Danh Nghĩa
Chương 14
Cái hot search #Bao 10 buổi chiếu# này tới cuối vẫn do Lương Ngư đích thân bỏ tiền đè xuống.
Ban đầu Hứa Kinh Trập không biết, sau này nghe Trương Mạn bảo mới có phản ứng.
“Sao lại vậy?” Vì đồng ý với Lương Ngư sẽ “bao trọn 10 buổi chiếu” nên mấy ngày nay Hứa Kinh Trập vẫn đang liên hệ bên rạp phim, tính mượn chủ đề quà từ fan hâm mộ để giấu tên mời cư dân mạng tới xem phim miễn phí.
Cũng vì thế nên lúc biết tin Lương Ngư dập hot search, anh đã rất ngạc nhiên.
Trương Mạn: “Ai biết bọn họ nghĩ gì.
Muốn em tới lại còn lo em tranh mất sự chú ý của phim Tết bên bọn họ.
Nếu không phải đưa nhiều quá tiền thì chị đã mắng cho rồi.”
Hứa Kinh Trập rất thông cảm: “Dập thì dập thôi.
Lên nhiều quá đúng là sẽ gây ác cảm với người qua đường mà.”
Nói thì nói vậy nhưng đè tin trên Weibo còn được chứ chỗ khác thì chưa chắc.
Sau khi bắt đầu làm việc trong showbiz, kỹ năng đầu tiên Chu Hiểu Hiểu học được chính là theo dõi bài viết trên các loại diễn đàn.
Cô cũng rất chuyên nghiệp, không chỉ theo dõi sát sao quảng trường Douban mà các diễn đàn giấu tên tương đối nổi bật khác cũng không hề bỏ qua.
Ví dụ như hai topic nổi tiếng gần đây ở một box nào đó.
Một topic nội dung như tên, gọi là “Kho thóc vĩ đại của mọi ‘Cá nước vui vầy’”.
Topic còn lại thì của nhóm chuyên phá nhà dùng để bóc phốt hai người diễn trò giả dối, lừa gạt khán giả.
Tên topic cũng rất thú vị: “Phụt! Không đớp! Chết chìm rồi!”
Đương nhiên thần kỳ nhất là ở chỗ hai topic với nội dung hoàn toàn trái ngược như này lại có thể tồn tại một cách bình yên vô sự, không quấy nhiễu tới nhau trong cùng một diễn đàn, trong cùng một box.
Thật sự là “ai vui nhà nấy”, một bên tỉnh táo một bên hít đường.
Ở buổi quảng bá có fan chụp được hình của vị fan đại gia “bao trọn 10 buổi chiếu”.
Ban đầu đăng trong topic “Chết chìm rồi”, người đăng dùng từ ngữ cũng rất bình thường: “Xin kiểm chứng, đây có phải Mợ Sấm không?”
Phía dưới lập tức có người trả lời: “Trông cũng giống đó…..
Không phải kêu không tới sao?”
“Tới thì sao còn phải dập hot search? Vậy đâu giống phong cách của tên Ngư Sản kia.
Hắn ta nỡ tiêu chỗ tiền đó sao?”
“Mấy con fan CP đừng có mượn danh nghĩa vạch trần chân tướng để giả vờ khoe khoang tình cảm trong topic nữa đi! Phụt! Bọn tao không đớp! Chết chìm rồi!”
Khu bình luận tới đây bắt đầu chệch hướng, mấy bình luận theo sau đều là spam “Chết chìm rồi”.
Chu Hiểu Hiểu mang tâm trạng rối bời đi qua topic còn lại.
Bên này cũng đăng tấm hình như vậy.
Tuy mọi người đều “kswl” nhưng cũng không phải không có người hỏi vì sao lại phải dập hot search.
(kswl: là viết tắt của “磕死我了”, nghĩa là “ngọt chết tôi rồi”, kiểu fan couple khi thấy hai người tương tác thì sẽ rú lên “kswl” đó)
“Làm vậy như kiểu chỉ mình Kinh Trập có tình cảm ý.
Cũng không phải trói buộc CP để marketing, couple chúng ta ship là thật mà.
Lương Ngư không mua hot search thì thôi đi, đây còn bỏ tiền dập mật.
Thật chẳng hiểu nổi.
Hot search của vợ mình có gì phải đè xuống chứ?”
Chu Hiểu Hiểu lặng lẽ thoát khỏi diễn đàn.
Hai mắt cô đờ đẫn, trong lòng thầm nghĩ: Mấy người không hiểu cũng phải thôi, đến tôi cũng không hiểu nổi mà.
Đến mức tới cuối còn không phân biệt được rõ rốt cục đường giả, đường thật cái nào ngọt hơn đây.
Từ sau khi chính miệng Hứa Kinh Trập hứa “bao trọn 10 buổi chiếu”, Lương Ngư thì chẳng tỏ ý gì, Dương Kiệt Thụy lại đột nhiên trở nên khách sáo.
Dù sao chân trước anh ta vừa bỏ tiền, chân sau doanh thu vé đặt trước đã đạt tới tầm cao mới.
Có người quản lý nào lại không thích vụ mua bán không lỗ như này chứ?
Không nhìn ra được thái độ của Lương Ngư là vui hay không vui, dù sao bình thường hắn cũng vẫn quái gở vậy mà.
“Anh nhiều tiền nhở, bao một phát mười buổi luôn.” Lương Ngư đứng ở trong sân.
Hắn thấy Hứa Kinh Trập đổi lều giữ ẩm[1] cho mấy cây hoa cũng chỉ khoanh tay đứng đó, không lại giúp.
Hứa Kinh Trập tốt tính bảo: “Tôi làm lụng bao nhiêu năm vậy, chút tiền này vẫn có đủ.” Anh nhìn Lương Ngư, cố ý bảo, “Hơn nữa, không phải lúc trước anh cho tôi một bao lì xì dày đó sao?”
Lương Ngư bật cười: “Một vào một ra, anh đang mua cổ phiếu à.”
Hứa Kinh Trập lười đôi co chuyện tiền nong với hắn.
Vì sắp tới Tết, phần lớn công việc đều đã tạm dừng, Hứa Kinh Trập cảm thấy Lương Ngư thích làm phiền anh chắc vì buồn chán quá nên quả quyết đề nghị: “Anh có muốn hẹn bạn qua chơi mạt chược không?”
“……” Mặt mũi Lương Ngư có chút vặn vẹo, vừa muốn nổi nóng, vừa muốn chơi mạt chược, chỉ có thể nói, “Nhà anh chơi kiểu gì được?”
Hứa Kinh Trập tiếp tục dỗ hắn: “Tôi mua bàn mạt chược cho anh nhé, hay là anh chuyển cái bên nhà anh qua đây đi.
Anh muốn rủ ai nhỉ? La Dao Duệ Tết năm nay không về Hồng Kông, lúc nào cũng có thể hẹn cô ấy.”
Lương Ngư: “…….”
Dương Kiệt Thụy sau khi nhận được tin thì thật sự chuyển bàn mạt chược tự động[2] của Lương Ngư qua đây.
Biệt thự nhà Hứa Kinh Trập cũng có tầng hầm.
Phòng dành cho khách vừa hay có chỗ trống để anh đặt bàn mạt chược, trong đấy đến máy sưởi sàn nhà cũng trang bị đấy đủ.
Vì để đón tiếp khách khứa, Hứa Kinh Trập còn bảo dì giúp việc dọn dẹp một chút, sau đó thuê người tới lắp TV và dàn karaoke.
Lương Ngư đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành gọi bừa vài người tới chơi mạt chược.
Ngoài La Dao Duệ ra, hắn gọi thêm Mạch Cửu.
Hứa Kinh Trập và Mạch Cửu có thể tính là quen biết nhưng anh thật sự không ngờ ngôi sao võ thuật còn có sở thích chơi mạt chược như này.
“Thầy Hứa giữ mình trong sạch quá.” Mạch Cửu cũng là người có tiếng tăm trong mảng phim điện ảnh.
Anh ta có phim nổi danh của riêng mình, doanh thu phòng vé của cả một series phim đều rất cao, bản thân cũng hiếm khi ra vẻ ta đây, “Mấy cái hoạt động vui chơi kiểu này trong giới, sợ là thầy Hứa đều không tham gia.”
Hứa Kinh Trập ngượng ngùng: “Con người tôi có chút nhạt nhẽo thế đó.”
Mạch Cửu cười ha ha: “Nếu cậu thật sự nhạt nhẽo thì sao Lão Lương lại nhìn trúng cậu được?”
Hứa Kinh Trập đương nhiên không thể phản bác câu nói này.
Anh với Lương Ngư hiện tại vẫn còn đang buộc chặt, cái gì có thể bày ra ngoài thì đều là “thật”, kể cả với đồng nghiệp có quan hệ thân thiết hơn nữa thì cũng không thể để lộ sơ hở.
Nếu đã rủ bạn tới nhà chơi thì coi như cả kỳ nghỉ này Hứa Kinh Trập phải làm việc, chuyên nghiệp cùng Lương Ngư đóng kịch rồi.
La Dao Duệ dù trong kỳ nghỉ thì vẫn là một nữ minh tinh xinh đẹp, phong tình vạn chủng.
Tóc cô làm xoăn lọn to để mừng Tết, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm quyến rũ.
Ngày đầu cô tới nhà Hứa Kinh Trập còn mặc chiếc áo lông chồn dài trông cực kỳ sang trọng, chuẩn bị cả bao lì xì cùng quà gặp mặt.
Lương Ngư thấy cái sự kiểu cách của cô đúng là rườm rà: “Cô tới thì tới thôi, mang đồ qua làm gì?”
La Dao Duệ nhướn mày với hắn: “Có phải cho anh đâu, tôi tặng Kinh Trập mà.” Cũng không biết cô hiểu nhầm chỗ nào, sau vụ livestream hôm trước đã tự động phân Hứa Kinh Trập vào nhóm chị em thân thiết.
Hứa Kinh Trập không thể giải thích, chỉ đành ôm nỗi lòng rối bời quen dần với sự chị chị em em của cô.
“Hôm trước em tới Diễm Họa làm móng thì thấy con mụ kia cũng tới.
Anh biết con mụ kia là ai rồi đấy.” La Dao Duệ vừa xếp bài vừa xòe móng tay cho Hứa Kinh Trập xem, “Hoạt động lần trước cô ta “đụng hàng” với em rồi, lần này đến cái móng tay cũng bắt chước theo em, anh thấy có quá đáng không cơ chứ?!”
Thật ra tới cuối Hứa Kinh Trập cũng không rõ người La Dao Duệ đang nói tới ai nhưng nhờ vào diễn xuất cao siêu, trông anh chẳng khác gì như cùng chung kẻ thù với cô, sẻ chia cảm xúc cùng cô, giữa lúc còn gật đầu lia lịa để thể hiện sự kính phục.
Ngay cả trong lúc đốt pháo, La Dao Duệ cũng không quên tình chị em son sắt, nũng nịu: “Em biết anh hiểu em mà!”
(Đốt pháo: ý chỉ đánh ra con bài mà người khác đang cần để ù)
Hứa Kinh Trập chỉ biết tiếp tục mỉm cười.
Lương Ngư nhìn hai người bọn họ một lúc rồi đỡ lời: “Cô đừng nói mấy cái này với em ấy nữa.
Em ấy có hiểu đâu.”
La Dao Duệ chế nhạo hắn: “Anh tưởng ai cũng như cái tên gay mắc chứng ung thư thẳng nam như anh ấy à?”
Lương Ngư được ù bài, vui vẻ nên không thèm cãi cọ với cô.
Hắn lấy sổ nợ ra, đập xuống trước mặt La Dao Duệ: “Cô xem mình nợ tôi bao nhiêu tiền trước đi.”
La Dao Duệ: “…….”
Lương Ngư không chút khách sáo: “Nói nghe coi, tính bao mấy buổi chiếu cho tôi đây?”
Mạt chược có vui tới đâu cũng không thể chơi mãi được.
Mạch Cửu đưa ý kiến đêm Giao Thừa đi xem phim để ủng hộ doanh thu cho Lương Ngư
Phim Tết năm nay được xếp hết vào hôm Giao thừa, rất nhiều người được nghỉ nên chiều tới rạp chiếu phim check-in.
Rạp mà Hứa Kinh Trập chọn để bao vé, từ lúc bắt đầu phát vé tới tối khi họ tới thì gần như suất chiếu nào cũng đông nghịt.
La Dao Duệ lôi từ trong túi xách ra một chiếc gương trang điểm to bằng lòng bàn tay.
Cô dặm lại phấn, còn rất lo lắng: “Chúng ta cứ đi vào như vậy sao? Sẽ không bị phát hiện chứ?”
Mạch Cửu: “Đông người thế này, mặt cô lại nhỏ như vậy, cứ trốn tạm chỗ nào là không thấy đâu nữa rồi.
Mà Tết nhất paparazzi làm gì có sức đi chụp cô.”
La Dao Duệ được khen mặt nhỏ đương nhiên là phấn khởi.
Cô vén tóc, nhô đầu ra trước hỏi Hứa Kinh Trập: “Anh thấy màu son này thế nào?”
Hứa Kinh Trập còn chưa nhìn rõ, Lương Ngư đang lái xe đã thò một tay nhấn đầu La Dao Duệ xuống: “Đừng có chen vào giữa bọn tôi, phiền phức quá đấy.”
La Dao Duệ gào lên “Aaaa”, vừa mắng Lương Ngư vừa trang điểm lại.
Hứa Kinh Trập cũng bó tay, khẽ bảo: “Anh dịu dàng với người ta chút đi.”
Chẳng hiểu vì sao Lương Ngư lại nói: “Cô ta có phải vợ anh đâu.”
Trong mấy người họ có Mạch Cửu khi không trang điểm trông còn có vẻ kín đáo nên được phân công đi mua bỏng nước.
Nữ minh tinh La Dao Duệ luôn nghiêm khắc với bản thân nên không ăn mấy thứ như bỏng, một mình Mạch Cửu lấy hai phần, hai phần còn lại đưa cho Hứa Kinh Trập và Lương Ngư.
Vì để tránh thu hút, bốn người bọn họ tách ra ngồi thành hai hàng.
Hứa Kinh Trập với Lương Ngư chờ tới lúc đèn trong phòng chiếu tắt hết, trên màn hình hiện ra dấu rồng[3] thì mới mò mẫm đi vào trong bóng tối.
Chỗ ngồi của bọn họ ở phía rìa ngoài.
Lúc Hứa Kinh Trập ngồi xuống, cô gái bên cạnh còn liếc mắt nhìn qua.
Hứa Kinh Trập nhỏ giọng xin lỗi.
Anh kéo kéo khẩu trang, có chút căng thẳng ngồi ngay ngắn vào chỗ.
Phim thương mại chiếu Tết thật ra cũng chỉ quanh quẩn mấy thể loại phim gia đình và phim hài.
Nếu nói thật thì cũng không phù hợp với những kiểu nhân vật Lương Ngư hay diễn nhưng hắn lợi hại ở chỗ dù vào vai gì thì hắn cũng sẽ nhập vai trọn vẹn.
Phim văn nghệ tranh được giải, phim thương mại gánh được doanh thu.
Trong mắt Hứa Kinh Trập, cả thế gian này không tìm đâu được nam diễn viên thứ hai có tỷ lệ chất lượng trên giá cao bằng Lương Ngư.
(Tỷ lệ chất lượng trên giá – 性价比: là một cách tính để phản ánh độ đáng mua của một mặt hàng.
Với hai mặt hàng có cùng chất lượng, mặt hàng nào có giá thấp hơn, tương đương với việc tỷ lệ chất lượng/giá cao hơn, thì sẽ được người tiêu dùng lựa chọn nhiều hơn)
Nội dung phim có rất nhiều phân đoạn chọc cười.
Cảnh phim náo nhiệt, tình tiết dù chính hay phụ đều rất xuất sắc, tính cách nhân vật cũng không tẻ nhạt.
Khương Nguyệt Minh tuy là người mới nhưng có thể thấy được Lương Ngư dẫn dắt nên rất nhập vai, đôi mắt như biết nói vậy.
Hứa Kinh Trập xem phim chăm chú.
Anh như đôi mắt kia của Khương Nguyệt Minh, cũng như những con người trên màn ảnh rộng, cảm xúc dạt dào, không thể nói thành lời.
Anh đang xem phim tới không thể rời mắt mà bên cạnh lại xảy ra một chuyện phá hỏng bầu không khí: Lương Ngư ăn hết bỏng rồi.
Trong bóng tối hắn không tìm được đúng chỗ xô bỏng ngô của Hứa Kinh Trập, tay mò qua mò lại trên chân anh nửa ngày.
Hứa Kinh Trập hết cách, phải nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Lương Ngư: “Ăn bỏng ngô.”
Hứa Kinh Trập: “Anh đừng nhúc nhích nữa, để tôi lấy cho anh.”
Lương Ngư ngoan ngoan ngồi im.
Hứa Kinh Trập lấy vài viên bỏng từ trong xô ra, tính đưa cho Lương Ngư.
Cũng không hiểu có phải cách trao đổi thông tin giữa hai người có vấn đề không mà Lương Ngư lại trực tiếp há miệng.
Hứa Kinh Trập chỉ cảm thấy đầu ngón tay ấm ấm, sau đó mới nhận ra tay mình đã bị đôi môi nóng rực Lương Ngư ngậm lấy.
Bỏng ngô có hơi dính.
Đầu lưỡi Lương Ngư linh hoạt quét qua mép ngón tay anh, thuần thục cuốn bỏng ngô vào miệng.
Hứa Kinh Trập: “……..”
Lương Ngư nhai một lúc, chợt nhỏ giọng phàn nàn: “Sao bỏng của anh lại ngọt hơn của tôi nhỉ?”
—.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
10 chương
76 chương
58 chương
16 chương
5 chương