Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 239 : Vì nữ nhi mà phấn đấu

Nghe được lời này của Chu Hành, Dung Hoa tươi cười gật đầu. Chu Hành chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Anh Anh, người khác thích tam thê tứ thiếp là chuyện của bọn họ, Chu Hành ta chỉ biết, đời này chỉ cần có nàng, mặc kệ là hiện tại hay tương lai, mười năm sau, hai mươi năm sau, hoặc năm mươi năm sau, thậm chí là tương lai xa hơn, Chu Hành ta chỉ nhận định mỗi mình nàng, ta chắc chắn sẽ không việc nàng lo lắng xuất hiện." "Ừ, ta hiểu." Dung Hoa mỉm cười, cũng duỗi tay xoa mặt mày y, nhẹ giọng. Hiện tại nói những lời này còn quá sớm, chuyện của tương lai ai có thể nói được? Không ai có thể đoán trước tương lai sẽ ra sao, vì thế, chuyện của tương lai hãy để tới lúc đó rồi nói. Hôm nay nói rõ với y, tương lai nếu bọn họ thật sự đi tới bước đó, cho dù Chu Hành không bỏ, nàng cũng sẽ xoay người rời đi. Ngoài cửa sổ, ánh trời chiều nhuộm hồng cả vườn hoa, bóng cây trong vườn lắc lư, an tĩnh mà tươi đẹp, tất cả đều vì dung nhan như họa của nàng mà càng động lòng người. Từ lúc quen biết tới nay, bọn họ hiểu nhau đã nhiều năm, nhìn biểu tình trên gương mặt nàng, Chu Hành biết bất an trong lòng nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Vương phi của y mỹ lệ, kiên định, thông tuệ, bất cứ chuyện gì cũng có cái nhìn và cách giải thích của riêng mình, là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian này. Vẻ đẹp của nàng như dấu vết được ngòi bút khắc sâu vào tim y, theo thời gian mà ngày càng khảm sâu, từ từ dung nhập vào xương và máu của y. Đời này, y sao có thể buông tay nàng? Sao có thể bỏ rơi nàng, để nàng thương tâm? Nàng đã hòa vào thân thể y, làm tổn thương nàng, để nàng rời đi, đó chính là xẻo đi miếng thịt trên người. "Đời này không thay đổi." Chu Hành chậm rãi nói ra bốn chữ, ánh mắt như muốn xuyên thấu đôi mắt nhìn vào lòng nàng, sau đó ôn nhu cười tiếp tục, "Nàng có lẽ vẫn cảm thấy đối với tương lai, những lời ta nói hiện tại chỉ là nói suông, như vậy, chúng ta dắt tay nhau chậm rãi đi, được không?" Thời gian cả đời y còn cảm thấy quá ngắn, sao có thể buông tay nàng ra? "Được." Dung Hoa khẽ cười, gật đầu đáp. "Mạnh Phi nạp thiếp?" Thấy sắc mặt nữ tử đã hòa hoãn một ít, Chu Hành nắm chặt tay nàng, làm như thuận miệng hỏi. Nếu không phải thế, nàng hôm nay sao có thể bất an như vậy? Nàng như thế là vì Đổng Ngọc Lan mà bất bình. "Ừ, cụ thể thế nào thiếp không rõ, Lưu Quang tỷ tỷ chỉ nhắc qua loa, cũng không tỉ mỉ kỹ càng, nghe nói là thời điểm Đổng tỷ tỷ có mang." Nhắc tới, Dung Hoa liền tức giận, không khỏi nghĩ tới quy tắc ở thời đại này, nếu có hài tử không thể hầu hạ, chủ mẫu đương gia phải an bài thông phòng và mỹ thiếp cho trượng phu, ngẫm tới liền cảm thấy ghê tởm. Dung Hoa bất giác nhìn chằm chằm Chu Hành. Thấy nàng tức giận, Chu Hành liền khẽ cười thành tiếng. Dung Hoa nhướng mày. Chu Hành lập tức thu liễm: "Được rồi, ta không cười, không cười." Sau đó y thở dài một hơi, nắm chặt tay nàng, "Mạnh Phi là Mạnh Phi, cho dù nam nhân thiên hạ đều như vậy, điều đó cũng không thể đại biểu cho Chu Hành ta! Vì vậy Anh Anh, nàng còn sợ gì nữa?" "Thiếp sợ, sợ tình cảm sâu đậm sẽ không buông tay được." Dung Hoa lẩm bẩm. Sợ, nàng đương nhiên sợ. Nhìn chính mình trong gương, mỹ nhân tươi mới chẳng qua chỉ là rau hẹ, cắt một vụ lại có một vụ mới, trước nay không hề thiếu. Mà dung nhan dù có tuyệt sắc tới đâu rồi sẽ có ngày tuổi già sắc suy. Anh Anh của y sao lại yếu ớt như vậy? Từ lúc gặp nàng, những lúc gian nan vất vả, nàng đều vô cùng quyết đoán và cơ trí, nhưng hiện tại... Là vì để ý y, thích y, yêu y, vì thế mới lo được lo mất, mới có thể bất an và lo lắng vậy sao? Nội tâm Chu Hành vừa kích động vừa đau lòng, có lẽ là y làm chưa đủ tốt nên mới khiến nàng bất an như vậy! Chu Hành nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu đặt một nụ hôn ôn nhu, nói: "Anh Anh, nàng biết ta, hiểu ta, nàng biết ta tuy là thân vương nhưng nguy cơ tứ phía, nàng nguyện ý gả cho ta, cùng ta đối diện với biết bao nguy hiểm... Ta sao có thể khiến nàng thương tâm? So với tương lai của ta, so với nguy hiểm không thể đoán trước chúng ta sắp phải đối mặt nàng còn không sợ, chút việc nhỏ này nàng sợ gì chứ? Mà ta sao có thể khiến nàng thất vọng, sao có thể khiến nàng khổ sở? Anh Anh, nàng biết không, đời này may mắn lớn nhất của ta chính là quen biết nàng." Tuổi nhỏ trúng độc, vì bảo vệ tính mạng, hoàng tỷ đã đưa y tới Thương Châu, không ai biết y ở Thương Châu đã trải qua những gì. Đời này, có phụ hoàng và hoàng tỷ thương y, có nàng làm bạn, y không cầu gì hơn. "Nàng biết không, những việc ta phải trải qua đều là vì có thể gặp nàng." Nhiều gian nan như vậy cũng chỉ để tương phùng, hiểu nàng, yêu nàng. Những năm đó, y mang độc trên người, không biết khi nào sẽ độc phát thân vong, có đôi khi nhìn chân trời rộng lớn ở Thương Châu, y không biết tại sao mạng của mình lại dài như vậy, thậm chí y từng cầu mong bản thân sớm được đi gặp phụ hoàng. Chỉ là, chết như vậy y không cam lòng. Sự thật phụ hoàng băng hà còn chưa chiêu cáo thiên hạ! Khi đó, y cảm thấy độc trên người mình có giải hay không đều không sao cả. Sau đó gặp nàng, y liền cảm thấy đời này thật sự quá ngắn ngủi. Cùng nàng hạnh phúc một đời nơi nào đủ? Hốc mắt Dung Hoa đỏ lên: "Thiếp... Khẳng định cũng là vì gặp chàng." "Nha đầu ngốc." Chu Hành duỗi tay lau khóe mắt cho nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng, gằn từng chữ, "Chúng ta cả đời đều không rời xa nhau." Dung Hoa chậm rãi gật đầu: "Ừ, chúng ta cả đời đều không rời xa nhau." "Ta nghe nói sinh hài tử rất đau, cho nên chúng ta chỉ sinh một nữ nhi, lớn lên xinh đẹp giống nàng vậy." Chu Hành nhẹ giọng, "Chờ tình hình ổn định, chúng ta sẽ tới đất phong, nếu có thể, chúng ta về Đông Lăng phụng dưỡng nhạc phụ nhạc mẫu, có chúng ta và nhạc phụ nhạc mẫu sủng ái, nữ nhi của chúng ta sẽ càng xinh đẹp, chờ nó trưởng thành, chúng ta sẽ chiêu tế cho nó." Dung Hoa không khỏi bật cười: "Chiêu tế? Chiêu tế gì chứ?" Hài tử còn chưa có, y thế mà đã nghĩ tới chuyện kén rể! "Ừ." Chu Hành nghiêm túc gật đầu, "Nữ nhi của chúng ta nhất định sẽ long chương phượng tư (1), thiên tư quốc sắc, khẳng định vô cùng xinh đẹp, chúng ta phải chọn cho nó con rể thiên hạ vô song! Chỉ là con rể phải tới cửa, chúng ta chỉ có một nữ nhi, mặc kệ là tiểu tử thúi nhà ai cũng quá tiện nghi cho hắn rồi!" (1) Long chương phượng tư: phong thái xuất chúng Đừng nói việc khác, chỉ nhắc tới khối mỡ Đông Lăng kia, chỉ sợ rất nhiều người muốn tới cửa làm rể! Như thế, kẻ dụng tâm kín đáo khẳng định không ít! Dung Hoa không khỏi lo lắng, nhíu mày hỏi: "Nếu kẻ đó tới là vì của hồi môn của nữ nhi thì làm sao bây giờ?" Mọi thứ của nàng và Chu Hành tương lai đều để lại cho hài tử, nếu như y nói, chỉ sinh một nữ nhi, vậy kẻ tới cưới không phải cưới được một tòa kim sơn sao? Chu Hành ngưng trọng gật đầu: "Cho nên chúng ta phải mở to hai mắt lựa chọn!" Hai người trầm mặc một lúc, sau đó nhìn nhau, không khỏi bật cười thành tiếng. Đứa nhỏ còn chưa có, bọn họ đã lo lắng tới hôn sự của nữ nhi mười mấy năm sau rồi! Nụ cười trên mặt Dung Hoa tựa như hoa đào tháng hai. Không, so với hoa đào càng thêm diễm lệ, nhìn đôi mắt thanh triệt như nước khiến người ta say mê, ánh mắt Chu Hành nóng lên vài phần, tay ôm eo Dung Hoa bất giác nắm chặt. Ở gần vốn dĩ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hiện tại hơi thở ấm áp của y trở nên nóng rực, Dung Hoa cơ hồ lập tức cảm nhận được thân thể y có sự biến hóa. "Anh Anh..." Chu Hành nỉ non gọi, cúi đầu hôn lên vành tay của nàng. Hô hấp của Dung Hoa liền nóng lên, trên mặt cũng mang theo tình ý, chỉ là lý trí vẫn còn, nàng quay đầu nhìn chiều hôm bên ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài còn có người, lát nữa phải ăn cơm chiều." "Cơm để ăn sau cũng được." Chu Hành lẩm bẩm bên tai nàng, hơi thở cực nóng theo đó bao trùm. ......................... Không biết từ khi nào, y phục trên người đã bị cởi ra sạch sẽ, hai người cũng chuyển tới trên giường. Theo tiết tấu của y, cùng thăng cùng trầm. Dung Hoa chỉ cảm thấy đóa hoa trong thân thể mình nở rộ, khiến bản thân rơi vào mơ mộng mê ly, làm nàng trâm mê không dứt. ......................... Chờ tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ đã là ánh trăng như bạc, đèn lồng cũng đã treo ở hành lang. Nương theo ánh sáng, Chu Hành nghiêng người nhìn nàng, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve theo đường nét trên gương mặt nữ tử: "Mệt không?" Dung Hoa đỏ mặt, hờn dỗi: "Thiếp thật không còn mặt mũi nào gặp bọn họ." Vừa rồi động tĩnh trong phòng lớn như vậy, bọn người Thạch ma ma khẳng định đều nghe thấy hết! "Chúng ta là vì nữ nhi mà phấn đấu, thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, Lưu Tô và Túy Đồng chắc chắn sẽ tống cổ bọn họ đi thật xa!" Biết vương phi nhà mình mặt mỏng, Chu Hành liền nghiêm túc giải thích một câu, sau đó hỏi, "Đói bụng chưa?" "Đói rồi." Dung Hoa giận hờn nhìn y, nắm chặt cái chăn bọc lấy thân thể, chỉ lộ ra cái đầu, bộ dáng rõ ràng là thiếp không còn mặt mũi xuống giường, chàng ra ngoài mang đồ ăn vào đây đi. Nàng như vậy thật giống tiểu miêu! Chu Hành khẽ cười, duỗi tay nhéo mặt nàng một cái, xoay người ngồi dậy, cũng ôm nàng lên, sau đó mở miệng phân phó: "Mang cơm vào đây." Qua một lúc, Túy Đồng và Lưu Tô, còn cả Thạch ma ma và Lê Hoa, bốn người nối đuôi đi vào. Lưu Tô còn tốt, tính tình vốn lãnh đạm, bình thường không nói nhiều nên sắc mặt vẫn quạnh quẽ như trước nay, nhưng ba người Túy Đồng, Thạch ma ma và Lê Hoa đều không ngăn được nụ cười trên khóe miệng. Dung Hoa nhéo đùi Chu Hành một cái. Bốn người bày đồ ăn lên bàn, sau đó tới bên giường thu dọn, đốt đèn, lúc này mới khom người lui xuống. Chu Hành mỉm cười đặt đôi đũa vào tay Dung Hoa, sau đó gặp đồ ăn cho nàng: "Ăn đi." Dù sao bọn họ cũng là tâm phúc của mình, khẳng định sẽ không truyền ra ngoài, hơn nữa trong phủ chỉ có nàng và Chu Hành là chủ tử, nghĩ như vậy, Dung Hoa liền không để trong lòng. Ăn một ít, hai người liền buông đũa. Tắm gội xong, cả hai không thiếu được một phen triền miên lăn lộn. Thời điểm kích động nhất, trong đầu Dung gHoa liền hiện lên một ý niệm, y muốn sinh một nữ nhi như vậy, nhưng nếu tương lai bọn họ sinh toàn nhi tử thì làm thế nào? Trong lúc mơ màng, Dung Hoa đem suy nghĩ hỏi ra. Chu Hành khẽ cười ôm lấy nàng: "Ông trời nhất định sẽ cho chúng ta được như ý nguyện." Nếu là nhi tử, y và nó có thể cùng bảo vệ nàng, như vậy cũng tốt. Nhi tử, nữ nhi, tất cả đều là hài tử của hai người bọn họ. ......................... Kế tiếp, Dung Hoa liền bắt đầu làm quen với công việc vặt trong phủ. Còn cả sổ sách hơn một năm của Nhất Phẩm Cư, Lâu Ngoại Lâu, Cẩm Tú sơn trang, chưởng quầy đầu mang tới chỉnh tề để nàng xem qua. Thêm cả tiền trang. Trong ngoài đều vội lên. Mỗi ngày Chu Hành cũng phải lâm triều, bắt đầu bận rộn. Trong vương phủ có nữ chủ nhân, thân phận trước nay không giống, vì thế thiệp bái phỏng tới cửa không dứt. Tất cả Dung Hoa đều giao cho quản gia xử lý. Chờ mọi việc đi vào quỳ đạo, Dung Hoa liền mang theo lễ vật tới Đổng phủ một chuyến, vấn an Đổng phu nhân và Đổng lão gia. Nhoáng cái liền tới tháng tám. Hôm nay là Trung Thu, trong cung sớm đã truyền tin tới, yến tiệc Trung Thu lần này tổ chức chủ yếu là vì Dung Hoa và Chu Hành. Thân thế của Chiêu vương phi Yến Dung Hoa lên xuống phập phồng, ai có thể ngờ một người bị Diệp gia trục xuất sẽ là cô nương tôn quý nhất Đông Lăng. Nàng và Chiêu Vương thành thân ở Đông Lăng. Cho nên yến hội lần này cũng coi như là tiệc cưới đền bù mà huynh trưởng và tẩu tẩu ở Đại Chu làm, đồng thời giới thiệu Chiêu vương phi với mọi người. Thời tiết không còn oi bức như mùa hè, cuối thu đặc biệt mát mẻ sảng khoái chuẩn bị xong, Chu Hành và Dung Hoa liền lên xe ngựa tiến cung.