Đạo Chu
Chương 667 : Lời đề nghị
Trưa ngày hôm sau, hai thiếu nữ Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh mang theo đôi mắt mèo tiến vào bên trong phòng ăn. Đặc biệt khi mà thấy được Vũ Vô Cực đang vì mọi người chuẩn bị cơm chưa, các nàng không khỏi dùng ánh mắt u oán nhìn về phía hắn. Vũ Vô Cực cảm nhận được có người từ phía ngoài nhìn mình, hắn không khỏi nhíu mày quay đầu.
Đập vào mắt Vũ Vô Cực là đôi mắt giống như hai con gấu trúc từ đôi mắt của các nàng. Đặc biệt ánh mắt tràn ngập u oán nhìn về phía mình, Vũ Vô Cực liên tục co quắp khoé miệng của mình. Hắn nhớ đến giống như mình không có làm gì có lỗi với các nàng đi. Đầu Vô Cực lắc lắc vài cái, hắn lại trực tiếp vùi đầu vào công việc nấu ăn.
“Hừ...” Ninh Vinh Vinh hừ nhẹ một chút. Đôi mắt nàng tràn ngập khó chịu nhìn về phía Vũ Vô Cực. Chu Trúc Thanh ngồi ở phía trước hơi nhíu mày một cái. Bản thân Trúc Thanh cũng cảm giác được mệt mỏi vô cùng. Cả ngày hôm qua nàng cũng không có ngủ được.
Ngày hôm qua tiếng rên rỉ trong phòng Vũ Vô Cực trực tiếp làm cho nàng thực sự khó ngủ. Khoảng cách căn nhà Vũ Vô Cực đến với toà nhà nữ không quá xa. Đồng thời âm thanh vang dội thực sự làm cho người khó ngủ. Đặc biệt tiếng rên rỉ nữ nhân không dứt kèm theo tiếng thở dốc nam nhân kéo dài đến hơn nữa đêm. Đến gần sáng các nàng lim dim ngủ thì đột nhiên lần nữa âm thanh kỳ quái đó truyền đến làm các nàng tỉnh giấc.
“Hô...”Áo Tư Tạp mang theo đôi mắt giống như gấu trúc đi vào phía bên trong. Đi song hành với hắn là Đái Mộc Bạch. Hiện giờ hai người đều mang theo tinh thần mệt mỏi đi vào nhà ăn. Khác hẳn với đám hai người là Mã Hồng Tuấn mang theo tinh thần sảng khoái tiến vào phòng ăn.
Đối với hai nam nhân này, Mã Hồng Tuân dùng ánh mắt đồng tình và giễu cợt nhìn về phía hai người. Bị ánh mắt này nhìn về phía mình, hai người giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất quá Mã Hồng Tuấn lại cười có vài phần tiện tiện, đôi mắt híp lại nhìn về phía hai người. Khuôn mặt tràn đầy vui vẻ và giễu cợt tiến vào trong phòng ăn.
“...” Trong lòng Mã Hồng Tuấn cười một cách hả hê đối với đám nam nhân này. Đặc biệt ngày hôm qua hắn cũng không phải không nghe được. Mà sau khi nghe thì Mã Hồng Tuấn trực tiếp mời hai người Áo Tư Tạp và Đái Mộc Bạch ra ngoài chơi nhưng đám người này từ chối. Ngay lập tức Mã Hồng Tuấn chẳng thèm bận tâm mở ra xe bay trực tiếp đi một chuyến. Hiện giờ hắn là hồn vương, tuổi trẻ hồn vương có ai dám động đến hắn. Người lại tuấn tụ lịch sự, đi một vòng còn không kiếm được nữ nhân.
Không quá bao lâu, Mã Hồng Tuấn trực tiếp lượn quanh kiếm được vài nữ nhân đồng ý giao hoan với hắn. Đương nhiên hắn đem toàn bộ tinh hoa thoải mái một lần. Hồn lực theo đó cũng là tịnh tiến thêm một phần. Công pháp song tu này đúng là quá hợp khẩu vị Mã Hồng Tuấn, cho dù dùng nó đổi lấy tiên trân hoàng kim châu báu cho dù ngôi vị hoàng đế hắn cũng không cần. Nào có công pháp dùng tốt, vừa thoả mãn nhu cầu sinh lý mà tốc độ tu luyện lại tăng nhanh gấp bội. Vừa đạt được cực sướng trong khoái lạc lại vừa tu luyện, nhân sinh đúng là quá đẹp.
“Ân...” Mã Hồng Tuấn thấy được hai người Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh nhìn về phía mình. Đôi mắt gấu trúc hiện rõ. Thoáng chốc Mã Hồng Tuấn từ kinh ngạc thành cười cợt nhả. Nụ cười có vài phần tiện tiện: “Em gái Vinh Vinh, còn có em Thanh Thanh, hai người tối qua không ngủ được sao?”
“Hừ...” Chu Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt biến thành lạnh như băng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn.
Hai tay Ninh Vinh Vinh đan xen vào nhau đặt ở dưới cằm. Ánh mắt khẽ liếc mang theo lạnh lùng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn: “Mập mạp, không phải chuyện của ngươi...”
“Nga...” Mã Hồng Tuấn chỉ có hơi kinh ngạc hô lên một câu. Một câu trả lời không đâu vào đâu. Bất quá khuôn mặt tươi cười lại hoàn toàn bán đứng hắn. Song hắn vẫn thực thích ý không để ý đến ánh mắt giết người của hai nữ nhân theo đó ngồi xuống bàn.
“Tên mập chết bầm này!” Đái Mộc Bạch có vài phần giận dữ nói: “Ngươi lại da ngứa!”
“Đái lão đại... đến....” Mã Hồng Tuấn đưa tay phẩy phẩy: “Nếu không ta và ngươi luận bàn một chút. Ta trước khi ăn muốn hoạt động một chút. Như vậy ăn cơm hẳn cũng sẽ ngon hơn. Tuấn ca, đại đao cũng đã cơ khát khó nhịn!”
“Đái lão đại, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt! Đánh hắn...” Áo Tư Tạp trực tiếp mở miệng nói: “Ta cùng với ngươi đánh hắn...”
“Hai tên tiện nhân này!” Mã Hồng Tuấn từ khuôn mặt đang cười khẩy biến thành đen lại: “Hai người muốn hai đánh một sao? Lòng tự trọng các ngươi ở đâu hả!? Thật sự không phúc hậu chút nào cả!”
“Mập mạp...” Áo Tư Tạp tức giận mở miệng nói: “Ngươi còn nói chúng ta không phúc hậu! Ngươi mẹ nó nhìn xem mình xem. Ngày hôm qua bỏ lại chúng ta một mình chạy ra ngoài chơi. Ngươi nói ngươi phúc hậu sao? Ngươi còn nói chúng ta là anh em sao?”
“Cả nhà ngươi mới là mập mạp!” Mã Hồng Tuấn bực miệng chửi thô một câu: “Hôm qua ta không phải cũng mời hai người đi cùng sao? Ai bảo các ngươi không có đi cùng ta. Hơn nữa, ca không phải đi chơi nhé! Ca là đi tu luyện, tu luyện hiệu không?” Vừa nói hắn vỗ vỗ bộ ngực của mình ra vẻ cực kỳ chính khí.
“mập mạp chết tiệt! Thật không phúc hậu...” Đái Mộc Bạch đã không nhẫn nhịn được giận mắng. Ngón tay chỉ thẳng Mã Hồng Tuấn: “ngươi còn dám mở miệng nói mình đi tu luyện. Ngươi đi chơi thanh lâu mà còn nói mình tu luyện. Ngươi lòng tự trọng của ngươi... mẹ nó đâu rồi!?”
“Ân...” Vũ Vô Cực nhíu mày nhìn về phía mấy người. Hôm nay như thế nào mọi người lại có tinh thần kích động như vậy. Đầu Vũ Vô Cực lắc lắc, hắn đơn giản tạo ra một phần thân sau đó để phân thân cầm vài món ăn hướng về phía chiếc bàn đi đến sau đó đem chúng trực tiếp đặt xuống.
Mấy người đang cãi nhau, Vũ Vô Cực bưng thức ăn đến thì dừng lại. Ngay sau đó Mã Hồng Tuấn nhìn về phía thức ăn thì hơi dừng lại quay đầu nhìn ra. Thấy được một Vũ Vô Cực đem thức ăn để xuống, một Vũ Vô Cực thì đang nấu ăn. Mã Hồng Tuấn mở miệng hỏi: “Vô Cực ca, đây là hồn kỹ thứ năm của anh sao?”
“Không...” Phân thân Vũ Vô Cực trả lời: “Hồn kỹ thứ năm của ta có tác dụng gần giống như thuấn di. Đây là hồn kỹ thứ ba có thể sao chép võ hồn. Sau khi ta tiến vào hồn vương thì kỹ năng sao chép võ hồn lại tiến một bước. Cơ bản là ta có thể sao chép hồn kỹ nhưng dường như chỉ sao chép những người có thực lực yếu hơn ta. Nói đúng hơn chỉ sao chép được bốn hoàn hồn tông mà thôi.”
“Hồn kỹ tăng lên!” Áo Tư Tạp kinh ngạc hô, hắn cùng tất cả nhìn về phía Vũ Vô Cực. Sau đó tất cả không hẹn mà đầu ánh mắt đến Ninh Vinh Vinh khi Áo Tư Tạp nói: “Chẳng lẽ hồn kỹ có thể tăng lên giống như của Vinh Vinh!”
“Cái này hắn là đi...” Phân thân Vô Cực trầm ngâm một chút rồi trả lời. Sau đó hắn hơi nghiêng đầu quan sát nhìn về phía mấy người lên tiếng hỏi: “mấy người các ngươi, ngày hôm qua không có ngủ tốt sao? Hôm nay như thế nào có vẻ tinh thần không tốt lắm!”
“Còn không phải là ngươi...” Ninh Vinh Vinh trực tiếp mở miệng tức giận.
“Tại ta...” Vẻ mặt Vũ Vô Cực cũng theo đó xuất hiện khó hiểu.
“Vô Cực ca, Mã Hồng Tuấn ta trên đời không phục ai chứ nhất định phục nhất chính là Vô Cực ca ngươi!” Tiếp theo Mã Hồng Tuấn nói ra làm cho Vũ Vô Cực càng thêm mờ mịt. Vũ Vô Cực lại nghe được hắn nói tiếp: “Vô Cực ca, hai vị chị dâu vẫn chưa đến sao?” Vừa nói Mã Hồng Tuấn nhìn quanh sau đó ánh mắt cũng theo đó sáng lên đưa ngón tay cái với Vũ Vô Cực: “Vô Cực ca, ngươi ngưu. Ta hoàn toàn hiểu mà...”
“Mập... à không Tiểu Tuấn à...” Vô Cực nghiêng đầu mở miệng hỏi: “Sao ta có phần không hiểu các ngươi đang nói gì a? Diễm Diếm và Thiếu Thiếu sao? Hai người muốn chỉnh trang một chút. Dù sao nữ nhân thì đều yêu đẹp mà thế nên sẽ hơi mất chút thời gian....”
Lời còn chưa dứt, Vũ Vô Cực đã thấy được hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y tiến tới. Lúc này hai nàng vẫn ăn mặc giống như thường ngày. Nếu có cũng chỉ trang điểm thêm chút phấn son. Theo ánh mắt Vũ Vô Cực thì mọi người cũng đầu ánh mắt theo. Họ thấy được Diễm Linh Cơ và Tiểu Y tiến tới, đôi mắt hơi có hơi nước mông lung và hàng lông mày hơi dãn ra. Một cỗ khí chất thành thục xuất hiện trên người họ.
“Làm sao!?” Áo Tư Tạp theo đó mở miệng hỏi: “Ta giống như thấy hai vị chị dâu xinh đẹp hơn!?” Đặc biệt khi mà Diễm Linh Cơ khẽ vướt lọn tóc bên má của nàng, mấy nam nhân đều theo đó ngây ngẩn nhìn về phía các nàng.
Không quá bao lâu hai thiếu nữ tiến tới thì các giáo viên trong học viện cũng tiến tới. Tất cả ngồi vào bàn ăn. Lúc này, Phất Lan Đức theo đó ho khan mở miệng nói: “Vô Cực a, ta... à không chúng ta có thể hiểu cảm xúc những người trẻ tuổi lâu ngày gặp nhau. Nhưng vì tương lai, các em cũng nên biết tiết chế a!”
“...” Triệu Vô Cực thấy vậy thầm cười lạnh trong lòng. Còn không phải lão Phất bị lăn lộn ngày hôm qua mãi không ngủ được. Thế nên sáng ngày hôm nay mới có sự kiện toàn bộ học viên được nghỉ. Âm thầm khinh bỉ một hơi, Triệu Vô Cực cũng vì thế thở ra dài dài.
“Ách... ta biết!” Vũ Vô Cực cười xấu hổ gãi gãi mũi. Hắn quay ra thấy được mấy nữ đối với hắn quang ánh mắt khó chịu coi thường cùng với u oán. Vũ Vô Cực chỉ có thể gãi gãi sống mũi cho qua loa rồi mở miệng nói: “Viện trưởng, ta có việc cùng ngài nói lúc này.” Đang ăn ngon lành, Phất Lan Đức theo đó hơi dừng đũa nhìn về phía Vô Cực, nghe được Vô Cực nói: “Ta hy vọng học viện Sử Lai Khắc tạm thời tới học viện Thiên Địa trong thời gian thi đấu vòng loại.”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
9 chương
11 chương
74 chương
70 chương