Danh họa

Chương 16 : Danh họa

Chương 16: Còn chưa phải là bạn gái.   Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.    Ngày hôm sau, thời gian dùng bữa sáng đã qua một tiếng, nhưng trước sau Du Họa vẫn không xuất hiện ở phòng khách.   Giản Mặc Thư đến gõ cửa hỏi, lại rất lâu không có ai trả lời, anh cầm tay nắm cửa vặn một cái, cửa không có khóa. Anh vừa mở cửa ra thì thấy dáng vẻ Du Họa dùng chăn cuốn mình lại giống như một chiếc bánh sừng bò.   "Họa Họa?"   Giản Mặc Thư đi đến bên giường muốn đẩy cô, đúng lúc Du Họa trở mình một cái giãy chăn ra, lộ ra hơn nửa cơ thể, tay anh duỗi ra sờ đủ ôn hương nhuyễn ngọc.   Không mặc quần áo sao?   Giản Mặc Thư bóp bóp bộ ngực mềm mại trong tay, cảm giác nhiệt độ phía dưới hơi cao, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên mặt Du Họa đỏ bừng khác lạ.   Anh nhanh chóng kéo chăn lên, đắp lại cho cô, cúi người thử nhiệt độ trên trán của cô.   Khá nóng, không biết đã sốt đến mức độ nào.   Giản Mặc Thư tắt điều hòa, đi ra ngoài kiếm nhiệt kế.   Nhiệt kế điện tử trước đây đã hỏng, anh vẫn chưa mua mới, chỉ tìm được một chiếc nhiệt kế thủy ngân đã sử dụng và vài miếng dán hạ sốt sắp hết hạn sử dụng trong hòm thuốc.   Giản Mặc Thư bưng một ly nước ấm quay lại đo nhiệt độ cơ thể cho Du Họa, vừa nhìn đã thấy 38.5 độ C...   "Họa Họa!" Giản Mặc Thư nhẹ nhàng lay cô tỉnh: "Em phát sốt rồi, chúng ta phải đến bệnh viện khám."   Du Họa vẫn ở trong trạng thái mơ màng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, Giản Mặc Thư đưa tai qua nghe thấy rõ:    "Thật là khó chịu... bố."   "..."   Giản Mặc Thư dán miếng dán hạ sốt cho cô, giọng điệu trở nên hơi nặng:   "Họa Họa, tôi là thầy Mặc Thư, em sinh bệnh, tôi đưa em đến bệnh viện."   Du Họa rất nhạy cảm đối với "bệnh viện", nghe thấy hai chữ này cô đã tỉnh táo một nửa..   "Em không muốn đi..."   Cô chậm chạp di chuyển đến bên giường, ôm lấy một chân Giản Mặc Thư, đầu cọ cọ lên đùi anh, hoàn toàn không muốn xa rời.   "Đừng đưa em đến bệnh viện, em uống thuốc là được rồi..."   Giọng nói của Du Họa bây giờ khàn khàn đặc biết giống như làm mạnh mẽ hét lên cả đêm, vừa gợi cảm lại quyến rũ, hơn nữa chỗ nhạy cảm lại bị đụng vào như có như không, cho dù Giản Mặc Thư có quan tâm đến bệnh tình của cô như thế nào, cũng không tránh khỏi hiểu sai.   Tay anh dừng trên mái tóc của cô, chậm rãi bao phủ vành tai cô, khuôn mặt cô, ngón tay hơi thô ráp vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, sau đó đi xuống, nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn mở môi dưới tái nhợt của cô, làm cô mở miệng, đưa ngón tay anh vào dò xét.   Giản Mặc Thư cúi đầu.   Hai mắt Du Hoa tràn đầy sương mù ngậm lấy ngón tay đang làm loạn của anh, đầu lưỡi hồng hào non nớt bị anh đùa giỡn không có chỗ để đành phải thuận theo liếm liếm anh bày tỏ sự lấy lòng.   Anh nhìn thấy muốn mạnh mẽ nhét côn thịt vào trong miệng cô, để cho cô ăn từ đầu đến cuối hết một lượt, cắm vào đến mức cô khóc nức nở lên mới được.   Chờ đến khi cô hết bệnh rồi...   "Có thể không đi bệnh viện, nhưng mà chờ đến lúc em khỏi, em phải nói cho tôi biết nguyên nhân."   Du Họa gật đầu, vẻ mặt một kiểu "chỉ cần không đi thì nói gì cũng được."   Ngón tay anh rời khỏi khoang miệng ấm áp của cô, Giản Mặc Thư cầm lấy ly nước ấm đặt ở đầu giường, đỡ lưng Du Họa giúp cô uống từng chút từng chút một.   Đút xong một ly nước lớn, Giản Mặc Thư hỏi cô: "Bây giờ có những triệu chứng gì?"   "Cả người không có chút sức lực nào, có chút háo nước."   Giản Mặc Thư trầm mặc, chớp mắt một cái.   Tối hôm qua chảy nước nhiều như vậy, bây giờ cảm giác thiếu nước cũng là bình thường.   Anh lại đổ một ly nước cho cô uống xong, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.   "Dì Ôn, con là Mặc Thư... Con muốn mượn bác sĩ tư nhân của nhà dì đến nhà con khám bệnh."   "Không phải con, là người mẫu của con phát sốt."   "Con gái."   "Còn chưa phải là bạn gái."   "Được, cảm ơn dì Ôn."   Giản Mặc Thư nhớ đến chiều nay Du Họa còn có lớp, lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Ôn Lâm, để cậu xin nghỉ giúp Du Họa.   "Anh Mặc, đừng nói là anh gì đó... rất kịch liệt, mới làm người ta đến bệnh luôn đi?"   "Chậc chậc, lão xử nam trống trải hơn hai mươi năm đúng là sẽ biến thành cầm thú."   "...Cậu lớn như vậy vẫn chưa bị người ta đánh chết, thế giới này thật sự là bao dung với cậu đó."   Giản Mặc Thư trực tiếp ngắt điện thoại.   Anh đẩy cửa ra, tầm mắt chạm vào ánh mắt ngập nước của Du Họa, tim bỗng nhiên trở nên mềm mại, cơn tức giận vừa rồi bị Ôn Lâm khua môi múa mép kích lên cũng không còn lại chút nào.   "Tôi gọi bác sĩ gia đình của bạn, đợi chút nữa ông ấy sẽ qua, tôi giúp em mặc quần áo vào trước."   "Vâng..."   Giản Mặc Thư hơi ngạc nhiên, bình thường khi anh đưa ra lời đề nghị giúp đỡ đều có thể khiến cô cảm thấy thẹn thùng, phản ứng đầu tiên của cô luôn là "Không cần, không được" phải để anh từ từ dỗ cô mới bằng lòng buông ra.   Hôm nay vậy mà lại ngoan như vậy, không cần anh nhiều lời đã đồng ý rồi.   Du Họa nhìn thấy trên đầu giường để ly nước ấm và nhiệt kế, cùng với bóng dáng Giản Mặc Thư đang tìm kiếm trước tủ quần áo, trong đầu lướt qua những hành động chăm sóc im lặng không chút tiếng động nào thường ngày, nhịn không được lộ ra một nụ cười, vừa ngượng ngùng lại vừa hạnh phúc.   Rốt cuộc hoa có ý nghĩa gì hình như không còn quan trọng nữa.   Bây giờ cô đã không phải một mình một người nữa.   -----   Du Họa: Bố!   Giản Mặc Thư (tức giận đến mức dán miếng dán hạ sốt lên): Em để cho anh bình tĩnh một chút! Anh là chồng em!   ----   Hôm nay Ôn Lâm đã điên cuồng tìm đường chết.   Quá trình gọi điện thoại giữa thầy Mặc Thư và dì Ôn (mẹ của tên ngốc Ôn Lâm): Mặc Thư xin mượn bác sĩ đến nhà khám bệnh, dì Ôn nghĩ anh bị bệnh hỏi vài câu, Mặc Thư nói không phải là anh, là người mẫu của anh bị bệnh, dì Ôn hỏi là người mẫu nam hay nữ (đến nhà khám bệnh thể hiện người đang ở trong nhà anh), Mặc Thư nói là con gái, dì Ôn hóng hớt hỏi là bạn gái sao? Mặc Thư nói còn chưa phải là bạn gái. Ừm, còn chưa phải = đang theo đuổi. Dì Ôn chắc chắn là đồng ý, lập tức thông báo cho bác sĩ đến nhà, cuối cùng Mặc Thư cám ơn.