Đan Thần
Chương 136
Bên trên đấu giá hội của Nhất Chùy Định Âm Đường có bán ra bốn căn Hoang Thú Bút còn có một chút Linh Đài Thánh Mặc, Hoang Thú Bút kia là dùng lông mao Hoang Thú làm thành, nghe nói nếu có đại năng lợi dụng những bút này viết ra chữ tựu như pháp thuật, vẽ ra thậm chí có thể biến thành thật sự. Tuy loại truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng lông Hoang Thú làm thành bút xác thực không giống bình thường, giá trị phi phàm, mà Linh Đài Thánh Mặc nghe nói là nghiên mực mà Thánh Nhân dùng qua, có linh tính, ngàn vạn năm không thay đổi, có thể làm cho người sử dụng bốc phát tài văn chương. Thậm chí dùng nước mực này viết văn, có cơ hội cảm nhận được Thánh Nhân truyền thừa, tuy những thứ này chỉ là nghe đồn, nhưng nếu như thời điểm kỳ thi cuối năm có thể sử dụng cái này, vậy thì càng nắm chắc một ít.
Chuyện này cũng không tính bí mật, Chu Dật Phàm, Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo đều chuẩn bị ra tay tranh đoạt, mục tiêu chính là vì kỳ thi cuối năm. Nhưng bị Trình Cung ép buộc như vậy, bọn hắn thật đúng là ở vào lưỡng nan chi địa, nếu như dùng tiền trong nhà thì rất mất mặc, nếu như không cần mà nói, đi đâu gom góp nhiều tiền như vậy. Nếu như lần này thắng thì tốt, nhưng lần này lại thua, mình tích góp nhiều năm được hai ngàn vạn lượng toàn bộ áp lên, kết quả thua sạch.
Thời điểm trong nội tâm Trình Lam lo lắng, đột nhiên cảm giác được có người tiếp cận mình rất nhanh, không đợi Trình Lam kịp phản ứng, đã thấy có người phát sau mà đến trước, mang theo hư ảnh chưa hoàn toàn tiêu tán đã ngăn ở trước ngựa Trình Lam. Trong nội tâm Trình Lam cả kinh, tốc độ thật nhanh, thật kinh người.
- Chủ nhân nhà ta nói, đặc biệt mời Trình công tử đi qua một chút.
Người này Trình Lam không nhận ra, nhưng mà khi hắn chứng kiến cách ăn mặc của người này lập tức bị kinh ngạc đến ngây người, cao thủ này lại ăn mặc như nô tài. Tại sao có thể như vậy, người nọ thi triển công pháp đã vượt qua vũ lực cực hạn bình thường, ít nhất cũng tới Siêu Phàm kỳ có được pháp thuật, tồn tại như vậy sao đi làm nô tài cho người khác. Coi như là trong hoàng cung, người như vậy nhìn thấy Hoàng đế cũng không có câu thúc như vậy, hoàng đế cũng phải quan to lộc hậu, cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng.
...
Vốn là muốn hâm nóng náo nhiệt, sau đó là lễ chúc mừng vào buổi tối, nhưng bởi vì Trình Cung xuất hiện nên hết thảy đều bỏ qua. Sau khi Trình Cung rời khỏi, rất nhiều người cũng ly khai Tứ Bảo Sơn Trang, giờ phút này ở trên một tòa tháp trong sơn trang, từ nơi này có thể chứng kiến dòng người không ngừng ly khai Tứ Bảo Sơn Trang.
- Thua?
Chu Tùng tự mình pha cho tôn nhi một ly trà, nhẹ giọng hỏi, thuận tay đưa trà cho hắn.
Dật Phàm tiếp nhận trà, trong tay nhẹ nhàng chuyển động, ngẩng đầu nhìn bên ngoài:
- Những lời Trình Lam kia nói mặc dù có chút trái lương tâm, nhưng với ta mà nói lại thật sự, này chỉ là con đường nhỏ mà thôi. Ba năm trước ta đã không hề đi nghiên cứu Cầm kỹ, bắt đầu học tập những thứ khác, nói như vậy tựa hồ là có chút thua không cam lòng, nhưng trên thực tế xác thực là như thế. Trình Cung kia xác thực vượt quá tưởng tượng của ta, cầm kỹ của hắn rất có thiên phú, thông thuận âm dương chi khí, tuyệt đối không phải dựa vào cố gắng có thể học ra. Cầm kỹ của hắn giống như hắn, quần là áo lượt, hung hăng càn quấy, bá đạo, tùy ý làm bậy, không chỗ cố kỵ, coi trời bằng vung, có lẽ chỉ có như thế mới có thể để cho hắn đạt tới thông thuận âm dương chi khí.
Chu Tùng gật đầu, đột nhiên xoay chuyển chủ đề:
- Vừa rồi bệ hạ cùng ta nói đến sự tình ngươi làm quan, dù sao sắp đến kỳ thi cuối năm, sau đó ngươi cũng bước vào con đường làm quan, ta không có trực tiếp trả lời bệ hạ, tự ngươi nghĩ như thế đi?
Trên thực tế các triều đại đổi thay, trạng nguyên vĩnh viễn chỉ là một quầng sáng mà thôi, chính thức có thành tựu trên con đường làm quan cũng không phải là khảo thi trạng nguyên là được. Tựa như Chu Dật Phàm hiện tại, ngay cả Hoàng đế cũng trưng cầu ý kiến của Chu Tùng, đến lúc đó chỉ cần thêm chút tôi luyện, hắn sẽ một đường thăng quan tiến tước.
- Yêu Thú Sâm Lâm.
Chu Dật Phàm sớm có chủ ý, tuy trong nội tâm Chu Tùng cũng có chuẩn bị, nhưng nghe Chu Dật Phàm trả lời, chén trà trong tay vẫn hơi rung động. Con đường này không dễ đi, cũng là người Chu gia không am hiểu, nhưng hiển nhiên Chu Dật Phàm đã rất kiên định.
Đã trầm mặc một hồi lâu, Chu Tùng mới mở miệng lần nữa:
- Ta sẽ nói cùng bệ hạ.
Nhìn gia gia già nua, trong nội t0âm Chu Dật Phàm cũng rất khó chịu. Tuy Chu gia rất lớn, nhưng mà nhất mạch bọn hắn vẫn là hương khói không vượng, phụ thân bị giết cho gia gia đả kích rất lớn, thân thể gia gia còn phát sinh qua phong hàn. Tuy về sau cứu trị được, nhưng hành động lại lộ ra rất chậm chạp, thực tế mấy năm gần đây tuổi lớn dần càng thêm nặng.
Chu Dật Phàm đứng dậy đi đến sau lưng Chu Tùng, mười ngón tay nhẹ nhàng xoa trên vai Chu Tùng, trên ngón tay ẩn chứa một cổ lực lượng đánh vào ở trong thân thể Chu Tùng.
- Gia gia, có một số việc trốn là trốn không thoát, ta sẽ cho người thấy, sẽ ở lúc người còn sống tự tay tiêu diệt cả nhà Trình gia, làm bọn hắn chó gà không tha. Nhiều năm như vậy chẳng lẽ ngài vẫn chưa rõ sao, muốn làm được điểm ấy nhất định phải có được lực lượng cường đại. Có lẽ bây giờ chúng ta có thể mượn nhờ hoàng thất chèn ép Trình gia, nhưng Hoàng đế muốn chính là cân đối, hắn đối phó Trình gia là chèn ép mà không phải tiêu diệt triệt để, bởi vì tiêu diệt Trình gia, hậu quả là Lam Vân Đế Quốc chịu không được, cho nên chỉ có thể dựa vào chúng ta.
- Gia gia già rồi, ngươi làm cái gì gia gia đều ủng hộ ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù Chu gia có mấy ngàn tộc nhân, nhưng chỉ có ngươi là người duy nhất của Chu gia có huyết mạch thuần khiết. Bất luận ở thời điểm gì, cũng phải bảo vệ tốt mình, gia gia chỉ muốn còn sống một ngày, có thể giúp ngươi chống đỡ một ngày. Chỉ là ngươi đi con đường này gia gia có thể giúp ngươi có hạn, còn lại phải dựa vào chính ngươi, ngươi lợi dụng những người kia thì họ cũng lợi dụng ngươi, nên cẩn thận với bọn hắn.
- Cái này tôn nhi minh bạch, bọn hắn luyện chính là pháp thuật, cầu chính là đạo, hết thảy đều là dùng lợi ích làm chủ, ta hợp tác cùng bọn họ cũng không quá đáng là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Ở bên trong hoang địa giữa Vân Ca Thành cùng Tứ Bảo Sơn Trang, có ba người đang che dấu trong đó, cẩn thận trò chuyện với nhau.
- Đã có tin tức, đám người Trình Cung kia đã chiến thắng trở về.
- Chỉ bằng mấy người chúng ta, có thể làm sao?
- Trình gia ngay cả Hoàng đế cũng nhịn bọn hắn ba phần, chúng ta chính là lấy mạng ra chơi?
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, cơ hội là lúc này, tự các ngươi nghĩ kỹ. Hừ, lấy mạng ra chơi, chúng ta nhiều năm làm những chuyện kia, việc nguy hiểm nhiều lắm. Các ngươi đã từng gặp ai làm nghề như chúng ta mà không nguy hiểm không. Sớm muộn gì cũng chết một lần, còn không bằng liều mạng, cũng bởi vì ai cũng nghĩ không đến chúng ta đột nhiên ra tay mới có cơ hội thành công, bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta sẽ không có lần thứ hai. Tin tức này chắc chắn mười phần, chỉ cần giết chết Trình Cung, chúng ta có thể phú quý suốt đời, lần này là bên ngoài thành. Giết hắn xong chúng ta lập tức đào tẩu, dù sao ta đã bán toàn bộ của cải của ban phái lấy tiền mặt, mua ba trung phẩm bảo mã, chỉ cần lần này được chuyện, chúng ta có thể một đường chạy đi. Sự tình đã đến tình trạng này, tự các ngươi lựa chọn a, nếu như đợi Vạn Kim Huyết Y Lâu ra tay, đến lúc đó Trình gia dưới sự giận dữ khẳng định vận dụng đại quân quét động, chúng ta đồng dạng đi theo gặp nạn.
- Chúng ta hợp tác cùng Vạn Kim Huyết Y Lâu nhiều năm như vậy, đã thuộc thế lực bên ngoài của bọn hắn. Nếu không phải bởi vì ta nhận được tin tức, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Sau khi ta biết vốn chỉ muốn mạng sống, nhưng cho dù chúng ta thoát khỏi Vân Ca Thành, thoát được lửa giận Trình gia, cũng chạy không thoát Vạn Kim Huyết Y Lâu đuổi giết, thủ đoạn của Vạn Kim Huyết Y Lâu các ngươi cũng biết, ở trong nước không có biện pháp chạy thoát Vạn Kim Huyết Y Lâu đuổi giết, trước sau đều là chết, vì sao chúng ta không liều một lần. Trình Cung này là nhị thế tổ quần là áo lượt, lần này lại không mang thị vệ, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Giết hắn đơn giản như giết một con gà, chúng ta lập tức ly khai Lam Vân Đế Quốc, quản gia tộc của hắn có thế lực lớn thế nào cũng không làm gì được chúng ta.
Trầm mặc một hồi, ba người rốt cục gật đầu, làm ra quyết định sau cùng.
Lần này đám người Trình Cung có thể nói là đắc thắng trở về, thời điểm bọn hắn đi ra ngoài, vô số người chen chúc hai bên hưng phấn kêu to. Trình Cung không chút khách khí, thỉnh thoảng dừng lại kích động thoáng một phát, dưới sự dẫn dắt của bọn hắn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gọi ầm ĩ chỉnh tề.
Thẳng đến khi ly khai Tứ Bảo Sơn Trang vài dặm mới hoàn toàn yên tĩnh, giờ phút này Bàn Tử ngồi ở trên lưng ngựa, không biết từ lúc nào đã lấy ra bàn tính, hơn nữa còn làm bằng vàng, bắt đầu lốp cốp tính toán.
Lúc này miệng của hắn cười như nở hoa rồi, ba trăm triệu lượng, lúc ấy chỉ là con số đại khái, phía sau còn có rất nhiều thay đổi, giờ phút này Bàn Tử đang cẩn thận tính toán, trong miệng không ngừng lầm bầm.
- Móa nó, về sau sòng bạc nào lại trang bức, lão tử liền mua lại, thương hội nào trang bức lão tử cũng mua lại, toàn bộ đều mua lại, phát, lần này thật sự phát. Ha ha, sản nghiệp Trịnh Tam Nguyên, lại xác nhập sản nghiệp Vân gia, còn có sản nghiệp Lạc gia, cộng thêm vốn lưu động lần này. Mẹ nó, về sau xem ai khó chịu trực tiếp dùng bạc... không, dùng vàng đập chết hắn, một tòa kim sơn mới bao nhiêu tiền a, ha ha, đại thiếu, ta quả thực quá yêu ngươi rồi, ngươi để cho ta quản tiền quá sáng suốt.
- Đại thiếu ngươi nhanh cứu hắn a, Bàn Tử tẩu hỏa nhập ma rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Sắc Quỷ ở bên cạnh Bàn Tử chịu không được, gia tốc đi tới bên cạnh Trình Cung, xoa Thái Dương huyệt thống khổ nói.
Trình Cung rất sung sướng đáp ứng nói:
- Không quá ba ngày, ta tiêu hết hết số tiền đó thì hắn sẽ tốt hơn.
- Oanh...
Thanh âm giống như địa chấn, Bàn Tử đang vui thích đắc ý trong lúc vô tình cũng nghe được Trình Cung nói, trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống. Thể trọng của hắn quá lớn, tất cả mọi người cảm giác mặt đất run lên, giống như là có động đất nhỏ vậy.
Tiểu Tuyết, Đông Phương Thanh Mai cùng Đông Phương Linh Lung cũng theo trở về, Đông Phương Thanh Mai thấy Bàn Tử có thể rớt xuống ngựa, nhịn không được PHỐC cười ra tiếng. Tiểu Tuyết thì hé miệng nhịn cười, Đông Phương Linh Lung vì có che mặt nên không thấy được biểu lộ của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
2953 chương
19 chương
488 chương
9 chương
39 chương