Đáng Tiếc Không Phải Anh
Chương 3
Đôi khi, định mệnh con người nằm trong khoảnh khắc của một ánh nhìn thoáng qua
Trời đêm cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ khá là dễ chịu .
Không can tâm tình nguyện bị mẹ đẩy ra khỏi nhà, bắt đầu một cuộc hành trình dài.
Cảm giác mới mẻ ban đầu biến mất, tôi bắt đầu chán ghét ngày cuối tuần, chán ghét từng chủ nhật phải ngồi trên xe buýt đi cả nửa Thượng Hải trở lại đây. Tên trường vàng chói hiện lên, người người ở phía sau chen chúc xuống tưởng chừng vỡ đầu, chỉ mong mau chóng có thể thoát khỏi nơi chật chội này.
Khoác cái ba lô nặng trên vai, tay xách hai túi táo, tôi dùng đầu gối đẩy cửa vào phòng
“Diệp Tử, cậu về”. Chợt một thân hình lao xuống từ trên giường như chiếc máy bay ném bom tự sát, “Để mình đi chết đi”
Tâm tôi đến cao nhân còn chả làm lung lay được: “Thật không biết, mình lại được hoan nghênh như vậy ?”Tôi nheo mắt nhìn Chu Xuân, đưa túi hoa quả trên tay: “Cậu định bỏ lỡ những thứ này à?”
"Tớ mà là loại đó à?" Chu Xuân bĩu bĩu môi cười khổ. Trong góc có các chai nước nhãn đỏ, riêng Chu Xuân lấy hai chai. Tôi ném hai cái túi đó lên trên, cười: "Cậu mất một chai, ha, ai nói với cậu nhất định phải mua chai màu phấn xanh lam mới nổi bật."
Tôi cười đau cả bụng, mắt híp lại thành một đường kẻ.
"Mình gây hoạ cậu còn cười được à?" Chu Xuân hung hăng véo mạnh tay tôi một cái "kể từ khai giảng thì đây là lần thứ ba."
Tôi kêu đau oai oái: "Sợ cậu rồi, Chu Xuân, xuống tay mạnh vậy sao."
"Không quan tâm, bây giờ cậu phải đi mua đồ với tớ," cô lay lay cánh tay tôi nũng nịu, "Được không?"
Tôi nổi cả da gà: "Tớ nói này Chu Xuân,, cậu dùng chiêu này với bạn trai cũ không phải tốt hơn sao, chứ cái này với tớ không tác dụng đâu."
"Này Diệp Tử đáng chết, cậu còn dám nhắc tới anh ta, đừng trách tớ không nể mặt." Chu xuân trợn tròn mắt nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng.
Tôi biết mình đã động đến vết sẹo của cô ấy, lấy từ trong túi quả táo đưa cho cô nịnh nọt:" Này, cầm đi, cho mình xin lỗi."
"Thế còn nghe được," Chu xuân vui vẻ cười tít mắt nhận lấy, tiện tay giật chiếc khăn lau lau, xoa xoa, cho vào miệng gặm "răng rắc" một miếng. "Giòn, ngọt, táo cậu mang đúng là ngon."
"Này này, không rửa táo trước à?" Giờ đến phiên tôi trợn tròn mắt.
"Không sao, không sạch thì sao, không bệnh được đâu", cô tinh nghịch thè lưỡi, ăn tới miếng cuối cùng rồi phủi tay, kéo tôi. "Đi mua nước thôi."
"Tớ vừa tắm xong đấy, bỏ cái tay bẩn của cậu ra." Tôi lùi một bước, bắt chéo hai tay trước ngực ra vẻ tự vệ. "Đồ thô thiển!"
"Đừng nói cái giọng của ông giáo sư bảo thủ lạc hậu đó nữa. Tớ hận chết ông ta." Thấy Chu Xuân nhăn mặt như ăn phải mướp đắng, tôi che miệng cười khì.
Nhắc đến vụ bê bối của Chu Xuân hôm đó, tôi bây giờ vẫn còn nhớ như in, ai bảo cô lười biếng dậy muộn, lại đúng ngay vào buổi học của giáo sư Vương - người được giới sinh viên mệnh danh Vương sát thủ. Lúc đó, tiếng hét "Có mặt" vang to thu hút ánh mắt mọi người hướng về phía cửa lớp, đầu tóc bù xù, áo sơ mi cúc trên cúc dưới cài lộn xộn, cứ thế cô nàng "thô thiển" lao vào lớp điểm danh. Cũng vì thế, cô trở thành tâm điểm truyện cười lúc rỗi rãi của cả khoa ngoại ngữ, phòng 430 của chúng tôi cũng nhờ phúc cô mà thanh danh đại chấn khắp nơi.
Nghĩ lại chuyện này, tôi không khỏi cười phì một tiếng. Nhưng thấy cô ấy không vui, tôi cũng không dám đùa dai. Tôi đụng đụng tay Chu Xuân, chỉ chỉ mấy chiếc giường trống "Những người khác đâu? Sao còn chưa lên?"
"Hẹn hò, còn ở nhà chưa lên, chỉ riêng có hai chúng ta một mình ở đây cùng nhau tâm sự." Ngữ điệu còn pha đầy khinh thường.
Nhắc tới cũng lạ, có thể trung học là thời kì bị kiểm soát quá mức, tới khi bước vào cánh cửa trường đại học, mỗi người giống như con ngựa hoang được thoát cương. Khoa ngoại ngữ luôn luôn nữ thừa nam thiếu, vì vậy thật thuận lợi cho tên đàn ông nào chuyên nghiệp rình bắt con mồi. Đặc biệt hoa khôi của chúng tôi, Bùi Tử Du (biệt hiệu do chúng tôi cấp cho nàng), cũng là hoa khôi của khoa (do toàn bộ nam sinh công nhận), số nam sinh ngưỡng mộ theo đuổi cô có thể xếp hàng dài từ quảng trường nhân dân tới tận bến Thượng Hải.
"Chua lắm đừng uống, để tớ mua cho cậu một chai," tôi lục lọi trong túi xách nặng trịch hai vai lấy ví tiền ra, vừa quay đầu lại, bắt gặp Chu Xuân vẫn đứng đó lẩm bẩm lầu bầu, :"Diệp Tử, cậu nói tớ cả tài sắc đều không tồi, sao lại không có ai theo đuổi nhỉ?"
"Cậu quên câu chuyện mười đại nữ sinh viên J ..tựa như Tử Du tài mạo song toàn, đều là hiếm có." Tôi đột nhiên vỗ nhẹ cô từ sau lưng, doạ cô thần siêu phách lạc.
"Đó là sự xúc phạm với chúng ta, cậu còn đùa được à." Chu Xuân cuối cùng đang trong trầm tư chưa tỉnh lại, tôi đẩy cô ấy ra, khoá cửa lại, vừa đi vừa nói chuyện: "Là xúc phạm + vu khống, cậu đang ghen tị với những cái mình không có đấy."
Nói thật, Chu Xuân là một cô gái đáng yêu có nét như con gái phương Nam và hào khí như nữ tử phương Bắc, đây thật là mâu thuẫn phức tạp, vì vậy làm bạn cùng phòng với cô ấy tuyệt đối sẽ không cô đơn.
Từ kí túc xá đến căng tin trường phải đi một đoạn đường dài, khuôn viên trường là một trong những nơi truyền thuyết về câu chuyện ma quỷ, một nơi khác chắc hẳn là kí túc xá trong các tầng hành lang.
“Chu Xuân, cậu kéo tớ đi cùng, không phải sợ ... ma đúng không?” Tôi cười xấu xa, cố tình nói mỗi lần đi qua nơi này. Chu Xuân rùng mình, nhẹ nhàng nói thầm “Diệp Tử đáng chết”, cô nàng phản thủ, lại véo tay tôi. Tôi cười khanh khách, trêu chọc Chu Xuân là một niềm vui của tôi, làm cho cuộc sống nhàm chán đại học của tôi có thêm nhiều màu sắc tươi sáng.
“Suỵt” tôi đột nhiên đặt ngón trỏ lên môi.
“Cậu lại làm cái quỷ gì thế”Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính cô còn cảm thấy hối hận, với tay vào cổ sờ bùa hộ mệnh Phổ Đà Sơn, miệng lẩm bẩm “Nam mô a di đà phật, nam nô a di đà phật”
Tôi vốn không tin vào thần phật, thấy cô nàng vẻ mặt thành tín, không nhịn được cười khom người xuống.
“Diệp Tử, đừng cười, cậu nhìn xem kìa”. Chu Xuân thần bí chỉ cái ghế đá dài bên đường mòn, kéo tôi trốn phía sau cây, loáng thoáng thấy 2 cái vai nhấp nhô bên cạnh.
“Người yêu cũ?”Tôi có chút tò mò.
“ Đội trưởng đội bóng đá, chủ tịch hội sinh viên, đại soái ca khoa máy tính – Hướng Huy”. Chu Xuân nói mà nước miếng sắp nhỏ giọt ra ngoài.
“Cậu chẳng phải đã thề sẽ không kết hôn cho đến già sao? Sao giờ định phá vỡ quy tắc ?” Tôi nheo mắt, nhìn kĩ, thật tình cận 3 đp mà không đeo kính, hậu quả là chỉ nhìn thấy một thân hình mơ hồ.
“Xì, sắc đẹp thay cơm. Nhìn lại toàn diện đi” Từ khi kết thúc mối tình đầu đau khổ, cô liền nói muốn đi du học rồi vô tư thưởng thức các anh tiêu soái đẹp trai.
Tôi nhìn thật kĩ “Người này nổi tiếng thế sao, sao tớ chưa từng nghe qua?”
“Diệp Tử, cậu từ Sao Hỏa đến đấy à?” Chu Xuân bất ngờ cốc vào đầu tôi, thần sắc mờ màng “Không biết cô gái bên cạnh anh ta là ai ...”
“Cậu quan tâm nhiều chuyện vậy sao? Thôi, đi đi”. Tôi kéo tay cô ấy đi, không cho cô nàng có cơ hội tung tin đồn, anh chàng này chắc chắn có tiềm năng lớn với các tay săn ảnh
Căng tin trường như một siêu thị náo nhiệt bùng nổ, hai nhân viên bán hàng hôm nay không thèm để ý, nếu không, phải xếp một hàng dài từ cửa, một số học sinh còn có chút nóng vội bắt đầu nói kháy.
Trong căng tin bị chen không kẽ hở tôi cau mày dùng một tay quạt gió, một tay với lấy mấy gói mì ăn liền. Quả thật không ngoài dự đoán, khẩu vị của Chu Xuân không thay đổi, vẫn là hai chai nước màu xanh lam
“Không sợ mất lần nữa?”
“Lần này viết tên bổn cô nương lên, xem ai dám ăn cắp” lại nhìn đồ ăn trong tay tôi, giật lấy, sau đó nói “Cậu lại ăn cái này”
“Tớ đang giảm béo, đừng cản tớ”. Tôi lại cướp về .
“Ăn cái này không dinh dưỡng”. Thật tốt, có bạn cùng phòng quan tâm.
“Tớ còn tiền mua vé cho những việc khác”.Con gái thường gặp một số vấn đề chung, ham mê thời trang đồ hiệu, mua sắm điên cuồng, vừa đến cuối tháng túi tiền trống trơn, chỉ có thể ăn mì gói cho đỡ đói, đúng là vòng luẩn quẩn.
“Oh, vì thế tìm một vé cơm lâu dài, là mục tiêu cuối cùng của mình”. Chu Xuân nhún vai, miệng hơi hơi cong lên, thổi lên trên tóc mái, gió đêm phất qua, mái tóc dài bay trong gió. Đối với tôi trăm năm không biến dổi, để tóc ngắn có phần nữ tính hơn.
“A! Diệp Tử” Chu Xuân bắt đầu liếc mắt.
“Mắt cậu bị chuột rút à?”Tôi cố ý trêu
“Đi! Phản ứng của cậu so với người khác chậm nửa nhịp”, ghé lỗ tai tôi nói nhỏ “Soái ca đến, tay nắm tay, thực sự lãng mạn”. Cô nàng rung đùi đắc ý, say sưa nhìn.
Tôi theo tầm mắt nhìn lại, vẻn vẹn thấy hai cái bóng lưng, cô gái cao, gầy, có vóc dáng mảnh mai, người đàn ông còn cao hơn hẳn một cái đầu, vai rộng, thân hình cao lớn. Như trong truyền thuyết soái ca, thật có phúc mới được tận mắt nhìn thấy.
"Này, người đi rồi mà cậu vẫn còn nhìn đấy." Khi nói chuyện, xếp hàng trả tiền, hàng chờ đã rút ngắn đi nhiều, rất mau chóng đến phiên chúng tôi, Chu Xuân vẫn đứng đó nhìn đông nhìn tây, tôi gần như kéo đến lỗ tai cô ấy mới hồi tỉnh.
Kí túc xá sau khi thắp đèn, chỉ riêng cửa sổ phía bên trái tầng bốn là vẫn tối đen một mảnh,“mấy con nha đầu chết tiệt kia còn chưa trở lại.”Chu Xuân đá một cước lên đống đá vụn. “Chúng ta đều cũng vào trường đại học, vì sao bọn họ lại được coi trọng? Khoa ngoại ngữ tỉ lệ nam nữ luôn luôn không đồng đều, ra trường muốn mau mau lấy một đổi một.”
Tôi mỉm cười, mặc dù cô ấy nói không phải không có lý, nhưng tôi cũng không nghe ra một từ
“Diệp tử phòng 430 phải không?” Quản lý kí túc xá tiến đến chỗ tôi hỏi.
“Đúng vậy, dì Ngô.” Tôi ngọt ngào cười.
“Cháu có thư này, kí nhận đi.” Tôi với tay kí tên vào quyển sổ, cầm bức thư cao hứng bước lên trên tầng.
“Tớ nói này Diệp Tử, với số lượng thư mỗi tuần cậu nhận được, chả trách dì Ngô nhận ra cậu ngay.” Chu Xuân chu cái miệng nhỏ nói.
“”Ghen tị sao, số mình vẫn tốt mà.” Tôi thuận tay gõ vào trán cô.
“Khốn nạn, đồ tiểu nhân đắc chí.” Mở cửa, Chu Xuân không nói thêm nữa, bỏ giày xăng đan, không để ý hình tượng, nằm bò lên giường.
“Cậu đấy, văn dốt võ nát, dùng từ linh tinh.” Tôi giơ lá thư dày lên. “Cậu còn phải học tập nhiều, như tớ và Nhiên Nhiên này, năm tuổi xem hồng lâu, tám tuổi đọc tiểu thuyết ái tình.” Nhắc tới người bạn thân, trong chợt dâng lên cảm giác ấm áp.
Leo lên cái thang nhỏ bên cạnh giường ngủ, tìm chố ngồi cho thoải mái, tôi cẩn thận giở bức thư ra, thản nhiên tự đọc ngồi đọc những tâm sự vui buồn của Uông Nhiên.
"Diệp Tử, Diệp Tử," giọng nói phát ra phía giường bên kia, " Thầm mến tiếng Anh là gì?"
"Không biết, tự tra từ điển đi." Không để ý đến cô, cô bạn này rất là lười biếng, lười lấy từ điển, lười tra tài liệu, rốt cuộc đều muốn chỉ cần mở miệng hỏi một tiếng là có đáp án.
"Tớ khoa tiếng Pháp, cậu mới là khoa Anh văn chuyên nghiệp, không hỏi cậu thì hỏi ai." Cô đập quyển từ điển bay sang từ phía đối diện xuống.
Nghiêng người sang bên, tôi cười hì hì, "Cậu không biết tớ phát huy trình độ siêu cấp của mình mới chui được vào đây sao? Năm đó tớ thi thử vào trường cao đẳng, không may lại rớt.Nhất là khi thầy chủ nhiệm đoán số mình mình chỉ có thể vào trường đại học hạng hai, tớ thực hận không thể đánh vào miệng ông ta. Ha!" Có một thứ bị tôi cố tình bỏ qua, nếu không có Lâm Sâm giúp tôi hệ thống những trọng điểm bài học, phụ đạo học tập, các trường đại học lớn chắc chỉ tồn tại trong giấc mộng mà thôi.
"Đắc ý ít thôi," Chu Xuân nhanh như con khỉ nhảy đến chỗ tôi, cầm cái gối ôm chen đến cạnh tôi, "Nói đi nói lại, Hướng Huy và mẫu người lý tưởng của cậu cũng có điểm giống nhau."
"Mẫu người lý tưởng của tớ mà cậu cũng biết sao? Chu Xuân, cậu từ lúc nào đã thành con giun trong bụng tớ vậy?" Cô ấy bắt đầu dụ dỗ tôi khai ra, tôi cũng cẩn thận đề phòng.
"Không phải lại là mấy cầu thủ bóng đá XX sao, bí mật nào cậu có thể giấu được tớ?" Cô tự hào vỗ vỗ ngực, bản chất nữ quái lộ rõ.
"Không biết đừng nói bừa, tớ xem bóng không xem người, thưởng thức đơn thuần mà thôi," gương mặt cô thoáng ánh hồng, tuổi này rồi còn ham hố đi theo đuổi hâm mộ mấy ngôi sao, nói ra thật xấu hổ quá
“Ha! Tin được cậu mới lạ”Cô nàng một đẩy mặt tôi, một tay với lấy chồng thư, liếc nhìn : “Uông Nhiên, Lâm Sâm, Trương Lâm, Tiểu Yến ... thật sự rất nhiều đấy”.
“Đấy, cậu mang về mà xem, tớ đã đọc đâu?” Tôi không hài lòng nói.
“Diệp Tử”, trời sinh ra cô nàng này vốn trước nay không nhận thức được sự bất mãn của tôi, tiếp túc cao hứng nói : “Này, anh chàng Lâm Sâm này vẫn không từ bỏ hi vọng, mỗi tuần một lá thư, thật kiên trì, vậy mà cậu vẫn không động lòng sao ?”
“Tớ và anh ấy là bạn thân, là bạn thân đấy, hiểu không?”Tôi giật lấy lá thư từ tay Chu Xuân, nhét dưới gối, ngồi bất định nghe nàg ta giảng giải.
“Thôi đi, tớ không tin có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ chứ”cô nàng nhịp nhàng gõ ngón tay lên thành giường ra chiều khiêu khích.
“Tin thì sao, mà không tin thì sao?” Tôi có chút không vui
Chu Xuân lấy bút bi tung lên rồi vững vàng bắt lấy, tay còn khua khoắng một hồi, “Cậu cứ nghĩ kĩ đi, EQ cậu còn kém lắm, bổn cô nương sẽ chỉ bảo dần dần”. Cô nàng nhanh chóng ra khỏi giường, tay còn múa may giả bộ uyên thâm.
Hơn mười giờ, mấy bạn cùng phòng cũng lục đục trở về, sau khi tắt đèn chính là thời gian sắp bắt đầu một ngày mới, còn khuôn viên trường là nơi hầu hết những tin đồn đều từ đó mà lưu truyền ra.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
43 chương
10 chương
188 chương
14 chương
18 chương
30 chương
36 chương
61 chương