Dây thừng cột trên nóc nhà rốt cục không chịu nổi ma sát, đứt phựt một tiếng. Lăng Lang nắm lấy dây thừng vốn chỉ là để diễn, thực tế không dùng sức, đột nhiên anh cảm thấy dây thừng trong tay trượt đi, không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt, thân mình bị lực kéo xuống mãnh liệt bất thình lình lôi đi. Trong lúc nguy cấp, anh một chân móc vào khe hở trên nóc nhà, dùng khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ túm chặt dây thừng, dây treo cũng phát huy công dụng nhất định, em trai và Kim Mao đang cấp tốc rơi xuống cứ như vậy dừng lơ lửng ở không trung. Nhân viên công tác sợ hãi, từ bốn phương tám hướng chạy tới, ba chân bốn cẳng đem người cùng chó cứu được, Lăng Lang trên nóc nhà thở phào một hơi dài, lập tức có người lên kiểm tra thương thế của anh, may là chỉ rách da, không nghiêm trọng lắm. Trong quá trình quay phim gặp phải chuyện ngoài ý muốn là việc khó tránh, diễn viên bị thương lại càng là việc cơm bữa, Lăng Lang cũng không để trong lòng, lúc Phong Hạo xức thuốc cho anh, em trai cứ đuổi theo anh không ngừng nói cảm ơn. Lăng Lang thật sự bị cậu ầm ĩ đến nhức đầu, “Cậu không cần cảm ơn tôi, đổi lại là ai ở vào vị trí của tôi cũng sẽ làm vậy.” Anh nói xong câu đó liền đi ra, Phong Hạo hướng phía em trai đang thất vọng cười cười, cũng vội vàng đi theo, em trai nhìn theo hai người đi đến một chỗ xa đám đông, Phong Hạo kéo cánh tay Lăng Lang qua, tựa hồ đang kiểm tra vết thương của anh. “Tay thế nào?” Phong Hạo nhẹ nhàng hoạt động các đốt ngón tay anh. "Tạm được." Lăng Lang trả lời thực khinh miêu đạm tả, kỳ thật giữ chặt sức nặng một trăm ki-lô-gram đang rơi tự do tuyệt không nhẹ nhàng giống như hình dung của anh, hai cánh tay anh đến giờ còn nâng không nổi, không trật khớp đã là vạn hạnh rồi. “Có muốn nghỉ ngơi một ngày không?” "Không cần, " Lăng Lang cự tuyệt, " Phần diễn tiếp theo không cần dùng tay.” Xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cảnh này vẫn phải tiếp tục, nhân viên huấn luyện trấn an Kim Mao nửa ngày, rốt cục khiến nó trấn định lại, lại chuyên tâm tập trung vào công việc. Nhân viên công tác thay một sợi dây thừng rắn chắc hơn, cũng trải thêm một cái đệm bên dưới cửa sổ áp mái, ngay lúc em trai mang theo chú chó sắp leo đến mái nhà, Phong Hạo đột nhiên trở về, phát súng đầu tiên trúng Kim Mao, phát súng thứ hai bắn trúng tay em trai, một người một chó rơi xuống trên đệm. Bọn bảo tiêu bên ngoài bị tiếng súng dẫn vào, không hẹn mà cùng rút súng bắn phá một trận. Em trai vừa rơi xuống đất nháy mắt rút súng, nhưng vẫn là quá muộn, cậu ngay cả một phát súng cũng chưa kịp bắn, đã trúng phải vô số phát, thân thể cậu không ngừng run lên, cuối cùng chậm rãi ngã xuống. "A a ——" Lăng Lang trên nóc nhà phát ra tiếng hét to, liều lĩnh nhảy xuống, Phong Hạo khoát tay, bọn bảo tiêu nhất thời dừng bắn, nhưng súng trong tay vẫn không buông, nhất tề nhắm vào Lăng Lang. Lăng Lang kéo đôi chân bị thương do té ngã gian nan đến bên người em trai, ôm lấy cậu a a kêu lên. Đôi môi em trai run rẩy, khó khăn thốt ra một chữ cuối cùng của sinh mệnh, “Anh…” Một khắc khi Lăng Lang biết mình là thế thân, cậu không khóc, sau đó bị Phong Hạo giam lỏng cũng không khóc, nhưng khi nghe đến một chữ này, nước mắt cậu không ngừng tràn mi tuôn ra. Em trai còn muốn nói gì, há miệng thở dốc, nhưng lại không nói được lời nào, rốt cục ánh mắt khép lại, đầu lệch đi, cứ thế chết trong lòng Lăng Lang. Lăng Lang trong nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, sau một lúc lâu sửng sốt cậu mới giật mình, đột nhiên nhớ đến còn có Kim Mao tồn tại, mà khi cậu quay đầu sang chỗ khác tìm kiếm lại phát hiện sinh mệnh vài phút trước còn sống động tươi đẹp đã cùng theo em trai, vĩnh viễn rời đi cậu. Lăng Lang run rẩy đem đầu nó gác lên chân mình, một trái một phải ôm hai thi thể, vô thanh vô tức ngồi giữa vũng máu. Hai nguồn sáng cuối cùng trong cuộc sống cậu cũng đã tắt, nước mắt trong nháy mắt khô cạn, trong mắt cậu không hề có nước mắt, chỉ còn tuyệt vọng sâu không thấy đáy. Hiện trường lâm vào tĩnh mịch. "A —— " Hồi lâu, Lăng Lang ngửa đầu phát ra một tiếng thét thê lương, tiếng kêu vang vọng trong phòng, khiến mỗi người nghe đều động dung. Bọn họ chứng kiến rõ ràng, một tia thần thái còn lại trong mắt Lăng Lang từng chút ảm đạm đi, đến khi tiêu thất hầu như chẳng còn gì, Lăng Lang giờ phút này nghiễm nhiên đã thành một người chết. Lăng Lang sau khi hoàn thành huấn luyện hôm nay, ngâm trong phòng tắm lâu hơn một chút, không hiểu sao gần đây sau khi kết thúc huấn luyện anh luôn có cảm giác thân thể khô nóng, hơn nữa cảm giác đó ngày sau so với ngày trước càng mãnh liệt hơn. Phong Hạo không cho anh chạm vào phía trước, anh chỉ có thể nhân lúc tắm vòi sen đem nước ấm chỉnh lạnh đi một chút, hóa giải xao động khó hiểu trên thân thể. Sau khi tắm vòi sen xong, anh nhìn chính mình trong gương, xương gò má rõ ràng nổi lên trên mặt, xương sườn trên người cũng từng cái từng cái phân minh. Từ sau khi quay phim cảnh bị Phong Hạo cầm tù, anh đều không ăn thức ăn có đường, về sau ngay cả lòng trắng trứng cũng cấm, hiện giờ việc ép gầy đã có chút hiệu quả, đạo diễn đối với tính chuyên nghiệp của anh khen không dứt miệng. Khi Lăng Lang từ phòng tắm đi ra, Phong Hạo vừa mới về đến nhà, hai người tuy là nói quay phim cùng chỗ, nhưng mỗi người đều có lịch ghi hình riêng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không hoàn toàn đồng bộ. Phong Hạo vào nhà khi Lăng Lang đang chuẩn bị thay quần áo, hắn đi tới đem quần áo trên tay Lăng Lang lấy đi, nhìn anh từ trên xuống dưới, có chút đau lòng, "Rất gầy, còn tiếp tục như vậy, tôi sợ anh sẽ mắc chứng chán ăn*. ” *Còn gọi là chứng “biếng ăn tâm lý”, tên Tiếng Anh là Anorexia nervosa “Không đâu, quay phim cũng kết thúc nhanh thôi.” “Sau khi hơ khô thẻ tre*, anh lập tức ăn trở lại cho tôi.” Phong Hạo nghiêm túc ra lệnh. * Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực) Lăng Lang trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu. Anh vươn tay muốn lấy y phục của mình, nhưng Phong Hạo không cho, “Đúng lúc, hai ngày nay tôi đang muốn tìm thời gian nói với anh quy củ tiếp theo, anh đã cởi hết, vậy bây giờ nói luôn đi.” "... Tôi về sau không thể mặc quần áo khi ở nhà sao?" "Có thể, " Phong Hạo đem quần áo Lăng Lang cầm đi treo lại lên giá, "Thỉnh thoảng xích lõa có thể xem là tình thú, nhưng liên tục 24 giờ sẽ không có mỹ cảm ." Hắn đóng lại ngăn tủ của Lăng Lang, lại mở ra của mình, "Từ nay về sau, anh ở nhà sẽ mặc những đồ này." Lăng Lang quét mắt bên trong tủ quần áo, hàng loạt đồ có vẻ đều là áo sơ mi của Phong Hạo, mỗi một cái đều được ủi phẳng chỉnh chỉnh tề tề. Phong Hạo lấy ra một cái màu trắng thay cho anh, lại giúp anh cài lại từng cái cúc áo, “Muốn mặc cái nào là tùy anh, nhưng không thể để tôi thấy anh ở nhà mặc loại đồ khác, trừ khi anh vừa về tới nhà hoặc muốn ra ngoài.” Phong Hạo cao hơn Lăng Lang một chút, áo sơ mi của hắn Lăng Lang mặc vào miễn cưỡng che khuất hạ thể, chỉ cần cử động một chút là lộ hết. "Quần đâu?" Lăng Lang nhịn không được hỏi. Phong Hạo kéo ra một ngăn phía dưới, bên trong rực rỡ muôn màu toàn bộ là các loại nội y nam gợi cảm, cái màu đen và màu đỏ hôm dạ hội từ thiện cũng được trưng trong đó. “Mặc hay không là tùy anh,” về vấn đề này, Phong Hạo khó được biểu hiện rất rộng lượng. Lăng Lang nghĩ nghĩ, vẫn là không có thói quen để trống không, chọn một cái tương đối bảo thủ mặc vào. Phong Hạo lại nhéo nhéo cánh tay Lăng Lang, cả người anh gầy cứ như bên trong y phục trống lỗng vậy, “Huấn luyện chạy bộ trên máy tập có thể tạm dừng, những hoạt động tốn sức khác cũng không cần làm, tôi cảm thấy anh đủ gầy rồi, không cần tiếp tục giảm cân thêm nữa.” Hai chữ huấn luyện nhắc nhở Lăng Lang, “Thuốc lần trước dùng hết rồi.” "Nhanh như vậy?" Phong Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, "Dựa theo tính toán của tôi, ít nhất còn có thể dùng năm ngày nữa." "Có một lần không cẩn thận dùng hơi nhiều, " Lăng Lang thành thực trả lời. Phong Hạo như có điều suy nghĩ gật đầu, lại mang đến một cái chai mới, “Đây là bình dùng cho thời gian tới, lần này chú ý đừng lại không cẩn thận dùng quá liều.” Bình thuốc lần này Phong Hạo đưa lúc đầu dùng không hề hiệu quả, nhưng sau khi kết thúc huấn luyện một lát, Lăng Lang chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, tay chân tê dại, đầu ngón tay phảng phất như có hàng ngàn con kiến đang bò, tình trạng này kéo dài liên tục ít nhất nửa giờ mới dần biến mất. Càng không xong chính là, loại cảm giác này càng ngày càng tăng, thời gian duy trì càng lúc càng dài, nơi không nên ngứa cũng bắt đầu ngứa, thân thể khô nóng khó nhịn, đến cuối cùng ngay cả biện pháp tắm vòi sen nhiệt độ thấp cũng mất tác dụng. Mỗi lần triệu chứng này phát tác, Lăng Lang đều hận không thể có cái gì hung hăng tiến vào xỏ xuyên mới tốt, vậy mà trong khoảng thời gian này Phong Hạo lại cố tình hóa thân thành quân tử khiêm khiêm nhường nhường, ngay cả chạm cũng không chạm qua anh, có vài lần anh nhịn không được muốn tự mình giải quyết, nhưng đều dừng lại ở thời khắc cuối cùng. Ban ngày dục vọng của anh không chiếm được giải thoát, buổi tối sẽ khiến anh mộng xuân, trong mộng Phong Hạo đối anh làm đủ loại chuyện xấu hổ, đôi khi xung quanh còn có người xem, có máy quay, có ánh đèn loang loáng, buổi sáng sau khi tỉnh dậy đối mặt ga giường bị mình làm bẩn lại ngượng ngập vô cùng. Phong Hạo đối với phản ứng dị thường của anh nhìn mà không thấy, ga giường dơ liền cầm đi giặt rồi phơi, ngay cả hỏi cũng không hỏi anh một câu, Phong Hạo không đề cập tới, Lăng Lang càng không có khả năng chủ động mở miệng yêu cầu. Nhưng dục vọng luôn có thể chiến thắng lý trí, rốt cục có một ngày, Lăng Lang kìm nén không nổi nữa, lúc Phong Hạo đang đọc sách, ôm lấy chân hắn cọ xát, thấy chủ nhân không phản đối, nhịn không được lại cọ thêm vài cái. Loại chuyện này có lần đầu tiên, liền sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần Phong Hạo đều không cự tuyệt, ngược lại dung túng vuốt đầu của anh. Có điều Lăng Lang dù sao vẫn là một người thực sĩ diện, cọ xát vài cái thấy Phong Hạo không có tiến thêm một bước phản ứng, chỉ đành vắng vẻ lui ra. Lăng Lang thông thường không thể nào xem tiết mục giải trí, hôm nay lúc chuyển kênh, anh lại vô tình thấy buổi phỏng vấn Phong Hạo, trên TV Phong Hạo vừa lúc cùng người dẫn chương trình nói tới chủ đề sủng vật. "Thoạt nhìn Phong Hạo anh đối với phương diện sủng vật này thật sự trất hiểu biết, vậy anh thì sao, bản thân anh có nuôi sủng vật không?" "Có, " Phong Hạo cười trả lời, "Tôi nuôi một con chó lớn." Người chủ trì oa a một tiếng, "Là loại chó nào?" "Chó săn hoàng kim." "Chính là loại chúng ta thường gọi là Kim Mao phải không?" "Đúng vậy." "Nếu tôi nhớ không lầm, loại chó này phi thường thông minh." Phong Hạo gật đầu, "Nếu xếp hạng chỉ số thông minh của chó, nó bài danh đệ tứ." (xếp thứ tư) "Hơn nữa thập phần dịu ngoan nhu thuận." “Kim Mao lúc một tuổi thường rất nghịch ngợm, nhưng khi qua thời kỳ ấu khuyển (là đã trưởng thành), chúng trở nên vô cùng nghe lời chủ nhân, cho nên phi thường phù hợp với những nhiệm vụ dành cho chó, ví dụ như làm chó dẫn đường.” “Theo tôi thấy Kim Mao cũng không thích kêu cho lắm?” "Tuyệt đại đa số chó Kim Mao đều rất an tĩnh, đôi khi thậm chí bị người ta hoài nghi nó không biết sủa.” Người dẫn chương trình giơ ngón tay đếm, “Chó Kim Mao cũng có rất nhiều loại màu lông, theo tôi hiểu sơ thì có màu vàng nhạt, màu hoàng kim… hình như còn có màu đỏ?” Cô một bên kể, Phong Hạo một bên gật đầu. Người dẫn chương trình liệt kê xong, lại hỏi Phong Hạo, “Kim Mao của anh màu gì?” Phong Hạo suy tư một chút, "Hẳn là màu vàng thuần tuý." Lăng Lang nghe đến đó theo bản năng sờ sờ tóc. "Vậy nhất định nhìn đẹp lắm?" Phong Hạo không chút nào khiêm tốn, "Phi thường xinh đẹp." "Nuôi chó nhất định rất thú vị đi, anh ngày thường bận rộn như vậy, có thời gian chăm sóc nó sao?" “Dù có bận việc hơn nữa tôi cũng sẽ dành thời gian bồi nó, có điều gần đây nó ăn uống không tốt, rất là gầy.” "Nga? Tại sao vậy?" Phong Hạo cúi đầu nghĩ nghĩ, "Có thể là phát tình đi." Hắn buông mắt, tựa hồ nhớ lại hình ảnh gì đó thực ấm áp, phát ra mỉm cười từ nội tâm, "Gần đây luôn ôm chân của tôi cầu hoan, làm cho người ta thực khổ não mà." Buổi tối Lăng Lang lên giường liền không thành thật, dù sao Phong Hạo cũng đã ở trong TV nói mình phát tình, anh liền dứt khoát vò đã mẻ lại sứt khơi gợi ân ái, chui vào lòng Phong Hạo, trên người hắn cọ đến cọ đi, còn vươn đầu lưỡi liếm cổ cùng vành tai của hắn, ngứa đến khiến Phong Hạo bật cười. Phong Hạo đè lại Lăng Lang không cho anh tiếp tục xằng bậy, hôn một cái trên trán anh, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải quay phim lúc sáng sớm đó." Lăng Lang đang phấn khởi bị tạt nước lạnh, căm giận xoay người sang chỗ khác, nghẹn một bụng khí . Mình là tính lãnh đạm, đừng có đem người dạy dỗ thành tính cơ khát!