Đan Thần
Chương 657
Biết rõ ý tứ của gia gia Đông Phương Thiên Báo, Đông Phương Nhất Minh đang vui mừng vì thượng thiên chiếu cố cho hắn, làm gia chỉ có gi tốt, trừ tu luyện và quản lý công việc, như bản thân mình hiện giờ mới tốt.
Những chuyện khác cũng bị hắn ném ra sau đầu, cũng chẳng muốn đi nói nhảm với đám tùy tùng này làm gì, bởi vì trong lòng của hắn lúc này nóng như lửa đốt, chỉ nghe Đông Phương Linh Lung sắp đi tới đây, hắn không kiềm lòng được.
Chuyện năm đó, hắn lại nghĩ tới Đông Phương Linh Lung lạnh lẽo như băng, xinh đẹp như tiên, đã từng là đại tiểu thư, hắn đã cảm thấy hưng phấn rồi.
Đoàn xe của Đông Phương gia tộc từ giữa không trung hạ xuống cách thành Hỏa Vân chừng trăm dặm, thành Hỏa Vân với tư cách là đệ nhất thành thị của Đông Phương gia tộc, cho nên gia tộc rất xem trọng, ít nhất nó cũng dựng lên tình cảnh cao cao tại thượng của Đông Phương gia tộc, nói như thế này, nếu có người tu luyện nào trong thành thị này được gia nhập vào Đông Phương gia tộc, còn tốt hơn cả tán tu được gia nhập môn phái, Đông Phương gia tộc trong suy nghĩ của bọn họ có lực lượng và lực ảnh hưởng cực kỳ trọng đại.
Thời điểm hiện giờ, giống như những tín đồ Bà La Đa Thần Miếu nhìn thấy thần tích vậy, cho nên đoàn xe của Đông Phương Linh Lung đi vào thành, biểu hiện, khoe khoang uy thế cường đại của Đông Phương gia tộc.
Phía trước là hơn mười đầu yêu thú cực lớn đang kéo xe, kéo một tọa giá như tiểu cung điện trôi nổi trên không trung, bản thân của cái tọa giá này là một kiện Thượng phẩm linh khí, cộng thêm người thúc dục có uy lực mạnh mẽ, nha hoàn trước sau, hộ vệ cộng lại cũng không dưới ngàn người, hơn nữa toàn bộ đều là tồn tại trên Thoát Tục Kỳ, hạo hạo đãng đãng (*đại quy mô) mà tiến gần cửa thành.
- Ngừng lại!
- Bái kiến thiếu gia.
Đột nhiên nhìn thấy ngăn cản ở cửa thành chính là Đông Phương Nhất Minh, mà tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong đi hộ tống cúi chào Đông Phương Nhất Minh, sau đó vội vàng thi lễ, bây giờ hắn có thể đi ra chấp hành nhiệm vụ này, cũng là do Đông Phương Thiên Báo chỉ định, mà những người khác của Đông Phương gia tộc đều muốn đầu nhập vào dưới trướng của gia chủ mới, đương nhiên bọn họ không dám có chút bất kính với Đông Phương Nhất Minh rồi.
Hơn nữa những người này cũng có phát giác, thời điểm Đông Phương Trung Đạo trước kia, Đông Phương Suất làm gia chủ, tương đối mà nói rất tùy ý, trừ phi có chuyện trọng đại mới dựa theo quy củ làm việc, bình thường vẫn tự nhiên, nhưng toàn gia của Đông Phương Thiên Báo, vô cùng xem trọng mặt mũi và danh dự, đã từng có vài tên trưởng lão đi ra ngoài làm việc, bởi vì một ít tiểu lễ tiết, bị bọn họ đánh chết.
Đây cũng là biểu hiện cho nhân cách biến hóa, một khi quyền lực trong tay, tâm tính cũng vặn vẹo, sợ nhất là người khác xem thường.
- Cút sang một bên.
Đương nhiên, bản thân bọn họ không dám làm trái, Đông Phương Nhất Minh trực tiếp khoát tay xua bọn họ đi, cũng không để ý tới bọn họ nữa, mà đi vào tiểu cung điện của Đông Phương Linh Lung.
- Đẹp, thật đẹp, ta thích nhất là dáng vẻ lạnh như băng của ngươi, có cảm giác giống như tiên nữ hạ phàm.
Đông Phương Nhất Minh khoát tay, cái màn che khuất cửa vào bị xốc lên, người ngồi bên trong chính là Đông Phương Linh Lung.
Nhưng sắc mặt của Đông Phương Linh Lung lạnh như băng, vô cùng bình tĩnh nhìn phía trước.
- Năm đó chẳng phải ngươi đã nói nếu ta tới gần ngươi ba trượng, ngươi sẽ giết ta sao, hiện giờ ta chẳng những tới gần ba trượng, còn muốn ôm ngươi vào trong ngực, còn muốn...
Đông Phương Nhất Minh vừa nói xong, trực tiếp cất bước đi vào.
- Thiếu gia, nơi này là cửa thành, trong nội thành Hỏa Vân còn có người của Bắc Minh gia tộc tới trước rồi, còn có những người khác cũng đang nhìn...
Tuy tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong đã đầu nhập vào trướng của Đông Phương Thiên Báo, nhưng nhìn Đông Phương Nhất Minh hung hăng càn quấy như thế, bộ dáng không kiêng nể gì cả, trong lòng của hắn cũng rất khó chịu. Nhưng nhất mạch Đông Phương Linh Lung đã suy bại từ khi Đông Phương Trung Đạo biến mất, Đông Phương Suất tu luyện xảy ra vấn đề, đã triệt để xuống dốc, hắn cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể cẩn thận nhắc nhở, ít nhất đừng ở trước mặt mọi người mà diễn ra chuyện này.
Đông Phương Nhất Minh nghe xong nhíu mày, nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy cách thành Hỏa Vân không xa, cũng biết quan hệ lợi hại bên trong. Dù sao gia gia của hắn hiện giờ chưa khống chế được Đông Phương gia tộc, cộng thêm không có năng lực chống lại Bắc Minh gia tộc công kích điên cuồng.
- Ta vốn nghĩ còn phải chờ thêm vài năm, cho ngươi hối hận những gì đã làm với ta lúc trước, nhưng tên Bắc Minh Triều kia không chờ được, dùng cái giá lớn như thế để lấy cho được ngươi. Nhưng ta nhất định phải chơi đùa trước hắn, buổi tối hôm nay ta sẽ động phòng với ngươi trước, ha ha, đi, đi trước chúc mừng, buổi tối hôm nay ta muốn động phòng.
Đông Phương Nhất Minh không kiên nể gì, nói xong quay người đi lên tọa giá của mình, mang theo mấy tên tùy tùng rời đi.
- Ai!
Vị trưởng lão kia nhìn Đông Phương Linh Lung không nhúc nhích, có chút thở dài, mới mang đội ngũ tiến vào thành Hỏa Vân.
Đông Phương Nhất Minh nói như thế cũng không làm cho Đông Phương Linh Lung có bất cứ chấn động hay cảm xúc nào, trong đôi mắt của nàng, Đông Phương Nhất Minh từ đầu tới chân chỉ là một loài thú động dục mà thôi, nếu không phải năm đó phụ thân khuyên bảo mình, thì mình đã trực tiếp giết hắn rồi.
Không nghĩ tới chuyện lúc trước không giáo huấn hắn, hắn lại càng đắc chí càng rỡ, vốn định đối phó Bắc Minh Triều, nhưng hắn đã đi tìm cái chết, vậy thì giải quyết hắn thôi.
Cho dù có liên quan tới sinh tử của mình, Đông Phương Linh Lung cũng không e ngại, lo lắng, không yên duy nhất trong lòng của nàng chính là đệ đệ, còn có phụ thân và Thanh Mai mà thôi. Muốn nói hối hận, nhiều năm như thế nàng chỉ hối hận một chuyện, đó là mình nên cho hắn, như thế nàng sẽ không e ngại bất cứ chuyện gì, trao cho người của mình thương tất cả.
Cũng không biết hắn hiện giờ thế nào, có lẽ yêu thú triều không làm khó hắn được, hắn nhất định sẽ quật khởi, đáng tiếc mình không thấy ngày đó, cũng không có biện pháp trợ giúp hắn.
Nhớ tới khi luyện đan cùng hắn, tu luyện từng ly từng tý, trong mắt của Đông Phương Linh Lung không có tức giận Đông Phương Nhất Minh, cũng không có nghe tiếng hoan hô trong thành Hỏa Vân, trong đầu của nàng lúc này chỉ đầy hình ảnh của hắn, từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Cảnh ban đêm từ từ tối lại, nhưng cả thành Hỏa Vân sáng như ban ngày, tại Đông Phương gia tộc cố ý dưới sự khống chế, rất nhiều đan dược cấp thấp đã được phát xuống, trận pháp vận chuyển, ngay cả nguyên khí cũng sung túc hơn rất nhiều, thế lực khắp nơi đại biểu tới thành Hỏa Vân, cho nên chuyện mặt mũi không thể trở ngại được.
Mà Đông Phương Linh Lung vào lúc này đang ở trong chủ điện cử thành Hỏa Vân, tọa giá của Đông Phương Nhất Minh cũng xuất hiện lần nữa, tên trưởng lão kia đã được thông tri, nhìn thấy tọa giá của Đông Phương Nhất Minh xuất hiện, cũng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
32 chương
203 chương
193 chương
34 chương
948 chương
47 chương