Đàn ông đích thực không giả gay

Chương 95 : Tôi không muốn nói chuyện với đồ quỷ quyệt

Lộc Minh Trạch cõng Auston đến một chỗ ít dây leo, đặt y xuống đất để nghỉ ngơi một lúc, bởi cho đến bây giờ bọn họ vẫn không tìm được lối ra. Lộc Minh Trạch mệt lử cò bợ, Auston nằm nhoài trên lưng hắn lại không thành thật, hết vọc tóc lại đến sờ soạn, Lộc Minh Trạch nhiều lần muốn quăng y ngã chết ngay tại chỗ cho hả. Xui xẻo hơn, lớp đất phía trên đỉnh đầu bọn họ đã đóng kín từ lâu. Ban đầu hắn không chú ý tới chuyện này, vì căn bản không nghĩ tới việc đất có thể chuyển động, nơi này không có dấu vết của cơ quan, phần đất xung quanh cũng không giống vẻ có thể chuyển động, lớp đất ấy làm sao di chuyển được. Chẳng lẽ là vụ nổ trước đó khiến nó đóng lại? Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm phía trên, lông mày xoắn tít lại. "Đừng gấp, ngồi xuống nghỉ ngơi chút rồi đi." Auston ung dung nói: "Chung quanh đây cũng không có chỗ nào trông giống lối ra." Lúc này mà y còn châm chọc, Lộc Minh Trạch khó chịu ghê gớm, đặt mông ngồi dưới đất, chiếc áo may ô duy nhất còn lại trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi. "Vậy làm sao bây giờ, tôi không muốn chết dí ở nơi quỷ quái này cả đời đâu." Auston cởi áo khoác ra, kéo vạt áo khẽ quạt gió: "Rồi sẽ có biện pháp." Y cũng đổ mồ hôi, song bởi vì luôn ở trong hang động âm u ẩm ướt, so với Lộc Minh Trạch, vẫn chưa đến nỗi chật vật. Khí trời nóng bức dễ ra mồ hôi, Lộc Minh Trạch đã không uống nước trong một thời gian dài, khô từ môi đến da, hắn ngửa mặt nhìn đỉnh đầu, lòng ngày càng nôn nóng. "Tôi tìm ra thuộc hạ của tôi rồi." Lộc Minh Trạch ngớ ra, xoay mặt về phía Auston: "Cái gì?" Đối phương cười nói: "Họ chưa chết, nhưng bị ép vào trạng thái ngủ đông, tôi đã tìm ra nơi họ ẩn thân. Nhưng nhân số quá nhiều, không thể nào mang về mà thần không biết quỷ không hay được." Lộc Minh Trạch như đang nghe tiểu thuyết khoa học viễn tưởng: "Chờ đã, ngủ đông? Ý anh là đưa hơn hai ngàn thuộc hạ của anh vào trạng thái ngủ đông?" Auston gật đầu, nói tiếp: "Giờ họ vẫn đang trong trạng thái ngủ đông, không thể thức tỉnh dưới điều kiện không phòng hộ, nếu không sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể. Chiến hạm tôi dùng lần này lấy từ quân đội, muốn mang nhiều người như vậy trở về, e là có chút khó khăn." Lộc Minh Trạch phải sắp xếp suy nghĩ mấy lần mới tiếp thu được với thiết lập tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, lập tức hiểu ý Auston, hiện tại y chẳng những không có người, mà còn không có thuyền, lần này y đi với danh nghĩa chính phủ liên bang, muốn né cơ sở ngầm của tổng thống để mang người về là khá khó khăn. Lộc Minh Trạch thở dài: "Kỳ thực tổng thống đối xử với anh rất tốt rồi, một hạm đội tiên tiến và cao cấp(1) hơn hai ngàn người biến mất trong vũ trụ, cho dù đối với chính phủ liên bang mà nói cũng xem như tổn thất to lớn. Họ lại không phạt anh." (1)高精尖 (Cao tinh tiêm): cao cấp, chính xác, tiên tiến, thường để nói về kỹ thuật khoa học Dù gì cũng nên chịu tội thất trách chứ. Auston cười mỉa mai: "Sao em biết ông ta không trừng phạt tôi? Ban đầu, vì tôi và cả hạm đội cùng biến mất, họ đều cho rằng tôi đã chết, định tìm cơ hội báo tin tử, chỉ có điều bị mấy lão quản sự nhà Nicolas kiềm chế, nên mới chưa manh động. Sau khi tôi trở về, trước khi bọn họ quyết định trừng phạt, đã chủ động xin nghỉ tất cả việc quan trọng trong quân đội, làm huấn luyện viên không binh không quyền ở Glasgow..." Lộc Minh Trạch kinh ngạc nói: "Tôi tưởng anh tâm huyết dâng trào mới quay về trường học lần nữa, không ngờ trong đó lại có nhiều uẩn khúc như vậy?" "Glasgow đúng là chỗ tốt." Auston nhìn xa xăm, thở dài: "Nhưng không thể nắm giữ binh quyền trong tay, chỉ có thể nhìn tài nguyên bị người khác cướp không." Lộc Minh Trạch cảm thấy trong lời y còn có ý chưa bộc bạch. Auston trước tiên phải trở thành một nhà lãnh đạo, mới có thể che chắn cho rất nhiều binh lính dưới trướng. "Đến lúc này, bọn họ gần như phải nhớ hết lỗi lầm lúc trước của tôi rồi, nếu không lấy cớ lập công chuộc tội cho "Liên bang", kẻ tiếp theo phải hầu tòa chính là tôi." Auston giải thích tình cảnh của mình bằng giọng nhẹ tênh, Lộc Minh Trạch bỗng cảm thấy không phải y nắm tất cả trong lòng bàn tay, hóa nặng thành nhẹ, mà là coi nhẹ sống chết, bị kẻ thù đối xử ra sao vẫn thấy hợp tình hợp lí. Hắn cẩn thận suy nghĩ, từ khi quen Auston, hắn nhận ra đối phương đúng là chưa bao giờ làm chuyện không đâu, dù có vài chuyện trông thừa thãi, nhưng chẳng qua là hắn không nhìn rõ chân tướng thôi. "Tôi cho rằng chí ít tổng thống sẽ đứng về phía anh." "Nếu em là tổng thống, liệu có muốn ai đó kè kè quanh mình mỗi khi đưa ra quyết định gì đó không?" Auston nhìn hai bên, thấy bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tiện nói: "Đã nói đến đây, tôi sẽ kể cho em hay những chuyện xảy ra gần đây, và thế cuộc hiện nay." Lộc Minh Trạch nghĩ nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, liền gật lia lịa. "Adrian... Chỉ có điều các vương tử không ghét tôi đến thế, quan hệ lợi hại giữa chúng tôi không quá bén nhọn, nhưng có thể nói, ông ta hẳn cũng hi vọng tôi hi sinh oanh liệt nơi này. Ông ta cũng không thích giám sát viên." Lộc Minh Trạch gối hai tay sau gáy, một chiếc lá khô rơi lên vai hắn: "Nếu như vậy, sao trước kia bọn họ lại muốn bố trí giám sát viên gì gì đó, không phải tự hại mình à." Sắp đặt một chức quan đặc biệt nhằm vào mình rồi mới bắt đầu hối hận, nom khôi hài làm sao. Auston vươn tay phủi lá khô trên vai Lộc Minh Trạch: "Rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ, những điều này tôi giải thích cho em, có lẽ sẽ thấy rõ ràng dễ hiểu. Nhưng trong quan hệ giữa người với người, không ai phân tích kỹ càng những rắc rối trong một mối quan hệ phức tạp." Lộc Minh Trạch xoay mặt đi, Auston nhìn hắn: "Huống gì tổng thống đầu tiên có lẽ thật sự muốn phân chia quyền lực, nhưng đến thế hệ sau, họ lại không nhất định nghĩ thế. Họ hưởng mùi thơm của quyền lực, và bắt đầu hoài nghi, tại sao lại có một gia tộc như Nicolas kiềm chế họ?" Lộc Minh Trạch gật gù: "Lòng người luôn đổi thay, huống chi là người khác. Có lẽ các anh không động đến binh quyền thì tốt hơn." Auston bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thể, kiến nghị đơn thuần đã không thể kiểm soát được người đang nắm quyền nữa." "Là sao?" Auston giang hai tay: "Đạo đức là thế yếu, đạo đức mà không có sự trợ giúp của vũ lực, sẽ thảm thương vô cùng. Nói cách khác, tôi không thể gửi gắm hy vọng rằng người nắm quyền sẽ có liêm sỉ." Lộc Minh Trạch cạn lời. "Mâu thuẫn của hai gia tộc Cyprus và Nicolas nổ ra đầu tiên giữa Adrian và cha tôi, Adrian tôn sùng vũ lực, cha tôi... Tôi chỉ có thể đánh giá ông ấy là người tốt. Ông quá thẳng thắn, làm việc không cần phương pháp, chỉ biết đúng sai." Lộc Minh Trạch vỗ mạnh vào lòng bàn tay y: "Anh nói thế thì tự đại quá!" Auston siết tay, nắm chặt tay Lộc Minh Trạch, cười nom dễ ghét: "Ồ, vừa nói vậy, bỗng dưng thấy ông ấy và em hơi giống nhau." "..." Lộc Minh Trạch chẳng nói gì, toan rút tay về, lại bị Auston nắm cứng. "Sau khi Adrian lên nắm quyền, trong vòng hai năm trao thưởng cho mười lăm thượng tướng, bao gồm cả cha Xavier, từ đó về sau, chiến tranh chinh phạt khắp tinh tế chưa từng ngừng lại. Uriel là đứa con Adrian thích nhất, bởi hắn ta thừa hưởng sự dã man và tàn bạo của cha mình." Auston hơi nheo mắt lại, gương mặt hiện rõ vẻ xem thường: "Đáng tiếc, không thừa hưởng được một chút thông minh nào." Lộc Minh Trạch phì cười, hắn phát hiện gần đây mình ngày càng thích ngắm dáng vẻ tự cao tự đại của Auston: "Cho nên anh muốn phế bỏ hắn trước tiên?" Auston không phủ nhận: "Hiện tại tôi gần như có thể xác nhận, Uriel tuyệt đối bị kẻ khác lợi dụng, bao gồm cả chuyện hắn dùng vũ khí sinh hóa với sao Snow, nhưng nếu có thể thừa cơ khiến hắn mất tư cách người thừa kế, sao không làm." Lộc Minh Trạch sửng sốt: "Làm những việc ấy không phải đại vương tử sao?" Auston nhẹ nhàng nắn ngón tay Lộc Minh Trạch: "Ừm. Đối phương thông minh hơn, tàn nhẫn hơn Uriel, có thể đổ tất cả mọi chuyện lên đầu anh trai mình, lại lặng lẽ không ai hay, ngay cả tôi cũng muốn khen một câu." "Vậy...không phải đại vương tử, thì là ai? Anh nói hắn ta gọi đại vương tử là anh trai? Là một vị vương tử nào đó ư, có phải là người lần trước bắt gặp dưới lòng đất, nhị vương tử? Thất vương tử?" Auston cười nói: "Dũng sĩ lòng đất khẳng định cũng do thằng nhóc này bày ra, tài lực, binh quyền, danh tiếng... Những năm này ở những nơi tôi không hề hay biết, đứa trẻ này thật sự rất nỗ lực. Nhưng cụ thể là ai tôi lại không rõ, nhị vương tử và thất vương tử rất có thể cũng là kẻ chết thay, như Uriel vậy. Song, xét từ tác phong làm việc của hắn hôm nay, tôi có thể khẳng định, sau khi tên này nhậm chức cũng sẽ không thay đổi được hiện trạng của xã hội." Lộc Minh Trạch gật đầu tán thành, người thống trị không nhân từ, sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ. "Mâu thuẫn đầu tiên của Adrian và cha tôi nổ ra ngay vào thời điểm chinh phạt sao Fansa, lúc đó cha tôi là tổng tư lệnh, tôi cũng từng theo quân xuất chinh, họ đối đầu với người Fansa nhiều ngày, đã không dành được chỗ tốt, trái lại tiêu hao rất nhiều binh lực. Cha tôi chủ trương rút lui, Adrian không đồng ý, khi tình hình trận chiến đương căng thẳng, Adrian muốn triệu tập những binh sĩ vừa nhập học Glasgow chưa đến nửa năm vào chiến trường, việc này hoàn toàn chọc giận cha tôi." Lộc Minh Trạch đang nghe say sưa ngon lành, Auston chợt dừng lại, hắn giục: "Sau đó thì sao?" Auston cười nói: "Sau đó cha tôi liền dẫn binh rút khỏi sao Fansa, cũng lấy thân phận giám sát viên ra lệnh cho Adrian: lập tức kết thúc chinh phạt Fansa." Lộc Minh Trạch nhiệt huyết sôi trào vỗ tay: "Ba anh ngầu quá xá!!" Auston liếc hắn: "Hai người quả nhiên y hệt nhau." "Anh có ý gì hả!" "Đây là mệnh lệnh mang tính cưỡng chế đầu tiên nhằm vào tổng thống kể từ khi thành lập vị trí giám sát viên cho tới nay, em có thể tưởng tượng được phản ứng của Adrian không? Cha tôi làm thế, sẽ mang tai họa đến cho cả gia tộc chúng tôi." Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu(2)... Bỏ đi bỏ đi, nói anh cũng không hiểu, chung quy tôi cảm thấy cha anh không làm sai." (2)Đại khái: Làm lợi cho quốc gia không màng sống chết, há vì tai họa mà trốn tránh. Auston cười cười: "Xuất phát không sai, cách thức không đúng." Y nói rồi liếc Lộc Minh Trạch: "Nghe nữa không đấy." Người kia nịnh nọt sáp lại: "Nghe nghe nghe! Mời ngài nói!" "Nhưng dầu sao cha tôi đã lăn lộn trên chính trường nhiều năm, sau đó ông chủ động xin từ chức giám sát viên, cứ thế tôi tiếp nhận vị trí của ông." Lộc Minh Trạch nghi ngờ: "Các người là người một nhà, tổng thống không cảm thấy không thỏa đáng thật sao?" Auston xòe tay: "Không, xưa nay tôi chưa bao giờ tán thành chính kiến của cha tôi, Adrian xem tôi là người một phe." "... Cái gì?" "Huống gì chính phủ Liên bang tạm thời không thể huỷ bỏ chức vị giám sát viên, đây là lựa chọn sáng suốt nhất sau khi cân nhắc, nếu tôi không nhậm chức, ông nội tôi sẽ phải ra mặt, cha tôi thế mà lại hoàn toàn tán thành ý kiến của ông nội." Lộc Minh Trạch chép miệng: "Nhà các anh thật là kỳ quái." Auston không phản bác lời đánh giá này. Lộc Minh Trạch còn nói: "Nhưng, anh hết phản đối cái này, rồi lại phản đối cái kia, chẳng bằng dứt khoát lật đổ bọn họ luôn đi, anh lên làm hoàng đế." "Cái gì?" Lộc Minh Trạch nhíu nhíu mày: "Làm tổng thống đó." Auston cười nói: "Sao được chứ?" "Sao lại không được! Chẳng phải người nào có năng lực thì người đó làm lãnh đạo sao?" Auston lắc đầu: "Vấn đề xa hơn không phải ai làm tổng thống, mà là thể chế xã hội trước mắt." Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt: "Tôi tưởng nãy giờ anh đang nói về cuộc xung đột giữa hai gia tộc các anh." Auston lắc đầu nói: "Hiện tại hai gia tộc Cyprus và Nicolas kiềm chế lẫn nhau cũng chỉ đến vậy, nếu chỉ có một gia tộc trong chúng tôi nắm quyền, sau vài thế hệ lãnh đạo, tình trạng có lẽ còn gay go hơn Adrian hiện tại. Quyền lực tập trung quá mức vào quý tộc, dẫn đến việc người lãnh đạo càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, đặc quyền quý tộc mới là căn nguyên của tội ác. Từng phút từng giây tôi luôn khắc ghi mục đích mà bản thân đang cố gắng, lợi dụng chức vị và ham muốn quyền lực, là trái ngược với niềm tin của chúng tôi." Vẻ mặt Lộc Minh Trạch vẫn điềm nhiên, song bên trong đã không kiềm được mà sinh lòng ngưỡng mộ với Auston. Trong mắt hắn, rất khác thường... khi có những người đàn ông có thể giữ vững lý trí trước sắc đẹp và tiền tài, và khi có người có thể tỉnh táo trước quyền lực. Auston đúng là có chút khác thường, vì y cũng là quý tộc, những thứ y muốn cắt giảm, cũng bao gồm cả đặc quyền của mình. Thấy dáng vẻ suy tư của Lộc Minh Trạch, Auston không nhịn được mà bật cười, vỗ đầu hắn bộp bộp: "Còn nhớ không vậy, chúng ta là ai?" Người nọ liếc một cái: "Tôi nhớ chứ, Hội Tự do!" "Ra ngoài đừng nói với người khác, sẽ bị bắt đó." Cái tên này biết rất rõ thân phận thủ lĩnh tà giáo của bản thân mà, chỉ có điều...chẳng lẽ y xem mình là thằng ngốc ư? Lộc Minh Trạch có chút bực bội, liền cố ý nói: "Bây giờ chúng ta còn chưa ra được đây này, không chừng ở đây cho đến khi thành hóa thạch đấy." Auston cười cười: "Giờ thì có thể, tôi nghĩ ra cách rồi." "... Vậy anh còn lừa tôi nghe anh kể chuyện." Auston vỗ tay hắn, ra hiệu cho hắn dìu mình lên: "Là trong lúc kể chuyện nghĩ ra cách." "..." "A Trạch... Em đi đâu? Quay lại đây, em muốn bỏ tôi một thân một mình ở nơi này sao, tôi còn chẳng thể bước đi." Lộc Minh Trạch quay đầu lại, hung hăng nói: "Tôi không muốn nói chuyện với đồ quỷ quyệt!" ———————————— Tác giả có lời muốn nói: Aus săn sóc quá nhể, kể chuyện cho anh Lộc giải sầu. Lộc: Không cần!!!