Người thứ nhất trong Điền gia tin những người trong thôn nói là Điền Thúy Lan, gần như là người ta vừa nói ả lập tức tin ngay. Không cần người ta thêm mắm thêm muối ả cảm thấy chính là như thế. Thiết Trụ ca của ả chính là tốt như vậy, vẫn còn muốn ả, không ghét bỏ ả không thể sinh. Người kia vừa thật sự không tốt là ả có thể thay thế nàng hạnh phúc cùng Thiết Trụ ca… Suy nghĩ một chút, Điền Thúy Lan liền chảy xuống nước mắt kích động không thôi, ánh mắt lại ngây ngốc. Cho nên mấy ngày nay Điền Thúy Lan cao hứng phi thường, thậm chí quấn Điền thẩm tử mua cho ả một tấm vải hồng phấn, chính mình tăng ca làm thêm giờ làm một bộ quần áo mới. Nữ dung vì người tri kỷ, Điền Thúy Lan trong lòng rất vội vàng làm bộ quần áo mới này mặc cho Thiết Trụ ca xem, cho hắn biết kỳ thật ả cũng không kém người kia. Quả nhiên ả hôm nay mặc bộ đồ mới này đi đưa sữa dê cho Thiết Trụ ca, Thiết Trụ ca nói hơn một câu cảm ơn, điều này làm cho Điền Thúy Lan cao hứng một buổi sáng. Nếu như Dương Thiết Trụ biết ý tưởng của Điền Thúy Lan, khẳng định sẽ lay nàng rống to, ta bình thường nói ‘Cám ơn Điền gia muội tử’, đó là bởi vì ngươi mỗi lần đưa sữa dê cho ta, mà hôm nay trong sân chỉ có một mình ngươi, ta khẳng định cứ vậy xoay đi mới nói một câu ‘Vậy ta đi trước’. … …. …. Điền Đại Xương vác cuốc từ ngoài đồng về nhà, nửa đường gặp phải người anh em quan hệ không tệ Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử vừa thấy Điền Đại Xương liền đi lên dùng cánh tay vịn vỗ bả vai hắn. “Tiểu tử, muội tử ngươi giỏi rồi, thông đồng được cả Thiết Trụ.” Điền Đại Xương vốn đầy mặt tươi cười, nghe nói như thế nụ cười trên mặt lập tức méo mó. “Nói bậy gì đó!” Chung quy quan hệ tốt, Điền Đại Xương tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng không mắng chửi. “Còn giả bộ, trong thôn truyền khắp rồi, nói vợ Thiết Trụ sắp chết, muội tử ngươi sắp đi làm vợ kế. Tiểu tử Thiết Trụ kia làm sinh ý hình như rất lớn, lần này ngươi có cái em rể bản lãnh rồi. Về sau bảo cho hắn giúp ngươi, phỏng chừng ngươi cũng là cái Dương lão tam. Ngươi xem người ta Dương lão tam trước đây trung thực, hiện tại hai huynh đệ họ hữu mô hữu dạng, cũng đánh xe la đi ra ngoài chạy sinh ý.” Nhị Cẩu tử gầy gò, làm người cũng được tính bổn phận, chỉ là lúc nói chuyện khóe miệng không cân nhắc, hơn nữa cùng Điền Đại Xương quan hệ không tệ, cho nên không kiêng kị gì, không nên nói hắn cũng nói, thậm chí còn tính toán xong cả chuyện sau này giúp hắn nữa. Điền Đại Xương trong lòng càng không thoải mái, hắn biết trong nhà cha mẹ đang tính toán cái này, nhưng làm cho người ta nói ra thì cảm thấy lúng túng, chung quy chuyện còn chưa thành. Hắn không muốn dây dưa với Nhị Cẩu Tử, lấy ra bàn tay Nhị Cẩu Tử vắt trên vai hắn rồi bước đi. “Nhà ta còn có chút việc chờ làm, không nói vô nghĩa với ngươi nữa.” Nhị Cẩu tử xuy một tiếng, “Tiểu tử này!” Điền Đại Xương về đến nhà, vừa vặn Điền Thúy Lan ở trong sân múc nước, miệng còn ngâm tiểu khúc. Điền Thúy Lan hôm nay mặc bộ áo cánh hồng phấn, thoạt nhìn tinh thần nhiều, không còn tử khí trầm trầm như trước, thậm chí trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng. Vốn bộ dạng không kém, cũng là một cô nương mi thanh mục tú, lúc này ăn mặc như vậy, có vài phần tư sắc và vui vẻ. Điền Đại Xương vốn có một bụng lời nói, thấy muội tử này cao hứng sức lực thì không phun ra khỏi miệng được. Buông cái cuốc trở về nhà, vợ hắn Cao thị đang nạp đế giày. “Đã về rồi?” Điền Đại Xương gật đầu, ngồi tại mép giường thần sắc phức tạp đầy mặt. Cao thị ngừng một lát nhìn nam nhân hỏi: “Sao vậy?” Điền Đại Xương do dự mãi mới kể chuyện hôm nay gặp Nhị Cẩu Tử, thuật lại tất cả những gì Nhị Cẩu tử nói từ đầu tới cuối. Nói xong hắn còn nói thêm: “Ta luôn cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều, người ta còn chưa làm sao, cứ như vậy nghĩ là quá đáng rồi.” Điền Đại Xương trước đây đã gặp qua Lâm Thanh Uyển, biết Dương Thiết Trụ hai người cảm tình rất tốt, đặc biệt Lâm Thanh Uyển vóc người tốt, tính tình cũng tốt, làm cho hắn nói thật trong lòng mình, thật đúng là đem muội tử hắn bỏ ra mười con phố. Cao thị cười nói: “Nhị Cẩu Tử giúp ngươi đoán không sai, ngay cả mặt sau cũng bày kế hoạch giúp ngươi tốt lắm.” Nàng buông đế giày trong tay đến gần trước mặt nam nhân: “Nhưng mà ta nói thật, như vậy thật tốt, ngươi đừng nói Nhị Cẩu Tử nói, ngươi xem người ta Dương lão tam kìa, trước đây như thế nào, hiện tại Dương Thiết Trụ mang theo hắn đi ra ngoài chạy, cũng dần dần lăn lộn được chút thành tích. Ngươi xem nhà người ta kia thế nào, cho dù không bằng nhà huynh hắn, ở trong thôn chúng ta cũng là số một số hai.” Lời còn lại Cao thị không nói, nàng muốn nói là đến lúc Dương Thiết Trụ cũng mang theo nam nhân nàng, nhà bọn họ có thể có cái nhà ngói lớn, sau đó dọn ra ngoài ở, cuộc sống miễn bàn tốt đẹp thế nào. Thực hiển nhiên, tư tưởng của hai người này không cùng kênh. Nhưng mà cũng đừng nói, lời đồn đãi này thật hại người, truyền đến mặt sau hoàn toàn biến dạng, thậm chí mặt sau có người biên soạn cho hai nhà này tốt lắm. Càng đảo loạn tâm tình vốn bình tĩnh. Đương nhiên, tâm bình tĩnh này không bao gồm Điền Thúy Lan. ***** Trong khi người Điền gia trầm mê bên trong ảo tưởng của mình và những lời của người trong thôn. Một bên khác, Dương Thiết Trụ ở nhà dỗ vợ ăn cơm. Lâm Thanh Uyển hiện tại gầy vô cùng, ăn cơm cũng gian nan. Tuy nói Mã thẩm nhi làm mì cay nàng không phun, nhưng chỉ có thể được trong chốc lát thời gian, không bao lâu sau Lâm Thanh Uyển sẽ bởi các loại nguyên nhân lại phun không còn một mảnh. Đương nhiên trung gian trong đó có hấp thu không được bao nhiêu. Cũng vì điểm này gần như có nói là hấp thu không đáng kể, Mã thẩm nhi phi thường ngoan cố làm liên tục cho nàng, sau đó Lâm Thanh Uyển vì trong bụng đứa nhỏ một lần lại một lần không phiền không chán ăn. Cứ ép buộc như vậy, thậm chí Lâm Thanh Uyển bắt đầu quen. Tổ hai người Lâm Mã không chán không phiền, nhưng Dương Thiết Trụ mỗi ngày bên cạnh lại nhìn không chịu nổi. Hán tử cao lớn nhìn vợ nôn nghén đau lòng đỏ mắt, thật làm người ta sợ hãi than, ít nhất Mã thẩm nhi là sợ hãi than. Gặp qua không ít hai người cảm tình tốt, chưa thấy qua Dương Thiết Trụ đau lòng vợ mình như vậy. Dương Thiết Trụ gần đây mấy ngày nay thực thanh nhàn. Đương nhiên không phải hắn thanh nhàn, mà là người trong nhà đều biết Lâm Thanh Uyển nôn oẹ nghiêm trọng nên nhận hết mọi việc bên ngoài, ngay cả Mã thúc cũng bắt đầu đi đưa hàng. Dương Thiết Trụ chỉ quản vợ ở trong phòng thôi, có đôi khi nhìn vợ ăn rồi phun, phun lại ăn, hắn nhìn mà mệt. Sau đó hình thành Dương Thiết Trụ có đôi khi bưng bát đút Lâm Thanh Uyển ăn cơm. Mà nữ nhân Lâm Thanh Uyển này, tuy nói đã tiếp thu sự thật chính mình nôn oẹ nghiêm trọng, nhưng ép buộc quá khó tránh khỏi sẽ yếu ớt. Yếu ớt lại muốn nam nhân dỗ nàng. Giống như lúc này, Dương Thiết Trụ ôm Lâm Thanh Uyển, đặt nàng trên đùi mình, sau đó hắn cầm bát và thìa từng miếng từng miếng đút cho vợ ăn cơm. “Nàng dâu, ăn một miếng nữa.” Một tay cầm quạt hương bồ lớn một tay cầm thìa nhỏ, thoạt nhìn chênh lệch rất lớn. Nhưng người ta Dương Thiết Trụ chính là được, có thể đút cho con trai vững vàng, còn có thể đút cho vợ yếu ớt trên đùi. “Không muốn ăn, không ăn được.” Yếu ớt nữ nhân vẻ mặt chán ghét, khác người làm cho người muốn đánh. Nếu như xem nhẹ bức hình dung nhan khô gầy, xác thực là làm người ta thấy hình ảnh phi thường tốt đẹp. Mỗi khi Dương Thiết Trụ nhìn vợ bộ dáng này không có chán ghét, mà là tràn đầy đau lòng. Uyển Uyển của hắn vì sinh con cho hắn mà bị giày vò thành thế này. Nghĩ tới mà nát cả lòng, cũng bởi vậy Dương Thiết Trụ đối đãi với Lâm Thanh Uyển càng ngày càng ngấy oai. “Uyển Uyển ngoan, ăn một miếng nữa.” Không biết Dương Thiết Trụ có cảm thấy mình đang đút cho con gái chứ không phải đút cho vợ hay không, ít nhất người ta nhìn hắn không chỉ một lần dỗ con trai mình như vậy. Yếu ớt nữ nhân ‘Cố mà làm’ đành phải lại ăn một miếng. Sau đó ăn một ngụm, lại vòng đi vòng lại như vậy… Không biết người trong thôn nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì, dù sao ít nhất hiện tại một nhà Dương Thiết Trụ, và một số người bên cạnh vì quá bận mà không rảnh quan tâm lời đồn đãi, cho nên trong lòng tạm thời vẫn bình tĩnh không có gợn sóng. Mã thẩm nhi vội vàng làm đồ ăn, Dương thị bọn họ vội vàng làm đồ sấy tiên, Diêu thị lúc này thanh nhàn nhất, nhưng nàng gần đây tiếp cận ngày sinh rất ít ra cửa. Mà Dương Thiết Trụ hai người lại vội vàng thêu ân ái… Thêu ân ái vậy mà có người muốn ăn đòn, có hay không… Vương thị này thích thị phi đương nhiên không xem nhẹ chuyện xấu Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan. Vì thế ả làm các loại hỏi thăm, hỏi thăm chi tiết về sau chính mình vui vẻ, còn về nhà nói. Không chỉ như thế, ả còn ở bên ngoài thêm mắm thêm muối một phen, nói Lâm Thanh Uyển quả thật không được, Dương Thiết Trụ có tính toán cưới Điền Thúy Lan. Người bên ngoài tuy nói có chút hoài nghi miệng Vương thị nói, nhưng không chịu nổi ả có thân phận là tẩu tử Dương Thiết Trụ, vì thế người trong thôn càng thêm tin lời nói này. Dương lão gia tử nghe được tin có chút tim đập loạn nhịp, trong lòng có ý tưởng muốn tới cửa hỏi thăm, nhưng nhớ đến hơn một năm không cùng bên kia lui tới liền thở dài bỏ đi tâm tư. Hà thị nghe xong mừng rỡ lợi hại, không vì cái khác là bởi vì bà cảm thấy trong nhà sở dĩ sẽ cùng lão nhị lão tam nháo như vậy, là vì Lâm Thanh Uyển tiểu hồ ly tinh kia xúi giục. Khi nàng còn chưa gả vào trong nhà ngàn được vạn tốt, nàng vừa vào cửa, trong nhà nổi lên các loại mâu thuẫn. Hà thị thậm chí ở sau lưng mắng Lâm Thanh Uyển là Tang môn tinh, lão nhị đi săn nhiều năm như vậy không sao, cưới nàng về, lần đầu tiên lên núi liền có nhiễu loạn, sau đó còn có lão tứ không thi đậu tú tài, đều là cái Tang Môn tinh này khắc. Bao gồm bà và Vương thị nháo vài lần kia, tỷ như làm bữa ăn chui bị Vương thị đến đại náo một trận, Hà thị cũng đổ lên đầu Lâm Thanh Uyển. Chỉ có thể nói, người này nha, tư tưởng thật khác người. Nhưng mà cho dù nói như thế nào, Hà thị và Vương thị hai người này đối với chuyện Lâm Thanh Uyển ‘Không tốt’, chuyện Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan lúc trước là nhón chân chờ đợi. Hai người này thậm chí nghĩ cho dù Lâm Thanh Uyển không phải ‘Không tốt ‘, chỉ cần Dương Thiết Trụ có cái gì đó với Điền Thúy Lan, bọn họ xem Lâm Thanh Uyển còn bình tĩnh được không. Sung sướng khi người gặp họa là không được đâu.