Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 240 : Mạng dài như tiểu cường!

(*) Tiểu cường: chính là con gián mà mọi người biết đó!! Ánh nắng mặt trời chiếu xuống dừng trên bức tường hoàng cung, ngoài cửa, vô số chiếc xe ngựa xếp thành đội ngũ thật dài. Xe ngựa đi thẳng vào nội điện và bên ngoài điện các mới dừng lại. Hai người xuống xe, đổi qua cỗ kiệu trong cung, tới nơi tổ chức yến hội. Xuống kiệu, hai người tạm thời tách nhau ra, nam tới bên trái điện các, nữ qua bên phải, chủ điện là nơi lát nữa sẽ tổ chức yến hội. Mặt trời xuống núi, không ít cô nương kết bạn nói chuyện trong viện, bên kia cũng không ít công tử uống trà hàn huyên. Chu Hành theo nội thị qua bên trái điện các, Dung Hoa mang theo Túy Đồng và Lưu Tô theo cung nữ đi về bên phải. Rất nhiều nữ quyến đã tới, trong điện các oanh oanh yến yến vô cùng náo nhiệt. Dung Hoa tới, điện các liền trở nên an tĩnh, tất cả ánh mắt đều hướng về bên này. Mấy năm nay, sự tình của Chiêu Vương Phi mọi người đều biết, có thể nói là chuyện này nghe chưa xong, chuyện khác đã tới. Ban đầu là cô nương Diệp gia, phụ vong mẫu tái giá, sau đó hôn phu Lâm Luật từ hôn, lại cùng Diệp gia đoạn tuyệt quan hệ, sau liền có chuyện nàng không phải huyết mạch của Diệp gia, trở thành nữ tử thân thế không rõ, thời điểm mọi người đều đang thở dài thương nàng mệnh khổ, nàng lại trở thành hôn thê của Chiêu Vương, nhưng lúc đó mọi người vẫn nhịn không được mà than trách, bởi vì Chiêu Vương dường như đã một bước sẽ vào quan tài, tứ hôn cho họ chẳng qua là vì Chiêu Vương mà giữ lại huyết mạch, có điều, một nữ hài mồ côi như nàng có thể như vậy cũng coi như đã là phúc phần. Ngay thời điểm mọi người còn đang thổn thức, nàng lại biến mất, toàn bộ kinh thành dường như đều bị Chiêu Vương lục tung. Biến mất không thấy, một dung mạo tuyệt sắc như vậy mọi người không khỏi tiếc hận, Chiêu Vương tự mình dẫn người tìm kiếm, mọi người đều cho rằng đây chẳng qua là mặt mũi của nam nhân, nhịn không được cục tức này thôi. Không ngờ, tin tức phía sau truyền tới khiến người khiếp sợ không thôi. Ngày đó nàng không phải biến mất không rõ tung tích, mà là cùng nghĩa huynh trở về Đông Lăng, nhận lại phụ thân là Yến Xước tiếng tăm lừng lẫy. Sau, càng khiếp sợ hơn là, hoàng triều Lý gia điên đảo, Yến Xước đem toàn bộ Đông Lăng làm của hồi môn cho nữ nhi thất lạc nhiều năm này. Toàn bộ Đông Lăng làm của hồi môn! Nàng chính là chủ nhân của Đông Lăng! Hơn nữa, một chuyến đi này, thân mình Chiêu Vương đã trị hết. Mấy năm nay, chuyện xưa của nàng so với thị phi của kẻ khác phập phồng lên xuống rất nhiều. Như thế, ánh mắt các vị phu nhân nhìn Dung Hoa có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có khinh thường, đủ loại khác nhau. Dung Hoa chỉ coi như không nhìn thấy, trấn định tự nhiên đi về phía trước. Thời điểm ánh mắt mọi người đủ loại lập lòe, Tằng Mính cao hứng đi tới kéo tay Dung Hoa: "Tiểu hoàng thẩm." Dung Hoa mỉm cười: "Tới sớm vậy sao?" "Con cũng vừa mới tới, nếu biết tiểu hoàng thẩm ở ngay phía sau con đã ở cửa cung chờ, chúng ta có thể cùng đến." Tằng Mính cười đáp. "Ở đây gặp mặt cũng thế." Dung Hoa đưa mắt nhìn bốn phía, "Sao không thấy Chi Vũ? Ngủ rồi sao?" Hài tử của Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử đều ở đây. "Nó đang bị hoa, tiệc tối không biết khi nào mới tan, vì thế không dẫn tới." Tằng Mính giải thích. "Thời tiết hiện tại khá lạnh, có lẽ là nhiễm phong hàn, nghiêm trọng không?" Dung Hoa vội hỏi. "Thái y nói chỉ có chút cảm lạnh, có điều không sao, con cũng là lo lắng nên không dẫn nó tới." "Không sao thì tốt." Từ Lưu Quang hoài hài tử không tới, Mạnh lão tướng quân đức cao vọng trọng, có điều chức vị của Mạnh Phi không đủ tiến cung tham dự yến hội này, vì thế Đổng Ngọc Lan cũng không tới, chỉ có mỗi Đổng phu nhân đến tham gia, trước khi đi cùng Tằng Mính qua chỗ ngồi, Dung Hoa đi chào hỏi Đổng phu nhân trước. Đổng phu nhân cáo mệnh không cao bằng Dung Hoa, nhưng bà luôn coi nàng như nữ nhi mà chiếu cố, Dung Hoa cũng tôn kính bà như trưởng bối, mọi người đương nhiên không cảm thấy kỳ quái, trong lòng còn hâm mộ Đổng phu nhân một phen. Chào hỏi xong, Dung Hoa liền cùng Tằng Mính đi đến chỗ nàng ấy ngồi. Đại hoàng tử phi ngồi gần đó sớm đã đứng lên, chờ Dung Hoa và Tằng Mính tới liền bước ra trước tiếp đón: "Tiểu hoàng thẩm, mời ngồi." Dung Hoa cười chào hỏi nàng một phen liền ngồi xuống. Ba người ngồi cùng nhau, Hàn thị kêu đôi nhi nữ tới thỉnh an Dung Hoa, Bạch Nhứ và Dương Mặc Tuyết cũng gọi nữ nhi tới thỉnh an nàng. Dung Hoa, Hàn thị và Tằng Mính đang nói chuyện, một phu nhân áo ngoài sắc đinh hoa tới, hành lễ: "Thần phụ gặp qua Vương phi, gặp qua Đại hoàng tử phi nương nương, Lục hoàng tử phi nương nương." Dung Hoa lúc trước ở Diệp gia không quen biết nhiều người, sau đoạn tuyệt quan hệ, thời điểm tổ chức yến tiệc cũng không mời nàng qua, lui tới Đổng gia cũng đều là võ tướng, cho nên nữ tử này trông có chút lạ mặt, có điều Dung Hoa vẫn nâng tay, cười nói: "Miễn lễ, mau đứng lên." "Là thê tử của Đại thiếu gia Diệp gia, cô nương Cổ gia." Trong lòng thầm tính toán, Tằng Mính cúi người thấp giọng giới thiệu nữ tử này với Dung Hoa. Thì ra là thê tử của Diệp Cẩm Hoàng, cô nương Cổ gia Công Bộ thị lang, Dung Hoa khẽ cười, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Kỷ thị bị giam cầm chỉ còn lại cái mệnh, Diệp lão phu nhân tuổi đã lớn, công việc vặt trong nhà không thể để đám người Ngọc di nương và Lan di nương xử lý, cho nên, Cổ thị vừa vào cửa, nội trợ trong Diệp gia liền giao cho nàng. Diệp Cẩm Cần chẳng qua chỉ là cử nhân, theo lý mà nói Cổ thị không có tư cách vào cung dự tiệc trung thu, nhưng Diệp gia lại có một Chiêu Nghi nương nương, Diệp Di Nguyệt này được sủng ái, cho nên nhà mẹ đẻ đương nhiên cũng đi theo gà chó lên trời. "Tạ Vương phi." Cổ thị làn da trắng nõn, dung mạo tú lệ, đôi mắt lộ rõ vẻ khôn khéo, đứng dậy thuận theo ngồi bên cạnh, cười nói, "Nghe nói Vương phi đã trở về, tổ mẫu lão nhân gia rất nhớ thương người, thần phụ cũng sớm muốn đi thỉnh an Vương gia, có điều Vương phi vừa mới trở về, cho nên không dám tới cửa quấy rầy." Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta đúng là không biết xấu hổ. Nàng và Diệp gia có quan hệ gì, chẳng lẽ nàng ta không biết? Dung Hoa lãnh đạm một câu: "Tạ lão phu nhân nhớ thương, thân thể bà ấy vẫn tốt chứ?" Còn về việc tới vương phủ bái phỏng, căn bản không cần nhắc tới. Diệp gia đối xử với nàng thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, nàng không vĩ đại như thế, có thể đem hết mọi chuyện trong quá khứ, coi rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên nàng không muốn tiếp tục tới lui với người Diệp gia. Người Diệp gia có thể nhớ thương cũng chỉ có Diệp Cẩm Cần, hắn là con nối dòng của dưỡng phụ Diệp Thế Hiên, tương lai nàng có giúp hay qua lại cũng chỉ có Diệp Cẩm Cần. Đối với vẻ sơ đạm của nàng, Cổ thị không quá để ý, vẫn tươi cười trả lời: "Tạ Vương phi quan tâm, tổ mẫu rất tốt, chỉ là thường xuyên nhắc tới Vương phi, Nhị thúc cũng rất nhớ thương người." Dung Hoa nhướng mày nhìn Cố thị ngữ tiếu yên nhiên. Xem ra là người thông minh khôn khéo, biết nhắc tới Diệp Cẩm Cần, nàng có lẽ sẽ nể mặt một chút. Dung Hoa theo lời của nàng ta, hỏi: "Nhị ca vẫn tốt chứ?" "Mấy năm nay Nhị thúc không về nhà, có điều mỗi tháng đều viết phong thơ, nói tất cả đều tốt." Cổ thị cao hứng trả lời, "Tính toán thời gian, chắc cũng sắp về rồi." Dung Hoa cười gật đầu. Cổ thị lại nói: "Nhắc đến tuổi Nhị thúc cũng đã lớn, thúc phụ và thím đều không còn, trong lòng tổ mẫu vô cùng sốt ruột." Nói rồi, nàng ta đưa mắt nhìn chúng khuê tú trong viện, cười nói, "Thần phụ kiến thức hạn hẹp, tới lúc đó còn phải nhờ Vương phủ giúp đỡ." Đây là muốn nàng tìm hôn sự cho Diệp Cẩm Cần? Chiếu cố Diệp Cẩm Cần, nàng và Chu Hành đều sẽ ngầm chiếu cố hắn, Chu Hành cũng có thể trong con đường làm quan hỗ trợ hắn vài phần, nhưng điều đó không có nghĩa nàng có thể quên hết quá khứ, cùng Diệp gia hòa hảo trở lại. Bọn họ nghĩ nàng ngốc sao? Vì thế nụ cười trên mặt Dung Hoa phai đi vài phần, nói: "Diệp thiếu nãi nãi nói đùa, bổn cung chỉ là người ngoài thì có thể nói gì? Lão phu nhân kiến thức to lớn, nhân duyên cũng rộng, trong lòng bà ấy tất nhiên sớm đã có chủ ý." Diệp Cẩm Hoằng không phải mệnh quan triều đình, Cổ thị này đương nhiên cũng không thể tự xưng phu nhân. Cổ thị giả trang không biết, cũng không thể tiếp tục ngụy trang thục đức nữa, vì thế thầm thở dài trong lòng: "Nhị thúc vẫn chưa biết chuyện Vương phi đã trở về, có điều hai ngày trước thúc ấy viết thư về mọi người đã báo với thúc ấy, có lẽ rất nhanh sẽ viết thư cho Vương phi người." Ai có thể ngờ nữ hài mồ côi được Diệp gia thu nhận lại có xuất thân như vậy, lão phu nhân biết tin thiếu chút đã hận tới hộc máu. Nhắc tới nàng, trên dưới mọi người Diệp gia đều không đảm đương nổi. Cho dù không phải huyết mạch Diệp gia, không phải nữ nhi thân sinh của thúc phụ, chỉ riêng về dung nhan tuyệt sắc này, cũng không thể đuổi nàng ra khỏi Diệp gia! Mỹ nhân như vậy, Diệp gia còn sợ nàng không mang về chỗ tốt nào sao? Huống hồ, người ta còn có thân phận tôn quý như vậy. Mấy tháng nay sắc mặt của lão phu nhân và công công đều không tốt, trên người đều lộ ra hơi thở hối hận. Cũng may hiện tại nàng đã trở về Đại Chu, trở về kinh thành, tương lai chậm rãi hàn gắn là được. Dung Hoa khẽ cười tỏ vẻ đã biết. Cổ thị thấy thế, nói thêm hai câu việc nhà liền đứng dậy rời đi. Tằng Mính nhìn theo bóng dáng nàng ta, khen một câu: "Đúng là tâm tư lả lướt, có mắt nhìn." Dung Hoa gật đầu tán động. Biết lựa lời mà nói, có chuyển biến tốt liền thu hồi, đúng là tâm tư linh động. Dung Hoa vừa nhấp ngụm trà, Kiều Nguyệt liền được nha đầu dìu tới, hành lễ với Dung Hoa, Tằng Mính và Hàn thị, sau đó ngồi xuống, cười hỏi: "Đây là lần đầu tiên Vương phi gặp thiếu nãi nãi Diệp gia, sao không hàn huyên thêm một lúc?" Kiều Nguyệt một thân đào hồng che lấp sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, chỉ là... Dung Hoa nhìn nàng ta, trong lòng không khỏi cảm thán. Mạng của Kiều Nguyệt này đúng là dài như tiểu cường! Nàng về kinh thành cũng gần một tháng, đương nhiên biết năm đó thái y nói Kiều Nguyệt chỉ còn sống được một hai năm. Hiện tại không chỉ còn sống, hơn nữa lại lấy được sủng ái của Tuyên Bình Hầu. Có thể nói Tề gia vì thủ đoạn của ả mà đi lên, thứ nhất là vì thủ đoạn của ả, thứ hai là vì huynh trưởng của ả Kiều Vũ Đình. Kiều Vũ Đình là người có năng lực, tuổi trẻ đã trở thành Tây Ninh Hầu, hiện tại là chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ, mấy hoàng tử đều muốn mượn sức hắn. Kiều Nguyệt gả tới Kiều gia, Kiều Vũ Đình này đương nhiên được coi là người của Thất hoàng tử, cho nên việc mượn sức này, Thất hoàng tử dễ dàng hưởng lợi. Kiều Vũ Đình chỉ có một muội muội bảo bối này, hai người mất mẫu thân từ nhỏ, vì thế Kiều Vũ Đình thương muội muội này tới tận xương tủy. Vì một tầng quan hệ này, Tề gia đương nhiên sẽ không khó xử Kiều Nguyệt, hơn nữa Kiều Nguyệt chẳng qua là con ma ốm, không sống được mấy ngày, Tề gia không làm khó ả cũng vì giúp Thất hoàng tử. Không ngờ, Kiều Nguyệt chịu đựng nửa năm, một năm, hiện tại còn sống rất tốt, điểm này không chỉ khiến người Tề gia kinh ngạc, cả kinh thành này đều không khỏi cảm thán một phen. Tằng Mính và Hàn thị nhìn Kiều Nguyệt, đáy mắt lộ rõ chán ghét. Ả ta sao lại tới đây? Tề gia này là một mớ hỗn loạn, phụ tử ngủ cùng nữ nhân cũng không so đo, thời gian trôi qua, Kiều Nguyệt lần nữa lọt vào mắt Tuyên Bình Hầu. Người Tề gia không để ý, nhưng người trong thiên hạ đều phỉ nhổ, nhưng có Tề Quý Phi chống lưng, hơn nữa Chính Đức Đế cũng nhắm một mắt mở một mắt, hôn sự là ông ta ban cho, vì thế chuyện của Kiều Nguyệt và thế tử Tuyên Bình Hầu, ông ta coi như chưa từng nghe thấy. Tuy Kiều Nguyệt được sủng, có điều những nhà quy củ mỗi lần tổ chức yến hội đều không đưa thiệp mời ả. Huống chi là yến tiệc trong cung này! Chán ghét trong mắt Tằng Mính và Hàn thị Kiều Nguyệt không nhìn thấy, hơn nữa cho dù nhìn thấy ả cũng sẽ không quan tâm, chỉ tươi cười mà nhìn Dung Hoa: "Vương phi cuối cùng cũng trở về, ngày đó chúng ta lo lắng muốn chết, còn tưởng người xảy ra ngoài ý muốn gì. Còn nữa, Phó công tử kia cũng thật là, là nghĩa huynh sao không nói sớm, đưa người về Đông Lăng tương nhận phụ mẫu là chuyện tốt, sao không nói với mọi người một tiếng, để mọi người lo lắng như vậy!" Kiều Nguyệt tỏ vẻ quan tâm, "Đúng rồi, Tứ đệ vẫn khỏe chứ?" Lời này vừa nói ra, điện các lập tức trở nên an tĩnh. Nói là nghĩa huynh đưa nàng trở về, nhưng chuyện trước đó ai có thể nói rõ? Chiêu Vương Phi năm đó là một cô nương xinh đẹp như hoa lại đi theo Phó Cửu Lận thời gian lâu như vậy. Kiều Nguyệt cười khanh khách nhìn Dung Hoa, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng nụ cười vô cùng sáng lạn.