Đánh mất vàng, lại nhặt được kim cương!
Chương 10 : Tam thiếu gia
Lời nói của hắn là cô suýt ngất, cô cố gắng dùng sức lực đưa tay lên chỉ thẳng vào Mặc Đình, đôi mắt vẫn tràn đầy sự nghi ngờ, đến bây giờ cô vẫn không tin lời của tên đó nói. Nói Mặc Đình là thiếu gia? Còn nói đã mua lai cô nhi viện này, chứng tỏ người đấy có sức ảnh hưởng và tầm quan trọng như thế nào.
"Anh nói người đó là thiếu gia?"
Người kia hình như nhận ra Tạ An không tin, có lẽ vì cô chưa biết thân phận thật của cậu chủ, hoặc là giả vờ không biết để muốn cậu chủ chú ý. Dù khả năng này rất thấp nhưng anh vẫn luôn nghi ngờ. Đôi mắt lóe lên, cũng không quên làm tròn bổn phận của mình. Anh trả lời một cách rất ôn hòa:
"Vâng, Tam thiếu gia của Mặc gia"
Mặc Gia, một cái tên thương nhân rất nổi tiếng. Với có hàng ngàn gia sản đồ sộ cùng với sự thâu tóm thị trường rất linh hoạt, Mặc Gia được xem là một đối thủ nặng kí nhất không ai dám động đến. Nhưng nguyên tắc của Mặc gia chính là chỉ tham gia vào các thị trường nước ngoài, mở rộng thị trường ngoài nước chứ không có động chạm gì đến trong nước nên làm nhiều công ty cảm thấy may mắn không ít.
Đối với Tạ An cô, Mặc Gia là những người trên trời, cô mãi mãi không thể với tới được họ, ai ngờ đùng một phát cô không những với mà còn hiểu nhầm một cách rất nghiêm trọng.
Ninh Lạc Lạc biết được mình đã chọc phải người không nên chọc. Nhưng vì vậy cô lại càng căm ghét Tạ An, dựa vào cái gì mà cô ta được hưởng như vậy chứ?
Mặc Đình cứ nghĩ là Tạ An cảm thấy chưa đủ, chờ mãi không thấy cô có phản ứng gì, nhíu mày đi đến, nắm chặt tay cô, hỏi:
"Như vậy chưa lãng mạn hay sao?"
Tạ An bị nhắc bỗng dưng nhớ đêm đấy là cô cần lãng mạn, và cô có linh cảm, lãng mạn trong khái niệm của anh chính là có nhiều người như vậy dàn hàng ở phía sau. Anh nhờ người cầm tờ giấy có giả trị lên tới tiền tỷ tặng cô. Như vậy cũng quá khác người đi. Nhưng nhìn anh ở trên xuống dưới, dù có thần thái riêng nhưng giản dị đến mức không ai nghĩ anh là một thiếu gia của tập đoàn lớn. Tự an ủi trong lòng, rằng là cô không biết nên mới vô tình đắc tội như vậy. Bất ngờ bị anh nắm tay, nhìn xung quanh rồi rút tay ra:
"Không, không phải vậy"
Anh nào đâu hiểu được ý cô, anh ngược lại anh càng giữ chặt cô hơn, khi gần cô rồi anh không thể thoát được, như tất cả mọi thứ xung quanh đều thật khó nhìn, trừ cô. khẽ úi đầu, mái tóc che hết đôi mắt của anh, anh cao hơn cô một cái đầu, nên khi ngẩng đầu lên cô vẫn thấy gương mặt của anh như thế nào, anh mở miệng, giọng nói nhỏ:
"Thật xin lỗi"
"Hả" - Nhiều sự việc xảy ra bất ngờ cô còn chưa thích nghi được, anh nay lại nói lời xin lỗi, chẳng lẽ anh xin lỗi vì việc đã đến đây tìm cô. Và nghĩ cô là người không tốt như lời Ninh Lạc Lạc nói. Nghĩ vậy trong lòng lại có thêm một trận chua xót. Nhưng ai ngờ khi anh nói câu tiếp theo lại khiến nhiều người ngã ngửa:
"Nếu mua vàng, thì cần rất nhiều người vận chuyển, mỗi người mỗi người đều cầm vàng trên người, trông không đẹp mắt chút nào...."
"...." Tạ An đứng người, anh nói như vậy được xem như là một lời giải thích đi. Cô nói chỉ cần vàng, chứ đâu có nói là cần bao nhiêu vàng. với lại điều này cô cũng chỉ đùa ột chút, ngờ anh lại để trong lòng. Có điều, người như anh không thể ngây thơ như thế được, chắc chắn là có âm mưu nào đó đối với cô.
Những người ở sau liền biết vì sao anh nói người quản gia rất khó nhìn, chắc chắn là gu thẩm mỹ của anh cao đến mức những người bình thường không thể lọt vào mắt của anh. Ninh Lạc Lạc bị cho ra rìa, cô nhìn hai nhân vật nổi bật nhất ở đây, lén lút mở điện thoại ra chụp ảnh. Cô không thể để cô ta được lợi như vậy được.
Thấy anh chân thành đến đáng thương, khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc gì, Tạ An cố gắng đứng xa anh ra một chút rồi nói rõ:
"Mặc Thiếu Gia, có lẽ anh đã hiểu lầm ý tôi rồi, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng"
Truyện khác cùng thể loại
842 chương
43 chương
131 chương
209 chương
61 chương
267 chương