Ninh Lạc Lạc bất ngờ vì thấy con chó của mình có thái độ rất khác so với điều cô tưởng tượng ban đầu. Ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt xinh đẹp mở to nhất có thể. Tạ An nhìn Louis, khẽ xoa đầu nó. Con chó này vốn dĩ rất tốt, chỉ có chủ của nó không tốt mà thôi. "Tạ An, rốt cuộc cô làm gì với Louis mà nó trở nên như thế?" - Tiếng quát tháo vọng lên. Tạ An nhẹ nhàng trả lời, âm thanh của cô như gió khẽ lướt, bay bổng lại có chút gì đó để lại dấu ấn: "Tôi đâu có làm gì? Cô cũng đã nhìn thấy, Louis có vẻ thích tôi hơn là chủ nhân của nó đấy" "Hừ, đúng là hồ ly tinh, đến con chó cũng chẳng tha, chẳng tránh Thừa Ân lại mê mệt cô đến vậy" Khi Ninh Lạc Lạc nhắc đến Lã Thừa Ân, trong lòng cô lại như hòn đá đè nặng. Tính tình ganh đua của mấy vị tiểu thư này quả là luôn theo gen di truyền. Thừa Ân ở với cô ta rồi, cô ta còn không vừa lòng mà đến đây tìm cô gây sự? Nhưng hiện tại, Tạ An biết chừng mực của mình, dù muốn mắng chửi cô ta cho hạ sự tức giận trong lòng cô cũng đành phải nhắm mắt lặng im. Thấy Tạ An không nói gì nữa, Ninh Lạc Lạc nghĩ cô đã thắng, cố ý nói thêm: "Rõ là vịt cỏ mà đòi hóa thiên nga, hôm đấy nếu không phải tôi giữ cô lại thì cô đâu có cơ hội được gặp Thừa Ân... cô không biết ơn thì thôi làm năm lần bảy lượt muốn dành anh ấy khỏi tôi, Tạ An, tôi nói cho cô biết, vốn dĩ..cô -không-có -cửa" Từng lời nói của cô như muối xát vào tim của Tạ An. Tạ An đủ thông minh để đủ hiểu cách nhìn người người khác vào mối quan hệ của cô như thế nào. Nhưng không phải vì cố chấp tin tưởng rằng lời Thừa Ân nói năm đấy, thì cô cũng không chờ đợi đến hao mòn như bây giờ. Ninh Lạc Lạc nói rất đúng, Tạ An vốn dĩ là một người bình thường, chẳng có xuất thân cao quý gì, ấy vậy mà cố gắng trở thành thiên nga. Chuyện này thật sự rất nực cười. Nét u buồn trên gương ặt Tạ An hiện ra rõ, Louis thì cố gắng xoa vào lòng bàn tay cô như an ủi, còn Ninh Lạc Lạc thì tiếp tục nói: "Bằng đại học chưa có, cứ thích vào Lã Thị làm việc, để giờ bị đuổi việc lại về ăn bám tại cô nhi viện. Nếu không vì cô thì Ninh gia chúng tôi đâu có cân nhắc số tiền hằng tháng tài trợ vào đây" Mọi người không hiểu chuyện, nhìn Tạ An với ánh mắt oán trách. Nhiều người không hiểu chuyện còn nảy sinh lòng ghét cô. Khi Ninh Lạc Lạc chuẩn bị nói tiếp, bỗng có âm thanh từ ngoài truyền vào, cùng với tiếng bước chân của nhiều người. "Không phải Ninh gia dạo này làm ăn thua lỗ nên mới ông có đủ tiền trợ cấp ở đây hay sao?" Giong nói quen thuộc vang lên. Tạ An vừa nghe là nhận ra, cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra âm thanh. Bóng dáng rất quen đi từ xa lại gần. Đây không phải là tên ăn trộm đó hay sao? Hắn ta làm gì ở đây?. Cô nheo mắt lại nhìn, quan sát hết thả, vẫn là âm thanh ấy, khuôn mặt ấy, nhưng không hiểu sao cô có một cảm giác rất khác. Như thể là hai con người khác nhau vậy. "Anh, Anh là ai..." -- Ninh Lạc Lạc vì nhìn thấy đoàn áo đen ở sau, cô sợ hãi lùi bước. Nhưng Mặc Đình vẫn cứ tiến lại gần, khuôn mặt ngoài lạnh lùng ra thì không có biểu hiện gì lạ, người mặc áo đen đứng sau Mặc Đình tiến lên nói: "Vốn dĩ Ninh Gia muốn góp phần vào đây là chỉ vì muốn liên kết với các gia tộc khác, tạo đường lui cho bản thân. Nhưng nếu xét về bảng thống kê so với các gia tộc khác thì sự đóng góp của Ninh gia, chẳng đáng gì cả" "Anh nói láo" - Lần nữa bị sỉ nhục, mà cũng không hẳn gọi là sỉ nhục, chỉ là nói sự thật, nhưng bộ mặt giả tạo của Ninh Lạc Lạc bị bốc trần ngay lúc này cũng không phù hợp cho lắm. Nghe xong, hắn cúi đầu cung kính, tác phong rất chuyên nghiệp, trả lời: "Tự Ninh đại tiểu thư, tất cả đều được chứng thực trên giấy tờ , nếu không tin, cô có thể tự mình kiểm chứng" Ninh Lạc Lạc đứng nhìn , trong lòng lo lắng đến cực điểm, cô nào đâu biết cô chỉ nói đẻ chọc tức Tạ An nhưng người chịu trận lại là cô. Hít một hơi thật sâu, cố ý đứng vững, nắm chặt tay hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?" Nghe đấy đây, Mặc Đình nhìn lên Tạ An không nói một lời. Cô thấy vậy hiểu ý chạy nhanh xuống lầu để xem kĩ chuyện gì xảy ra. Louis cũng chạy theo cô, như thể nó đã xem cô là chủ nhân của nó rồi. Mặc Đình thấy cô đi xuống, gương mặt dễ chịu một chút. Cảm giác như thấy cố là anh liền có sức sống. Người đứng sau anh tiến lên hỏi: "Cô là Tạ tiểu thư" - Lần đầu có người gọi cô là tiểu thư làm cô rùng mình. Không khỏi nổi da gà, liên tục xua tay bảo: "Không dám, không dám" Như dám chắc được người ở trước mắt là Tạ An như những gì anh điều tra, anh đưa cho cô một tờ giấy: "Đây là giấy tờ chuyển nhượng cô nhi viện, sau này cô nhi viện này là thuộc khu vực quản lí của Tạ tiểu thư. Đây cũng là món quà tỏ tình đầu tiên của thiếu gia, mong cô nhận lấy"