Danh Nghĩa
Chương 13
Kế toán từ bên Lương Ngư tới là một mỹ nữ.
Trương Mạn không rõ tên, chỉ biết người xung quanh đều gọi cô là ‘chị Trầm’.
Thật ra Trương Mạn cũng không lấy gì làm vui vẻ với thái độ cương quyết muốn trả thù lao của bên Dương Kiệt Thụy.
Lúc trước cô không cần tiền, chỉ mong bên Lương Ngư tiết lộ thêm chút thông tin mảng điện ảnh để có thể tạo cơ hội cho Hứa Kinh Trập.
Kết quả bây giờ người ta lại muốn tiền nong sòng phẳng, công ra công mà tư ra tư, khiến sự lấy lòng trước đó của cô trở nên vô cùng gượng gạo.
Như thể kể cả với danh tiếng của Hứa Kinh Trập thì cũng không đáng bao nhiêu tiền vậy.
Hứa Kinh Trập thì không để ý lắm.
Anh còn an ủi Trương Mạn: “Không phải vừa hay thêm một khoản tiền thưởng cuối năm sao?”
Trương Mạn bực bội: “Chị thiếu chút tiền này sao?”
Bên chị Trầm quyết toán rất nhanh.
Lần này Hứa Kinh Trập đoán sai rồi.
Phần tiền lì xì bọn họ đưa nhiều tới mức dọa người, gần ngang với mức phí trung bình Hứa Kinh Trập nhận được cho một lần quảng cáo.
Tuy không còn mối lên màn ảnh rộng nữa, nhưng có thể nhận được nhiều tiền như vậy thì Trương Mạn cũng vẫn hân hoan tự vả.
Cô cho Chu Hiểu Hiểu một bao lì xì dày, khiến Chu Hiểu Hiểu cầm trong tay mà cứ thấp tha thấp thỏm.
Theo logic soi hint của fan CP, Chu Hiểu Hiểu cảm thấy đây gọi là nhà trai phát lì xì.
Cô cầm mà chột dạ vô cùng, chỉ sợ giây phút vừa cầm tới tay thì cô dâu lại bảo đây là tiền mừng gửi các diễn viên.
Vì nhận được quá nhiều tiền nên tình yêu nghề của Hứa Kinh Trập lại trỗi dậy.
Trước khi sang năm mới còn ba buổi quảng bá nữa nên anh đều tích cực chuẩn bị, thế nhưng kết quả là hai buổi đầu đến nhắc Lương Ngư cũng chẳng nhắc tiếng nào với anh.
Thầy Hứa cầm tiền mà không làm việc nên trong lòng cứ không yên, cuối cùng trực tiếp chủ động dâng tới cửa.
Lương Ngư đang xem danh sách câu hỏi cho buổi quảng bá cuối cùng.
Mấy cái này đều là bên ekip xét duyệt trước rồi gửi qua để hắn xác nhận.
Hoạt động quảng bá giai đoạn trước khi lên rạp của phim Tết đặc biệt quan trọng.
Doanh thu phòng vé mùa phim Tết có lọt được vào top 5 kỷ lục hay không thì ngoài việc bản thân bộ phim đó phải hay ra, việc marketing tuyên truyền cũng chiếm một phần khá lớn.
Biệt thự của Hứa Kinh Trập là căn biệt lập gồm ba tầng.
Hai phòng ngủ nằm trên tầng ba, phòng để quần áo và phòng làm việc nằm ở tầng hai.
Phòng làm việc được chia thành hai gian trong – ngoài.
Lương Ngư chọn gian bên trong nhưng thi thoảng nếu công việc không có gì bí mật thì hắn ở gian ngoài xử lý cũng vậy.
Tuy không phải vấn đề gì lớn nhưng Hứa Kinh Trập vẫn gõ cửa.
Lương Ngư ngẩng lên từ tập giấy.
Cũng không rõ có phải bất ngờ hay không mà biểu cảm của hắn khi nhìn thấy Hứa Kinh Trập lại như gợn sóng lăn tăn do gió thổi, nhưng rất nhanh đã lắng xuống.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
Hứa Kinh Trập: “Không phải mai là buổi quảng bá cuối cùng rồi sao, có cần tôi tới góp mặt không?”
Lương Ngư: “Tới góp mặt làm gì? Cũng không chuẩn bị danh sách câu hỏi cho anh.”
Hứa Kinh Trập tự đề cử bản thân: “Không sao đâu.
Tôi có thể làm khán giả nhiệt tình, giúp anh làm nóng phòng vé…… Vào vai người hâm mộ ở hiện trường cũng được.
Anh cứ xem rồi sắp xếp đi.”
Lương Ngư nhìn anh đăm đăm một lúc, như thể có chút bất đắc dĩ.
Hắn duỗi tay cào tóc mái, không rõ có phải đang đùa hay không: “Thầy Hứa à, anh không cần chuyên nghiệp tới thế đâu.”
“Cũng không phải chuyện chuyên nghiệp hay không.” Hứa Kinh Trập suy nghĩ rồi thành thật nói, “Lần này anh đưa bao lì xì dày như vậy, nếu tôi không làm chút gì đó thì sẽ thấy hổ thẹn trong lòng.”
Lương Ngư không biết nói gì hơn, có thể nhìn ra hắn đang không vui cho lắm: “Tôi đây đưa tiền còn không có vấn đề gì, anh cầm tiền sao lại lắm trò thế nhở?”
Hứa Kinh Trập chỉ đành bảo: “Tôi không có ý đó, coi như bạn bè muốn hỗ trợ thôi.”
Đây là suy nghĩ thật lòng của anh.
Lương Ngư cũng nhận ra, cuối cùng không lay chuyển được anh nên đành cáu kỉnh bảo: “Tùy anh.
Mai tôi sẽ kêu Tiểu Lạc sắp xếp cho anh một ghế dưới sân khấu, cứ ở dưới xem là được.”
Hứa Kinh Trập: “Thật sự không nhắc tới tôi sao? Nhắc tới tôi cũng không sao đâu.
Phản ứng tại chỗ của tôi cũng được phết đấy.”
“Nhắc tới anh làm gì?” Lương Ngư nói móc, “Tôi ở đấy mà bọn họ còn có thể nhắc tới anh sao? Để anh cũng đọc thơ hả?”
Hứa Kinh Trập: “………..”
Thái độ lúc Dương Kiệt Thụy biết Hứa Kinh Trập muốn tới tham gia buổi quảng bá lại khác hoàn toàn.
Anh ta chỉ muốn lan tin này ra thật rộng, thông báo cho tất cả các đơn vị truyền thông biết tối đó có ai sẽ tới, tiếc là lại bị Lương Ngư nhẫn tâm từ chối.
Tiểu Lạc đương nhiên cũng sẽ không nghe lời anh ta.
Cô làm theo yêu cầu của anh trai cô, cực kỳ kín đáo xếp cho Hứa Kinh Trập một vị trí không quá bắt mắt ở hàng giữa.
“Anh đeo khẩu trang vào đi ạ.” Tiểu Lạc lấy đồ từ trong túi ra, “Còn cả mũ với kính đen nữa.”
Hứa Kinh Trập: “……..”
Tiểu Lạc: “Che kín một chút.
Bây giờ không chỉ cánh nhà báo mà cả người hâm mộ cũng rất tinh mắt đó.”
Hứa Kinh Trập hơi 囧: “Bị nhận ra cũng không sao mà.
Tôi không để ý chuyện lộ mặt đâu, còn có thể tiện quảng bá cho phim nữa.”
Tiểu Lạc tận tình khuyên nhủ: “Anh không để ý nhưng anh em để ý.
Không có danh sách câu hỏi sẵn, ai biết đám phóng viên đấy liệu có hỏi câu nào kỳ quặc không.
Nếu anh bị xúc phạm thì không hay rồi.”
Hứa Kinh Trập không cảm thấy mình sẽ bị xúc phạm.
Hơn nữa hôm nay anh có trang điểm và làm tóc, thực sự không muốn đội mũ làm xẹp kiểu tóc.
Tiểu Lạc biết anh cực để ý tới hình tượng, vô cùng chu đáo đưa cho anh một chiếc mũ vành không chóp.
“Thầy Hứa yên tâm đi ạ.” Tiểu Lạc an ủi anh, “Cho dù che mất nửa mặt thì ở chỗ này ngoài anh tai em ra, anh là người đẹp nhất.”
Hứa Kinh Trập: “……..
Cảm ơn em.”
Hứa Kinh Trập nắm khá rõ các bước của một buổi quảng bá.
Trên màn hình trước tiên sẽ chiếu một lần trailer, sau khi làm nóng bầu không khí thì sẽ chiếu tiếp tới poster.
Xung quanh đều là fan hâm mộ vác súng ống để quay chụp.
Khuôn mặt Lương Ngư ở phía trước nhất, vẫn đẹp trai không có để soi mói như cũ.
Hắn thật sự rất ăn ảnh, mọi góc độ đều như đã đo đạc kỹ lưỡng, ánh sáng hất lên còn như thêm một lớp filter.
Đây không phải lần đầu Hứa Kinh Trập thấy Lương Ngư trên màn ảnh rộng, nhưng giờ không giống trước nữa rồi.
Khoảng giữa từ khi hai người họ còn là xa lạ đến khi trở nên thân quen không chỉ là một ngày nắng đẹp đơn giản, cũng không phải chỉ là một đêm nhiều mây không sao, trong đó pha trộn rất nhiều những cảm xúc cá nhân.
Vì thế, lúc này đây, khi xem phim của đối phương, Hứa Kinh Trập tự nhận thấy bản thân vừa không thể xem một cách đơn thuần, cũng không đủ khách quan.
Nói cụ thể hơn thì chính là tâm trạng của người hâm mộ sau khi xem xong sẽ nhất định không suy nghĩ gì mà lên Douban đánh giá năm sao.
Có lẽ vì anh quá chăm chú vào màn hình nên Tiểu Lạc phải nhìn anh mấy lần, nhắc Hứa Kinh Trập đừng ngả ra trước như vậy, đã bị ống kính quét qua rồi.
Dàn diễn viên chính lần lượt từ cánh gà đi lên khiến người hâm mộ hò hét liên tục.
Nhân viên công tác bê ghế tới.
Lương Ngư và đạo diễn ngồi ở giữa, còn Mạch Cửu và Khương Nguyệt Minh tách ra ngồi ở hai bên.
MC bắt đầu dẫn dắt nội dung chương trình cũng như tương tác cùng khách mời.
Ở đây địa vị trong giới của Lương Ngư là cao nhất nên câu hỏi chủ yếu nhằm về phía hắn.
Có điều những lúc như này Lương Ngư lại càng giống người chủ trì hơn.
Mọi người trò chuyện như nhau, đều rất thoải mái.
Khương Nguyệt Minh là người mới, lại còn là nữ diễn viên duy nhất nên được quan tâm, đặt cho rất nhiều câu hỏi.
“Ai là người tạo nhiều áp lực nhất cho cô tại trường quay?” MC trêu chọc hỏi cô, “Là đạo diễn hay thầy Lương nhỉ?”
Khương Nguyệt Minh nhìn qua Lương Ngư.
Đạo diễn thì giật dây cô: “Cô cứ mạnh dạn nói đi, cậu ta giờ không dám dạy bảo cô đâu.”
Khán giả phía dưới cười ồ.
Khương Nguyệt Minh mặt đỏ bừng nhưng vẫn rất dũng cảm đáp: “Thầy Lương ạ, cứ diễn với anh ấy là tôi lại sợ mình diễn không tốt.”
Lương Ngư cười, nửa thật nửa giả: “Tôi dữ vậy sao?”
Khương Nguyệt Minh: “Không phải đâu ạ.
Anh diễn quá tốt, quá thật nên em bị nhiều áp lực ạ.”
Mạch Cửu bên cạnh cũng rất thấu hiểu: “Anh hiểu ý em.
Lần đầu diễn thử với thầy Lương anh còn khóc cơ, xong bị cánh báo chí chụp được.
Thật sự là chịu không nổi, tâm trạng nát bét ấy.”
MC: “Vậy bản thân thầy Lương đã từng gặp ai diễn cực giỏi, có khả năng diễn xuất ngang bằng anh chưa nhỉ?”
Cũng không biết có phải Lương Ngư cố ý hay không mà lại lướt mắt một vòng quanh khu vực khán giả ở phía dưới.
Hắn dừng lại mấy giây rồi mới giả bộ thong dong: “Có đó,” Hắn bảo, “Chắc mọi người cũng biết là ai chứ hả?”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, khán giả lập tức bùng nổ.
MC thấy náo nhiệt cũng không ngại làm lớn, “Quào” một tiếng rất khoa trương, kích động bảo: “Tôi không biết là ai đâu.
Anh không nói rõ thì chắc chắn tôi không biết được đâu!”
Lương Ngư không chịu nói tiếp.
Hắn chơi xấu bảo: “Hỏi câu khác đi.” Đến đạo diễn cũng bị hắn lôi ra: “Anh hỏi đạo diễn Chương mấy câu đi.”
Đạo diễn Chương phá đám: “Tôi cũng muốn biết mà.
Cậu đừng có chuyển chủ đề như thế chứ.”
Đáng tiếc là mọi người càng trêu chọc, miệng Lương Ngư lại càng ngậm chặt.
Phía dưới thậm chí còn có phóng viên trực tiếp hô vọng lên: “Thầy Lương đừng xấu hổ nữa, thầy Hứa cũng không tới mà.”
Hứa Kinh Trập đang ngồi ở hàng giữa: “……….”
Lương Ngư không muốn luẩn quẩn mãi ở câu hỏi có thể làm lộ chuyện Hứa Kinh Trập đang ở đây, cộng thêm thái độ hắn rất kiên quyết nên phần này cũng chỉ ồn ào rồi trôi qua.
Lúc sau tới phần Q&A cùng người hâm mộ thì đột nhiên có thêm một phần ngoài kế hoạch đó là gọi số ghế tại hiện trường.
Cả người Tiểu Lạc như đờ ra, trong vô thức nhìn lưng ghế Hứa Kinh Trập, trên mặt là chữ “FUCK” phóng to in đậm.
“Chúng ta chọn hàng giữa đi.” MC vô cùng hào hứng, “Hỏi nhiều bạn fan ở hàng đầu rồi thì cũng nên tạo cơ hội cho các bạn Cá nhỏ ở hàng sau chứ nhỉ.
Được rồi — Một, hai, ghế thứ ba…… Bạn nam Cá nhỏ?” MC nhận ra đây là fan nam, rất vui vẻ, “Không biết bạn có câu hỏi nào dành cho thầy Lương không nhỉ?”
Lúc mic được đưa tới tay Hứa Kinh Trập, Tiểu Lạc theo bản năng tính đứng lên ngăn lại nhưng lập tức nhận ra mình có phản ứng lớn như vậy thì quá là ‘lạy ông tôi ở bụi này”, chỉ có thể yên lặng thu nhỏ mình tại chỗ ghế ngồi, mong không bị máy quay quét tới.
Lương Ngư bảo cô bố trí chỗ ngồi cho Hứa Kinh Trập nhưng không để ý xem cô xếp chỗ nào.
Chờ tới lúc Hứa Kinh Trập đứng lên, Lương Ngư ngồi trên sân khấu mới ý thức được vấn đề.
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn về vị trí ở giữa.
Hứa Kinh Trập tháo khẩu trang xuống.
Mọi người hình như hơi xôn xao, vài phóng viên còn quay ống kính qua nhưng vì trước lúc đứng lên anh đã đội mũ vào nên nửa mặt bị che khuất, cũng không chụp rõ được.
Anh hắng giọng, lúc nói chuyện còn thay đổi giọng điệu nên gần như không thể nghe ra giọng nói vốn dĩ: “Em rất thích phim của thầy Lương ạ.
Hi vọng trong đợt Tết tới, phim của thầy Lương sẽ có thể cháy vé.”
MC cũng nhận ra có gì đó không đúng nhưng giọng quá khác biệt nên không ai nghĩ tới đây là Hứa Kinh Trập.
Anh ta chỉ đành tiếp tục theo nội dung chương trình: “Vậy bạn Cá nhỏ này chuẩn bị đóng góp bao nhiêu vé nhỉ?”
Hứa Kinh Trập nghĩ trong chốc lát rồi trả lời một cách đầy nghiêm túc: “Một chút lòng thành ạ, bao trọn mười buổi chiếu nhé.
Cổ vũ thầy Lương.”
MC: “…….”
—.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
10 chương
76 chương
58 chương
16 chương
5 chương