Sau đêm đó,Danh Dương không hề nhắc lại chuyện kia thêm lần nào,có lúc 2 người đụng mặt nhau khi vừa bước ra khỏi phòng,có lúc thì đụng mặt nhau dưới phòng khách,nhưng không ai nói với ai 1 câu,xem như không thấy,vẻ mặt Danh Dương xưa nay vốn lạnh lùng,nay lại càng lạnh băng hơn,có trời mới biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì? Phi Phương thầm thở phào vì 2 ngày sau đó cô và Danh Dương không còn xung đột thêm lần nào nữa,,đối với cô điều đó là 1 điều rất may mắn. Nhưng có điều thay đổi nho nhỏ,đó là thím Hoa đã qua hẳn bên nhà mẹ chồng cô làm việc,điều đó cũng có nghĩa là Phi Phương đã chính thức trở thành ô sin kiêm vợ hờ bí mật trong ngôi biệt thự này. Vào 1 buổi tối,Phi Phương úp bát đĩa vừa rửa xong lên kệ bếp thì ngoài cửa chính Hải yến 1 thân xinh đẹp bước vào.Hải Yến tay xách túi hàng hiệu điềm nhiên ngồi xuống sô pha,nhìn Phi Phương loay hoay trong bếp,kêu lớn. - này cô,..có thể làm giùm tôi ly nước hoa quả không? Phi Phương nhận ra Hải Yến,liền đáp ngay. - vâng,xin cô đợi tôi lát, Phi Phương nhanh chóng lôi từ trong tủ ra 1 túi hoa quả tươi,bắt đầu gọt vỏ,đang gọt dở thì Hải Yến bước vào,đi tới gần Phi Phương,hỏi dò. - tôi nên xưng hô với cô thế nào nhỉ? - cứ gọi tôi là Phi Phương được rồi? Hải Yến à lên 1 tiếng,tiếp tục dò hỏi. - cô là gái ở quê lên đây sao?nhìn cô không thích hợp làm công việc này cho lắm... Phi Phương chăm chú gọt hoa quả,không nói gì, - tôi có thể giúp cô tìm được 1 công việc tốt,tốt hơn làm ô sin nhiều,cô thấy sao? Phi Phương ngạc nhiên nhìn Hải Yến,thái độ quá mức thân thiện của cô ta khiến cô hơi ái ngại,nói thế nào nhỉ,?mơi quan hệ giữa cô và Hải yến rất đặc thù,cô là vợ Danh Dương,Hải Yến là bạn gái Danh Dương,nếu 1 ngày biết được sự thật này,cô ta còn có thể thân thiênh được như vậy nữa không đây? Vẫn là nên tránh xa thì hơn. - cảm ơn ý tốt của cô,nhưng tôi cảm thấy công việc này rất hợp với mình, Nói xong câu đó,phi Phương muốn cắn đầu lưỡi,... Sự hồ nghi trong lòng Hải Yến mỗi ngày 1 mãnh liệt,trực giác nói cho cô ta biết,Danh Dương và cô gái trước mặt có mối quan hệ nào đó.... - không sao,cô cứ từ từ suy nghĩ,lúc nào thực sự cần 1 công việc tốt hơn thì bảo tôi,để tôi giúp cô gọt hoa quả nhé,.....????? Dứt câu,hải Yến Đưa tay cướp lấy con dao nhỏ trong tay Phi Phương,Phi Phương không muốn phiền đến Hải Yến nên đưa tay giành lại con dao,2 người cứ thế giằng qua giằng lại. - cô Hải Yến,cô không cần giúp tôi đâu,cô cứ ra phòng khách đợi là được... - không sao,tôi giúp được mà,cô cứ để tôi làm đi, - tôi đã nói không cần rồi mà,cô Hải Yến.. - á.... Hải Yến bất chợt kêu thất thanh,trên mu bàn tay hiện rõ 1 đường cắt đang rỉ máu,con dao lệch đi,cắt sớt qua tay Hải Yến rồi rơi xuống đất, Hải Yến thu tay về,nhìn Phi Phương không giám tin. - cô làm gì vậy?tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà... Vẻ mặt tỏ ra rất đau.Phi Phương không ngờ 1 chuyênh nhỏ như vậy lại khiến Hải Yến bị thương,cô rối rít xin lỗi. - tôi xin lỗi,cô có làm sao không? Hải yến dùng tay kia giữ chặt bàn tay bị thương,cố nặn ra giọt nước mắt ủy khuất. - bộ cô không thấy sao? Đang lúc bối rối không biét làm sao thì ngoài cửa,Danh Dương xuất hiện,nhìn sắc mặt Hải Yến thì đi nhanh tới,hỏi. - có chuyện gì vậy?tay em bị làm sao vậy?? Hải Yến vô cùng đáng thương nhìn anh. - Dương,em...em chỉ có lòng tốt giúp Phi Phương gọt hoa qua thôi,không ngờ.... Danh Dương chưa nghe hết câu liền nắm tay Hải yến đưa lên nhìn,thấy máu vẫn chảy ra thì tức giận nhìn sang Phi phương, - chuyện này là sao hả?tại sao cô lại khiến cô ấy bị thương? Phi Phương đứng im tại chỗ,nghe anh chỉ trích,vô cùng oan uổng,cô không hề cố tình mà, Cũng đúng,anh yêu cô ta như vậy? Danb Dương quát to. - còn không mau đi lấy hộp y tế lại đây,. Phi Phương vội vã chạy đi,Danh Dương đưa Hải Yến đi ra ghế sô pha,cùng lúc đó khóe miệng Hải Yén kín đáo nở 1 nụ cười đắc ý.... Lúc Phi Phương mang hộp thuốc xuống tới nơi thì bắt gặp cảnh 2 người kia đang âu yếm nhau,Hải yến đang tựa đầu vào vai chồng cô,còn anh ta thì 1 tay ôm lấy vai cô ta,1 tay cầm tay bị thương của cô ta. Người vợ như cô chẳng thể có tiếng nói nào ngoài cách im lặng và nhìn. Danh Dương nhìn thấy Phi Phương xuống thì buông Hải Yến ra,nhìn cô. - đưa hộp thuốc qua đây. Phi Phương làm theo như 1 cái máy.đứng nhìn chồng mình cẩn thận rửa vết thương cho người phụ nữ khác 1 cách yêu thương,nâng niu như vậy quả thật không dễ chịu chút nào,nhất là khi bản thân cô hiểu rõ tình cảm của mình đối với anh ta.nếu được chọn,cô không bao giờ muốn yêu người đàn ông vô tình này,nhưng đáng tiếc cô không thể điều khiển được chính trái tim mình nữa,tự đày chính mình vào hố sâu không lối thoát,đó là cái giá cô phải trả khi kết hôn với anh ta.. Kết hôn với người không yêu mình.! Sau khi rửa vết thương xong xuôi,Danh Dương quay sang nhìn Phi Phương,nhưng lại nói với Hải Yến. - em lên phòng trước đi,chút anh lên sau. Hải Yến ừm 1 tiếng rồi đi thẳng lên lầu,nhưng đi được nửa chừng cô ta âm thầm quay lại nép trên đầu cầu thang quan sát đôi nam nữ dưới lầu.... Khi chỉ còn lại 2 người,Danh Dương mới bắt đầu nói. - chuyện hôm này,tôi không muốn xảy ra thêm lần nào nữa,cô nhớ chưa? Phi phương hờ hững đáp. - tôi biết rồi,tôi không cố ý,đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Danh Dương bất chợt kéo tay Phi phương lôi ra ngoài. - ngoài ý muốn?người như cô tôi có thể tin là cô không cố ý làm cô ấy bị thương? Phi phương sựng người nhìn thẳng mặt chồng,. - anh có ý gì?ý anh là tôi cố tình khiến bạn gái của anh bị đứt tay à? - cố ý hay không trong lòng cô tự biết rõ,lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho cô,nhớ lấy. Danh Dương lướt qua cô,đi lên lầu. Phi Phương đứng tại chỗ,tức giận đến mức run lên. Danh Dương vừa mở cửa bước vào phòng liền nhìn thấy Hải Yến đang ngồi trên giường,cô đã cởi đồ mặc hồi nãy,thay vào đó là 1 váy ngủ mỏng dính,lộ ra làn da căng mịn,trắng nõn cùng đường cong khêu gợi. - Dương....Sao nhìn em ghê vậy?bộ em lạ lắm hả? Danh Dương nhíu mày,đi tới bên giường. - sao lại ăn mặc như vậy? - bộ anh không thích sao?em không đẹp hả? Nói rồi Hải Yến chồm qua ôm lấy Danh Dương từ phía sau,ngón tay khẽ mân mê vòm ngực rắn chắc của anh qua lớp áo. Danh Dương biết Hải Yến đang cố tình mời gọi mình,đối với 1 người đàn ông,cách xa người con gái mình yêu 3 năm là quãng thời gian không hề dễ dàng,trong lòng anh từ lâu cũng luôn mặc định Hải Yến chính là người anh yêu,là lựa chọn tốt nhất để đi tới hôn nhân....nhưng mà suy nghĩ đó từ lúc nào đã có chút lung lay...khoảnh khắc gặp lại Hải Yến,anh lại không hề vui mừng giống như trong tưởng tượng,ngược lại còn có chút rối bời vì 1 nguyên nhân nào đó,.... Ngay lúc này đây,nếu không nói dối,thậm chí anh còn không muốn thân mật với cô gái mình yêu nữa,.... Cuối cùng là vì sao lại như vậy? Hải Yến chủ động gé môi liếm láp vành tai anh từ đằng sau,tay linh hoạt cởi từng nút áo, - Dương...em nhớ anh lắm,anh không nhớ em sao?không muốn em sao? Danh dương vừa định trả lời thì cửa phòng vang lên tiếng gõ,Phi phương tay bưng 2 li nước hoa quả bước vào,cô bị không khí trong phòng làm cho ngây người,nữ mặc váy hở hang,nam thì áo bị cởi,lộ ra cơ ngực,không hỏi cũng biết trong phòng đang diễn ra cảnh gì? Nghĩ đến đó,mặt Phi phương nóng ran lên,là cô phá hỏng chuyện tốt của họ rồi? Danh Dương không hiểu sao lại đưa tay chỉnh lại khuy áo, - cô vào đây làm gì? - tôi đưa nước trái cây lên cho 2 người. - tôi đâu có bảo cô..... Hải Yến vội cắt ngang. - à...là em kêu Phi Phương đem lên đó,...cô cứ để đó đi. Phi Phương để nước lên bàn rồi vội vã định ra khỏi phòng, - à....tự dưng tôi thèm ăn cánh gà cay quá,làm phiền cô đi mua giùm tôi được không? Phi Phương không có lí do gì để từ chối đề nghị của Hải Yến cả,cô đáp 1 tiếng rồi ra khỏi phòng, Danh Dương khó hiểu nhìn Hải Yến. - sao tự dưng lại muốn ăn thứ đó,không phải em không có thói quen ăn khuya sao? Hải Yến thản nhiên đáp. - nổi hứng muốn ăn thôi,không được sao? Danh dương liếc đồng hồ,đã khuya lắm rồi,lần trước nhìn thấy vết thương trên mặt và bụng của Phi Phương,tự dưng anh lại lo lắng không yên. Hải Yến ôm lấy cổ anh,nói. - anh sao vậy?lo lắng cho Phi Phương hả? Danh Dương không thừa nhận.,cười nhạt. - sao có thể chứ, Miệng thì tự nhủ như vậy,nhưng trong đầu không ngừng nghĩ về Phi Phương.Hải Yến âm thầm quan sát vẻ mặt của Danh Dương,ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc vô vàn... **** Phi Phương đi từ trong cửa hàng ra,tay cầm túi đựng cánh gà cay vừa mua được,cô rảo bước nhanh băng qua đường,người qua lại trên đường thưa thớt,Phi Phương đứng ngay ngã tư ngó nghiêng tìm 1 chiếc taxi,nhưng đợi hồi lâu vẫn không bắt được xe,Phi phương thất vọng rảo bước chầm chậm đi bộ trên vỉa hè. Trời đêm càng khuya,những cơn gió thỉnh thoảng lại thổi qua làn tóc đen khiến những sợi tóc bay lòa xoa trước mặt cô,trong đầu Phi phương mông lung nghĩ đến đôi nam nữ đang ở biệt thự giờ này.chắc chắn 2 người đó đang rất hạnh phúc rồi,tim Phi Phương nhói đau,2 người họ mới thật sự là của nhau!!!!! Có tiếng động cơ ô tô vang lên phía sau lưng Phi Phương,đúng lúc cô quay đầu lại nhìn thì chiếc ô tô màu đen tuyền đã dừng lại ngay bên cạnh cô 1 cách nhanh chóng,1 người đàn ông bịt khẩu trang bước xuống xe,hắn dùng sức túm mạnh lấy cả người Phi Phương,tống cô vào trong chiếc xe,chiếc xe lao đi. Trên xe,Phi Phương hoảng sợ vùng vẫy,la hét,muốn thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông lạ mặt,liền bị hắn tát 1 cái thật mạnh,đầu cô va mạnh vào cửa kính xe,đau đến choáng váng - biết điều thì ngồi im đi cô em,nếu không da thịt em sẽ phải chịu đau đớn đấy, Giọng hắn rất dữ dằn và đáng sợ,trên khóe miệng Phi Phương rỉ ra 1 vệt máu đỏ tươi,cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình,Phi Phương nhìn chằm chằm đôi mắt chứa vẻ hung ác của hắn thì cơ thể bất chợt lạnh run, - tại sao các anh lại bắt tôi,? - haha,tôi cũng đâu muốn bắt cô,chỉ là có người thuê tôi bắt cô thôi, Phi phương càng sợ hãi,cô đắc tội với ai?tại sao lại có người muốn hại cô chứ? - thôi nào cô em,có trách thì trách số cô không may,bây giờ thì ngoan ngoãn ngủ 1 giấc..... Nói xong,hắn lập tức rút trong túi áo ra 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê,chụp mạnh vào mũi cô,Phi Phương theo phản xạ cúi mặt xuống né tránh bàn tay của hắn,điều đó khiến hắn nổi điên chụp lấy tóc cô giật ngược ra sau,1 cái tát nữa lại giáng xuống mặt Phi Phương. Cô nghe hắn gầm lên. - con chó,mày giám chống cự tao à? Phi Phương cắn răng nhịn đau,hướng tay của hắn cắn 1 cái thật mạnh khiến hắn la lên. - á...á... Cùng lúc đó,phi Phương xoay người mở cửa xe,gió mạnh táp vào mặt cô,chiếc xe đang chạy rất nhanh,Phi Phương không kịp nghĩ ngợi,chỉ 1 lòng muốn thoát khỏi chiếc xe đáng sợ này,cô nhắm mắt,nhảy xuống khỏi xe,trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đường,khóe mắt cô chỉ kịp rơi ra 1 giọt nước mắt,trong đầu cô hiện lên 1 hình ảnh ; lúc Danh Dương hôn cô,lúc đó,anh đặc biệt dịu dàng,... Chiếc xe dừng lại 1 đoạn khá xa,2 tên đàn ông trên xe không bao giờ nghĩ rằng 1 cô gái chân yếu tay mềm như phi Phương lại hành động liều mạng như vậy,nhìn thấy thân thể cô văng xuống đường,sau đó nằm im bất động 1 chỗ,chúng liền nói với nhau. - con bé này bị điên rồi,giờ tính sao mày? - mẹ kiếp,chuồn lẹ chứ sao?nhảy kiểu đó chết chứ sống kiểu gì nữa... - người kia chỉ muốn chúng ta dọa cô ta 1 chút,không ngờ lại thành ra như vậy? - mày im đi,để công an sờ gáy là chết cả nút. Nói xong,chúng vội vã nổ máy,chạy đi. Phi Phương nằm bất động trên mặt đường lạnh lẽo,máu chảy lênh láng trên đất,trước khi hoàn toàn mất đi ý thức,miệng cô mấp máy 5 chữ;Mạc Danh Dương,!cứu tôi. ***tại biệt thự. Đôi nam nữ đang hôn nhau nhiệt tình trên giường,áo của Danh Dương cúc đã bị cởi ra gần hết,tiếng thở gấp gáp nhuốm màu tình dục,Hải Yến vội vàng cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người,lộ ra cảnh xuân đẹp đẽ,cô ta nhìn anh,ánh mắt như có lửa. - Dương...em rất yêu anh,....em muốn cùng anh.... Nói xong câu đó,cô ta lại ôm chầm Danh Dương,hôn anh... Đúng lúc đó rự dưng lòng anh nóng như lửa đốt,anh nghe như có ai đó gọi tên anh,cảm giác bất an này trước nay chưa từng xuất hiện mãnh liệt như vậy? Anh đẩy Hải Yến ra khỏi người mình,vội gài lại cúc áo sơ mi,sau đó xuống giường,không nói không rằng đi nhanh ra cửa. Hải Yến thân thể lòa lỗ ngây ra trên giường,không tin nổi anh lại hành động như vậy,thấy anh sắp đi thì gào lên. - -Danh Dương....anh đi đâu? Danh Dương đi ra cửa,không quay đầu lại,chỉ buông 1 câu. - xin lỗi,..anh phải đi bây giờ? Nói xong,anh mất hút nơi cầu thang,Hải Yến ngồi trơ trọi trên giường,2 mắt đỏ ngầu vì tức giận. Trước nay,danh dương chưa từng đối với cô như vậy bao giờ....phải chăng là từ khi cô ta biết sự có mặt của Phi Phương...tuy không biết là vì điều gì,nhưng cô ta mơ hồ nhận ra giữa Danh Dương và Phi Phương có mối quan hệ gì đó,cô ta rất không thoải mái.... Điện thoại đúng lúc vang lên.cô ta nhấc máy. Không biết người kia nói gì,nhưng sắc mặt Hải Yến bỗng trở nên tái mét,tay cô ta run run....