Danh họa
Chương 17 : Danh họa
Chương 17: Cùng em.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Giản Mặc Thư lục ra một bộ đồ ngủ dài cùng với nội y, quay người thả bên gối Du Họa.
Du Họa đang định đứng dậy mặc quần áo, lại bị Giản Mặc Thư chặn góc chăn lại.
Cô khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy Giản Mặc Thư chầm chập tháo dép lê, nhấc một cái khe bên cạnh chiếc chăn lên, trượt vào trong ổ chăn của cô giống như một con cá, duỗi tay ra kéo cô đặt lên người mình.
"...Thầy Mặc Thư?"
Vốn chiếc chăn đơn của giường một người, một mình Du Họa thì dư sức, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên có thêm một người, hai người vẫn còn một trên một dưới chồng lên nhau cùng một chỗ, không gian trong chăn nhất thời cũng chật chội hơn.
"Như vậy sẽ không dễ bị cảm lạnh."
Giản Mặc Thư ôm chặt lấy Du Họa, xác định xung quanh chăn không có kẽ hở, trở tay sờ soạng lấy chiếc áo ngực kéo vào trong chăn.
Du Họa bị kẹp giữa chăn và Giản Mặc Thư, cùng lúc được hai luồng nhiệt bao phủ khắp chung quanh, cả người đều trở nên ấm áp hơn.
Bỗng nhiên một bàn tay len vào giữa cô và chăn, đầu tiên là chạm đến xương sườn cô, sao đó hướng lên trên, toàn bộ bàn tay to chụp lên ngực trái của cô, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng thành các loại hình dạng.
... Mặc dù cô sinh bệnh, nhưng mà bị người trêu đùa cũng sẽ có cảm giác nha!
Du Họa yếu ớt kháng nghị: "Không phải nói là mặc quần áo thôi..."
Nhưng mà Giản Mặc Thư vô cùng đúng lý hợp tình: "Tôi lại không thấy ngực Họa họa ở đâu, không lấy tay sờ đúng vị trí làm sao mặc áo ngực cho em được?"
Nhưng mà sờ vị trí cũng không cần chơi đùa quả anh đào của cô nha...
"Ngoan, kéo hai tay ra hai bên một chút."
Giản Mặc Thư đưa chiếc áo ngực có khóa cài phía trước vòng qua sau lưng Du Họa, hai tay cầm lấy hai cúp áo kéo về phía trước, khóa lại, còn tri kỷ lấy tay đi vào dò xét một vòng, đảm bảo đôi tuyết phong đều nằm đúng vị trí chính xác.
Kế tiếp là quần lót.
"Nhấc chân lên, đến chỗ tay tôi có thể chạm đến mắt cá chân của em mới thôi."
Du Họa từ từ kéo chân lên khiến cả chiếc chăn cũng đang nhô lên theo.
Nhưng mà khi cô đã gập người đến mức Giản Mặc Thư có thể nắm lấy mắt cá chân mình, bàn tay to ấm áp lại bao lấy vị trí giữa hai chân của cô đầu tiên.
Hai chân Du Hoa đang ở tư thế mở lớn, ngón giữa thuận tiện tiến vào khe hở giữa hoa huyệt, chậm rãi quấy đảo ở bên trong.
Có lẽ là bởi vì đang sinh bệnh, huyệt thịt nhỏ trở nên rất không có sức sống, bình thường cái miệng nhỏ nhắn vô cùng dâm đãng lại chỉ mút một cái nhè nhẹ ngón tay đang tiến vào xem như tiếp đón, còn lại để nó tự do ra vào lãnh địa.
Giản Mặc Thư cũng hiểu hôm nay hoa huyệt cũng đặc biệt ngoan giống như chủ nhân của nó, ngón tay muốn chui chỗ nào thì chui chỗ đó, không hề kháng cự chút nào. Mặc dù không đói khát dính người như trước đây nhưng loại cảm giác không hề có trở ngại để mặc anh thăm dò này cũng vô cùng lớn.
Lực ngón tay khiêu khích rất nhẹ, cho nên cảm xúc của Du Họa vốn hơi chậm chạp hoàn toàn không sinh ra phản ứng sinh lý, cô từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm vài tiếng, hoàn toàn hưởng thụ sự mát xa trong huyệt thịt.
Lúc này miếng dán hạ sốt đã phát huy tác dụng, đầu cô dần dần tỉnh táo hơn, cơ thể lạnh lẽo cũng bị nguồn nhiệt nóng nung cho ấm áp, còn có người mát xa giữa hoa huyệt, Du Họa thoải mái đến mức sắp ngủ luôn.
Chỉ đáng thương cho Giản Mặc Thư là một người bình thường, giữa ngày hè chui vào trong chăn bông, trên người có một người nhiệt độ 38.5 độ C đang nằm, xém chút nữa nghẹn cháy, mặc dù bên trong vẫn còn một chút mát lạnh của điều hòa còn sót lại, nhưng trên người anh vẫn vã ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sợ làm ướt chăn đệm, Giản Mặc Thư không đùa giỡn Du Họa nữa, nhanh chóng mặc quần lót và áo ngủ cho cô, nhẹ nhàng nâng người khỏi người anh, buông xuống, trượt ra khỏi ổ chăn.
Du Họa sinh bệnh đặc biệt dính người, chợt mất đi nguồn nhiệt, cô nghĩ Giản Mặc Thư phải đi, vội vàng ôm lấy tay anh, tủi thân nhìn anh: "Thầy Mặc Thư không thể ở cùng em sao?"
"Rõ ràng trong tranh đều ở cùng em, không phải chỉ có mình em..."
Giản Mặc Thư cúi đầu, nhìn cánh tay nhỏ bé mềm mại đang quấn quýt lấy mình, cảm thấy là Du Họa thật sự sốt không nhẹ, không chỉ ngoan ngoãn để cho anh bóp ngực, chơi đùa hoa huyệt, còn có thể chủ động đề cập mong muốn với anh, thậm chí lời thật lòng cũng nói ra không hề cố kị.
Lần này cô phát sốt, đối với anh mà nói hình như là chuyện tốt?
"Ừm, cùng em." Giản Mặc Thư dứt khoát cởi áo ngồi bên giường.
Anh vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Du Họa, nhẹ nhàng nói một câu bên tai cô:
"Cho nên, Du Họa xem hiểu phần thưởng tôi đưa, đúng hay không?"
Giọng điệu của Giản Mặc Thư bình thản nghe thấy giống như chỉ đang hỏi một vấn đề râu ria, nhưng cẩn thận nghiên cứu thì lại có ấn giấu thêm một chút hồi hộp và chờ mong sâu đậm.
Nếu cô thật sự nhận ra hàm ý trong bức tranh, cô sẽ đồng ý tiếp nhận sao?
"... Em, em không biết."
Ánh mắt Du Họa trốn tránh, lại nghĩ đến kết quả tìm kiếm khiến cô mất ngủ và sinh bệnh tối hôm qua.
Nếu như những gì thầy Mặc Thư biểu đạt trong bức tranh không phải là đáp án mà cô tìm được, vậy thì xấu hổ lắm nha...
"Không biết, vậy vẫn là đã hiểu một chút, phải không?"
Thấy Du Họa gật đầu, tim Giản Mặc Thư hơi hạ xuống.
"Có gì không hiểu muốn hỏi tôi không?"
Ngón tay Du Họa vô thức siết lấy chăn, do dự.
Cô lén ngẩng đầu định liếc mắt nhìn một cái, lại chống lại ánh mắt dịu dàng của Giản Mặc Thư, trong đó có bao hàm cổ vũ và trân trọng.
Đột nhiên cô có dũng khí.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
20 chương
3 chương