Bản thân Ninh Vinh Vinh còn chưa nói hết thì mấy người học viện Tượng Giáp đã trực tiếp tiến hành tấn công. Một đám dây đằng trực tiếp xuất hiện lao nhanh về phía đám người học viện Sử Lai Khắc. Ngay lập tức Diễm Linh Cơ mỉm cười mở miệng nói: “Dây leo sao? bất quá vừa lúc...” Nàng trực tiếp mở ra võ hồn của mình. Một ngọn lửa khủng bố trực tiếp đánh về đám dây leo đang cuồn cuộn mọc lên hướng về phía đám người Vũ Vô Cực mà giết đi. “Hừ...” Đám người học viện Tượng Giáp cười lạnh một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như các ngươi sử dụng phi hành nấm tràng ta còn kiêng kị một chút bất quá...”