Dám Kháng Chỉ? Chém
Chương 3 : - 6
Dám Kháng Chỉ? Chém - Chương 05 + 06
Chương 5: Tù phạm đợi chém ngủ trên giường rồng
Ta cũng từng ngủ nhiều lần trong Trọng Hoa điện, mỗi ngày việc học của Tiểu Hoàng kết thúc lỡ dở, hắn thì ngủ, ta phải thức đêm chép thay hắn… Bằng không ngày mai Thái Phó kiểm tra, không hoàn thành thì thư đồng như ta sẽ không may bị đánh.
Vì vậy ta viết xong liền ngủ mất rồi, tỉnh lại liền ở trên giường rồng của Tiểu Hoàng.
Nói thật, Phượng Triêu Văn là hoàng đế kỳ quái, hắn ở Trọng Hoa điện hơn hai năm rồi, vậy mà nơi này vẫn giống như trước kia, có thêm chút ít sách, cũng không có gì khác nữa.
Giờ phút này hắn ngồi ở sau bàn sách, thấy ta tiến đến, ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lại cúi đầu xem tấu chương.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện vô cùng không chân thực, ta tắm sạch sẽ, y phục trên người tuy có chút ẻo lả, bất quá lại thoải mái, cung nhân đi theo phía sau giờ phút này lại nhất loạt lui xuống… Đây là đãi ngộ của tù phạm sao?
Nhìn thấy phía trên bàn bày đồ ăn, ta vụng trộm di chân, lén vươn móng vuốt về hướng cái đĩa.
Quá trình rất là mạo hiểm, Phượng Triêu Văn vừa ho khan, ta liền phải thu hồi móng vuốt, ra vẻ nhìn đông ngó tây, cứ như đồ nhà quê lần đầu vào vào cung. Vờ thế này cũng có chút khó khăn, năm đó thiếu gia đây gây sóng gió, lừa dối tiểu Hoàng, khi dễ cung nhân nào có thái độ này.
Bất quá, người ở dưới mái hiên…
Người ở dưới mái hiên…
Rốt cục, vơ lấy đĩa vào trong ngực, ta xoay người, đưa lưng về phía hắn, từng miếng từng miếng cắn nuốt.
Món ăn vào miệng liền tan, ăn cực kỳ ngon, chỉ là hơi ít. Đang tiếc nuối, bên cạnh đưa qua một ly trà nóng, ta nhận lấy uống vào ngụm lớn, một tay nhón đồ ăn, ta kia thuận tiện đưa tới, “Một ly nữa.” Lại cắn một miếng, chợt phát hiện một sự kiện: trong điện này, trước mắt chỉ có hai người.
Một người là ta.
Một người khác… Đại Tề hoàng đế bệ hạ Phượng Triêu Văn…
Ta vùi mặt vào trong đĩa, vô cùng hối hận.
Cha ta nói, thời điểm cọp ăn thịt, cũng sẽ để mắt chú ý xung quanh.
Ông còn nói, triều đình tựa như rừng hoang, không phải ngươi xé nát ta, chính là ta cắn đứt cổ họng của ngươi…
… Cha, nữ nhi thẹn với dạy bảo của người.
Cái ly nhẹ nhàng đưa tới, Đại Tề hoàng đế bệ hạ tự mình đi rót một ly trà cho ta, Ta nhận lấy mà tay cũng có chút run rẩy, đây tất nhiên là bữa cuối cùng của ta, người ta nói cơm chặt đầu là ngon nhất, hoàng đế bệ hạ châm trà cho ta, bữa cơm chặt đầu này thực giá trị!
Buổi chiều này ta cũng không bị Phượng Triêu Văn hạ lệnh lôi ra chém.
Càng thêm quỷ dị chính là, cơm tối cũng là hai người cùng ăn.
Thái giám mang lên hai đĩa món ăn mặn, thấy hai đĩa thức ăn, ta sững sờ nhìn “ngự thiện” này, sửng sốt không dám hạ đũa.
… Đối với một tù phạm đợi chém ba năm cực ít thấy thịt, ăn một bữa nhịn một bữa mà nói, hai đĩa thịt này… Kỳ thật là có hơi ít…
Phượng Triêu Văn cầm chiếc đũa bạc chỉ vào bàn ăn tinh xảo: “Ăn đi, sao không ăn!”
Ừ, kỳ thật một người sắp chết như ta, cái loại khách khí gì đó hoàn toàn có thể coi không ra gì!
Ta vung đũa, trái phải cùng gắp, không đợi Phượng Triêu Văn nhai kỹ nuốt chậm ăn nửa chén cơm, hai đĩa thịt trên bàn đã vào bụng ta hết.
Thái giám Điền Bỉnh Thanh đứng hầu sau lưng hắn trễ mép, ánh mắt nghiêm khắc bắn đến hận không thể lăng trì xử tử ta, đại ý đang biểu đạt oán niệm mãnh liệt ta “to gan lớn mật” cũng dám làm cho hoàng đế bệ hạ ăn cơm không, ngay cả miếng thịt vụn cũng không chịu để lại…
Nhưng ta mới ăn ngang bụng, ba năm qua trong bụng thiếu thốn, những vụn thịt này cũng không thể bù lại phần nào, liên tiếp nhìn quanh chén đĩa không.
Phượng Triêu Văn để đũa xuống, khóe môi hơi cong, hiển nhiên tâm tình không tồi: “Là chưa ăn no? Còn muốn ăn nữa?”
Ta thấy giọng hắn cũng không giống như vờ vịt, lại cảm thấy Cửu ngũ chí tôn như hắn mà ăn ít món như vậy thật quá keo kiệt, nhưng ta là một người sắp chết, chắc sẽ không tiếc một chút thịt chứ? Vì vậy không chút lựa chọn yêu cầu: “Thịt, giò kho, thịt ba chỉ kho, thịt chân giò kho… Dù sao thịt kho, không câu nệ chỗ nào trên người heo, thêm một mâm giải đỡ thèm trước?!”
Trông mong nhìn hắn: đáp ứng ta đi đáp ứng ta đi hoàng đế bệ hạ tôn quý!
Hắn ưu nhã thả bát cơm xuống, nhàn nhạt nói một câu với đại thái giám đứng hầu phía sau: “Điền Bỉnh Thanh, bảo ngự thiện làm thêm chút ít.”
Cái trán Điền Bỉnh Thanh lập tức rậm rạp mồ hôi lạnh, sắc mặt xám ngoét, bước chân chạy vội ra bên ngoài truyền lệnh cũng có chút nhũn.
Ta vạn phần đồng tình đối với thân ảnh đi xa của hắn: “Uy nghiêm của bệ hạ cũng có chút quá!”
Mắt phượng của Phượng Triêu Văn nhẹ nhàng lạnh lạnh liếc tới, vì thịt của ta, ta lập tức ngậm miệng.
Lại nói tiếp, Phượng Triêu Văn là người vô cùng kỳ quái.
Cùng chỗ với hắn nửa ngày, ta liền rút ra cái kết luận này.
Hắn hao hết tâm lực trợ cha hắn giành thiên hạ, không nỡ ăn không nỡ mặc, lại vất vả đến khuya, ăn xong bữa tối liền ngồi xuống đằng sau bàn sách xem tấu chương, rốt cuộc là vì cái gì?
Ta chán đến chết tựa vào giường, thỉnh thoảng liếc trộm hoàng đế bệ hạ ngồi ngay ngắn như tùng, cảm thấy thần sắc trên mặt hắn tang thương không ít, thế nhưng da dẻ vẫn bóng loáng, nếp nhăn cũng chưa từng có lấy một cái, thật không hiểu cảm giác tang thương này từ đâu mà đến.
Điền Bỉnh Thanh đứng ở phía sau, đầu thỉnh thoảng giống như gà con mổ thóc, gật một cái, bộ dạng hồn nhiên ngây ngốc, khiến ta vụng trộm bật cười.
Cũng may, cuối cùng Phượng Triêu Văn cũng đã kết thúc ngày làm việc, thẳng lưng đứng lên, Điền Bỉnh Thanh tiến lên giúp hắn tháo tóc, cởi long bào, có tiểu cung nữ im ắng tiến đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hầu hạ hắn rửa mặt.
Trong lòng ta âm thầm buồn cười, diện mạo của Phượng Triêu Văn vô cùng đẹp, trong nhận thức về nam tử của ta, được cho là kinh diễm tuấn mỹ, chỉ là gương mặt hắn thường thường lạnh lùng, khiến một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo chùn bước.
Dù sao hôm nay hắn cũng là Đại Tề hoàng đế bệ hạ, đều có cung nhân phi tần người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cũng không sợ cô độc.
Hắn rửa xong rồi, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta: “An Dật, ngươi không rửa mặt?”
Ta thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đi rửa mặt. Có thể có đãi ngộ của hoàng đế bệ hạ, cớ sao mà không làm?
Chờ ta thu thập thỏa đáng, tiểu cung nữ bưng bồn bạc khăn mặt các loại không tiếng động lui ra ngoài, cửa điện két một tiếng, đóng kín, xoay người lại, ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng không trông thấy bóng dáng, trong phòng trống rỗng, chỉ có hắn nghiêng người dựa vào giường rồng, ánh mắt như có điều suy nghĩ đảo qua trên mặt ta.
Ta nuốt ngụm nước miếng, không khỏi cảm thấy khẩn trương, “Bệ hạ, ta… Ta ngủ ở đâu?”
Phượng Triêu Văn mỉm cười, trái tim ta nhảy rộn, lui nhanh về phía cửa, chỉ sợ hắn phát tác tại chỗ, hạ lệnh kéo ta đi ra ngoài. tính tình người này vốn là không tốt, trở mặt vô tình, năm đó ta đã được chứng kiến.
Bất quá, sự thật vượt quá dự liệu của ta, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với ta, “Giường của trẫm, ngươi cũng không phải ngủ lần đầu tiên, còn không qua đây?”
…
Ta thoáng chốc đỏ mặt tía tai, trong đầu nổi lên rất nhiều ý nghĩ không tốt, lại lui về phía sau một bước dài, hận không thể mở cửa điện ra chạy đi, lắp bắp, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Bệ hạ, tội thần không phải phi tần của người, không có nghĩa vụ thị tẩm!”
Làm gì có đạo lý đặt đống lớn phi tần đó không dùng, muốn một tù phạm đợi chém như ta lao tâm lao lực!
Mắt phượng của hắn nhẹ híp, thu ngón tay thon dài trở về, “Như vậy sao An Dật thật rất có khí tiết!” Không nhẹ không nặng thổi qua một câu: “Nếu không muốn thị tẩm, vậy kéo ra ngoài chém!”
Ta vừa uất ức vừa phẫn hận, lại không dám phát tác tại chỗ.
Người này rất đáng hận, hắn muốn cho ta chết, nháy mắt là xong, sợ nhất hắn nghĩ ra một trăm loại biện pháp tra tấn ta, khiến cho ta sống không bằng chết. Nói qua nói lại, khí tiết cũng không thể làm cơm ăn, lại không thể lấy ra bảo vệ tánh mạng… Có gì dùng?
Ta run rẩy chân, trong nội tâm lệ rơi thành sông, từng bước một tiến đến bên giường rồng, bị cánh tay sắt của hắn duỗi ra ôm lấy eo, ném lên giường rồng, xoay người đè lên, cả hành động như thỏ chạy, nhanh như báo săn, lại ưu nhã như nước chảy mây trôi, hoàn toàn nhìn không ra là đang lừa gạt.
Giường rồng này lúc trước ta từng ngủ, chỉ là người bên cạnh thay đổi, cả người đều kéo căng thành một cây cung, khẩn trương cộng thêm sợ hãi, còn có một phần cảm giác chính mình cũng không hiểu.
Phượng Triêu Văn xâm nhập miệng của ta, mang theo khí phách cướp đoạt, trong đầu ta choáng váng từng đợt, quả thực cảm thấy khắc tinh trong số mệnh, chính là người trước mắt.
Hắn quen thuộc, tìm tối dò mật, tùy ý bừa bãi, ta cắn răng, không hiểu sao có thể đến bước này. Rất muốn lớn tiếng nói cho Đại Tề hoàng đế bệ hạ: ta muốn ngủ tại thiên lao… Thế nhưng lại không có lá gan kia.
Ngày thứ hai, khi ta tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy tăm hơi.
Phượng Triêu Văn là hoàng đế tốt, vô luận hắn làm người bá đạo bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, điểm này vẫn phải thừa nhận.
Ta nhớ đêm qua mệt cùng mỏi cực mà ngủ, trong ánh trăng mờ, giống như có người vô cùng ôn nhu lẩm bẩm bên tai ta: “Tiểu Dật… Tiểu Dật…” Từng cái hôn nhẹ mềm mại rơi vào trên mặt ta, tiếng thở dài, chứa đựng tiếc thương vô tận. đánh chết ta cũng không thể tin tưởng đó là chuyện Phượng Triêu Văn biết làm!
Nói không chừng, là ta ngủ đến hồ đồ, xem người ngủ trên giường rồng thành Tiểu Hoàng thích trét nước miếng lên mặt ta.
Ta nửa mê nửa tỉnh, còn thuận miệng kêu một tiếng “Tiểu Hoàng…”, dù sao là mộng, thật sự là không rõ ràng lắm.
Tiểu cung nữ ước chừng nghe được động tĩnh, vén lên tầng tầng màn thêu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, người tỉnh?”
Xưng hô này thực làm ta kinh hãi!
Ta vốn mắt nhắm mắt mở bò dậy, lại bị sợ tới mức lại ngã xuống đệm gấm, chóp mũi ngửi được mùi nhàn nhạt của Phượng Triêu Văn, trên mặt lập tức nóng bừng, ra vẻ nghiêm túc: Sao có thể gọi bậy? Nương nương sao có thể tùy tiện gọi?”
Tiểu cung nữ phịch một tiếng quỳ xuống: “Nương nương thứ tội… Nương…”
Ta vô lực phẩy tay: “Kêu cô nương đi!”
Tiểu cung nữ do dự hồi lâu, mới cẩn thận nói: “Cô… Cô nương, trong nội cung không có tiền lệ này, chủ tử thị tẩm rồi nếu như còn gọi cô nương, không hợp lễ phép!”
… Trong nội cung cũng không có tù phạm đợi chém ngủ ở trên giường rồng!
Phượng Triêu Văn thật sự là có thể so với gian thương ngoài cung, vật tận kỳ dụng, nhạn qua rụng lông, tù phạm đợi chém còn muốn chiếm tiện nghi!
Trong lòng ta tức giận bất bình, lại không có chỗ phát tiết, học bộ dáng lạnh lùng của Phượng Triêu Văn nghiêng mắt nhìn tiểu cung nữ, nàng lập tức mặt trắng như tờ giấy, dập đầu run rẩy kêu lên: “Cô nương… Cô nương nên dậy!”
“Đưa thuốc tị dựng lên?”
Thở dài một hơi, ta đưa tay ra. Nghĩ đến tiểu cung nữ giống như gặp quỷ, đứng lên liền chạy ra phía ngoài. Không bao lâu, ngoài điện có một người vô cùng lo lắng xông tới, gương mặt lo nước lo dân, tận tình khuyên bảo: “Cô nương, sao cô có thể muốn thuốc tị dựng với tiểu cung nữ? Cho dù hờn dỗi với hoàng thượng, cũng không thể mở miệng muốn thứ đó a!”
… Ta hờn dỗi với Phượng Triêu Văn lúc nào?
Điền Bỉnh Thanh này theo Phượng Triêu Văn đã bao nhiêu năm, vẫn nhẹ dạ vậy, ta thực lo lắng thay hắn!
Hắn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, lại tức giận nói: “Hôm nay cô nương không thể so với ngày trước, Đại Trần quốc đã diệt vong, cô nương lại bị bắt trở về, nên ngoan ngoãn, sao có thể tùy tiện, khiến hoàng thượng mất hứng, sáng nay thức dậy mặt tối sầm… Bây giờ lại dám đòi thuốc tị dựng?”
… Không phải ta không rõ, Phượng Triêu Văn biết rõ ta là đại thần triều trước, cũng không điều tra thêm ta có bụng phục quốc không, chẳng lẽ còn dám công nhiên để cho ta sinh đứa bé ra sao?
Ta đây khéo hiểu lòng người, hơi chút suy nghĩ thay hắn, thay vì cho những ma ma mặt đen trong nội cung bưng thuốc đến cứng rắn rót cho ta, còn không bằng ta muốn, ngoan ngoãn há miệng uống, đỡ phải chịu khổ.
“Phượng Triêu Văn không có ban thuốc cho ta?”
Ánh mắt Điền Bỉnh Thanh lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng trừng ta, “Cô nương, tục danh của hoàng thượng sao có thể tùy tiện gọi?” Há miệng nhìn lại cửa điện, tiểu cung nữ trắng bệch cả mặt, run rẩy dán góc tường chậm rãi trượt ra bên ngoài, đến cửa đại điện thì hận không thể hoan hô một tiếng, trong nháy mắt không thấy đâu.
Ta nhịn không được cười ha ha, tiểu cung nữ này thật đáng yêu!
“Còn cười?!” Điền Bỉnh Thanh trừng ta, lại nhịn không được, mình cũng nở nụ cười.
“Đến nay hoàng thượng còn chưa có con.” Tiểu Điền lo lắng thở dài một tiếng, lại nhỏ tiếng nói thầm: “Hắn lại không chịu… Sao còn có thể ban thuốc cho cô nương?”
Phượng Triêu Văn cũng không nhỏ rồi?
Hôm nay hắn đứng đầu một nước, hậu cung phi tần không có ba nghìn cũng có năm trăm chứ? Hắn lại vẫn chưa có người nối dõi, chẳng lẽ là… Ngẫm lại thảm cảnh của mình tối hôm qua, ta chối bỏ ý nghĩ hoang đường này.Chương 6: Oan gia ngõ hẹp, tình địch đỏ mắt
Rừng bích đào trong ngự hoa viên, là địa phương tốt cho tình nhân tản bộ, thuận tiêu hoá.
Năm đó Đại Trần vong quốc, ta từ trận tiền trở lại Đại Trần Cung, Tiểu Hoàng lôi kéo ta muốn xem hoa bích đào trong ngự hoa viên. Bích đào trong ngự hoa viên mỗi năm nhuộm đỏ toả hương vào tháng ba, màu màu tươi đẹp, đúng là hoa đỏ như máu.
Đáng tiếc ngoài cung chiến hỏa say sưa, quân đội Đại Tề tiến công về hoàng thành, mộc công thành từng nhát đập vào cửa thành, như búa tạ hung hăng nện ở trên lòng người, nện cho lòng người đều ngăn không được run rẩy, cuối cùng tự nhiên vỡ thành.
Ta ăn uống no đủ, không cần để tâm đến con riêng, chỉ cảm thấy ngày xuân thật tốt. Đi dạo cùng Điền Bỉnh Thanh đến rừng cây bích đào, mùi thơm xông vào mũi, một biển mây hoa, chỉ cảm thấy lòng mang sung sướng. Thầm nghĩ nếu Tiểu Hoàng biết rõ trở thành tù phạm Đại Tề có thể no bụng, thoải mái thưởng ngoạn cảnh đẹp, không biết trong lòng có hối hận?
Nơi này có thể gặp được Tần Ngọc Tranh, quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Bên người Tần Ngọc Tranh đi theo bốn cung nữ, ta nhớ nàng nhỏ hơn ta một tuổi, giờ phút này lại ăn mặc như phụ nữ đã có chồng, đôi mắt trông mong, vươn cổ nhìn qua cây cầu đá nhỏ đối diện rừng hoa bích đào, cứ như biến thành hòn vọng phu.
Lúc ta cùng với Điền Bỉnh Thanh đi vòng qua sau lưng nàng, thì nhìn đến kỳ cảnh này, chỉ cảm thấy ứng câu danh ngôn kia: nhân sinh hà xứ bất tương phùng (Trong đời, thiếu gì chốn có thể gặp nhau)!
Xem này, Tần Ngọc Tranh thân là nữ nhi của Duệ vương gia Đại Trần quốc, từ trước cưỡi trên đầu ta, cao ngạo ngang tàng. Ta vốn cho rằng, Đại Trần đã mất, nha đầu kia chắc cũng phải chán nản làm Vương tộc lưu vong sao? Ta sao biết bản thân bên ngoài mang theo Tiểu Hoàng chịu khổ vất vả, chạy một vòng vẫn bị bắt trở về làm tù nhân, nha đầu kia chắc chẳng bằng ta mới phải, ngờ đâu lúc này Điền Bỉnh Thanh tiến lên phía trước nói: “Tham kiến Ngọc phi nương nương!” Lại khiến cho ta như bị một tiếng sấm to giữa trời quang đánh vào đầu, sửng sốt sinh ra ảo giác!
– Tần Ngọc Tranh, nàng làm phi tử của Phượng Triêu Văn rồi?
Đây quả thực là chuyện đáng cười nhất thiên hạ!
Năm đó nàng không phải tâm tâm niệm niệm trăm phương ngàn kế muốn gả cho Yến Bình làm vợ sao?
Ta đã từng hận nàng thấu xương, vắt óc suy nghĩ muốn trả thù, lại chưa từng nghĩ, vận mệnh, ngay từ khi ta chưa ý thức được, hung hăng cho nàng một đòn.
Còn có tin tức tốt nào khiến cho người dễ tiêu hoá hơn sao?
Ta thật sự nhịn không được, “phì” một cái cười ra tiếng, nàng chậm rãi xoay người lại, đôi mày thanh tú cau lại, cực mất hứng trừng mắt ta, cung nữ bên người nàng lớn tiếng quở trách: “Lớn mật! Gặp Ngọc phi nương nương sao không quỳ? Là ai trong nội cung? Sao không có quy củ như vậy?”
Điền Bỉnh Thanh trừng cung nữ, “Tiện tỳ, người trong nội cung bệ hạ, ngươi cũng dám giáo huấn?! Người tới, lôi đi bạo thất!” Nào có một phần cung kính lúc vừa hành lễ?
Ta chỉ cho là hắn phô trương thanh thế giữ gìn ta, cảm kích nhìn hắn một cái, nào ngờ sau lưng đột nhiên xông tới một gã áo đen, mang theo cung nữ như xách con gà đi, cung nữ kêu cha gọi mẹ, cầu nàng “Ngọc phi nương nương”, “Ngọc phi nương nương” nàng ba năm này cũng có tiến bộ, chưa từng lý luận với Điền Bỉnh Thanh, chỉ nhìn cung nữ đi xa, mới thản nhiên nói: “Điền công công, tội gì so đo với tiểu nha đầu?” Hai mắt giống như châm đâm tới: “Vị cô nương này… Nhìn rất quen mặt a!”
Trong lòng của ta thầm hô may mắn vì mình chưa từng sinh ra ý nghĩ chạy trốn mà, bằng không lại bị đuổi bắt, nhất định là giết chết tại chỗ, còn có đường sống sao? Thấy ánh mắt như châm của Tần Ngọc Tranh, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, ta thiếu chút nữa đã quên rồi – vị này, chưa từng thấy ta mặc trang phục nữ!
“Chúc mừng Ngọc phi nương nương, chúc mừng Ngọc phi nương nương, được hoàng đế bệ hạ coi trọng, vinh hoa phú quý, trường thọ!”
Tần Ngọc Tranh nghe được thanh âm chúc mừng nửa thật nửa giả của ta đây, gương mặt diễm lệ trắng bệch, chần chờ bất định chỉ vào người của ta: “Ngươi… Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Điền Bỉnh Thanh này đàng hoàng như hến chìm đáy sông, ngậm chặt miệng, con mắt nhìn quanh mọi nơi, chính là không chịu nói cho nàng biết.
– Tiểu thái giám này nhất định là cố ý!
Ta đang mừng thầm, trên cầu đá nhỏ đi tới một đội thị vệ, thủ lĩnh mặc phục sức võ quan tứ phẩm, lỗi lạc như ngọc, đúng là Yến Bình.
Đây thật đúng là mong xem kịch lại có người đến diễn.
Ta xem cuộc vui, đương nhiên không ngại thuận thế thêm mấy cây củi: “Bẩm Ngọc phi nương nương, thời điểm năm đó Đại Trần chưa từng vong quốc, thảo dân nhớ rõ, Ngọc Tranh quận chúa hướng vào Yến Bình – Yến tiểu lang, thề phi lang bất gả, sao lúc này mới cách ba năm, đã tỳ bà phân ly?”
Một chút huyết sắc vẻn vẹn trên mặt tươi đẹp của Tần Ngọc Tranh cũng mất hết, giống như gặp quỷ, chỉ thẳng vào ta, ngay cả môi cũng run rẩy lên: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Thở hổn hển một hơi, lại nghiêm nghị quát: “Trong cung đình, ngươi cũng dám ngậm máu phun người, vu oan bản cung?!”
Ừ, loại chuyện vu oan này, cho tới bây giờ ta làm đều thuận buồm xuôi gió!
Ta nghiêng bả vai run lên hai cái, lộ ra vẻ sợ hãi, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, trong ánh mắt kinh ngạc của Điền Bỉnh Thanh, dập đầu hai cái với Tần Ngọc Tranh, khóc không ra tiếng: “Ngọc phi nương nương, tội thần cũng không dám nữa! Ngài tha tội thần đi!”
Chiêu này trước đây Tần Ngọc Tranh thường dùng với ta, trăm thử trăm linh, mỗi lần tổng có thể khiến Yến Bình quở trách. Hiện nay ta muốn thử xem chiêu này dùng tốt không!
Qua khóe mắt, thấy Yến Bình đi nhanh tới, gương mặt cứng ngắc, khom người với Tần Ngọc Tranh: “Thần tham kiến Ngọc phi nương nương! Nương nương không ở Ngọc Hư Cung đợi hoàng thượng, sao lại nổi giận với người khác ở đây?” Trong khẩu khí đã mang theo vẻ trách cứ, chuyện này cũng khó trách.
Trước kia Yến Bình hiếm khi nổi giận với Tần Ngọc Tranh!
Ta vờ lau nước mắt chưa từng tồn tại, đưa tay ra với Điền Bỉnh Thanh: “Tiểu Điền, quỳ đến chân mềm nhũn, kéo ta một cái!” Đều do Phượng Triêu Văn tên khốn kiếp này! Bất quá có thể nhìn đến Yến Bình nổi giận với Tần Ngọc Tranh, ta nghĩ ta chết đi cũng có thể nhắm mắt.
Điền Bỉnh Thanh kéo ta, vừa vỗ đất trên gối ta, vừa nhỏ giọng trách cứ: “Cô nương, bệ hạ có chỉ, không cho phép người hành lễ với các vị nương nương trong hậu cung, sao người có thể quỳ?”
Ta cũng không phải mẹ hắn, hình như chỉ có thái hậu mới không cần hành lễ với đám nương nương trong hậu cung chứ?
Đáng tiếc ta sống mấy mươi năm, mẹ Phượng Triêu Văn đã chết sớm từ vài chục năm, nghe nói Thái Hậu trong cung hiện nay là vợ kế của tiên đế Đại Tề, chỉ có một công chúa, cùng với ngôi vị cao quý.
“An Dật, sao nàng ở đây?”
Yến Bình ngơ ngác nhìn ta, ngay cả ánh mắt đều thẳng, từ trên xuống dưới dò xét đánh giá ta.
Ta sờ sờ da mặt thô ráp của mình một cái, so với da mặt trắng mịn của Tần Ngọc Tranh trước mặt, thật kém xa. Lại mặc nữ trang rêu rao khắp nơi, quả thật có chút khiến người ghét! Bất quá hiện nay ta không bao giờ sợ hắn chán ghét ta nữa, cười hì hì chắp tay: “Thảo dân ở đây ngắm cảnh, không ngờ quấy rầy nhã hứng của Ngọc phi nương nương! Yến Tướng quân, ngài thấy phải không?!”
Mặt của hắn, đột nhiên tái ngắt!
Ta nhìn bộ dáng khổ sở của hắn, tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của hắn, giảm thấp thanh âm đến mức vẻn vẹn chỉ cả hai người có thể nghe được, nhắc nhở hắn: “Yến Tướng quân, ngài và Tần Ngọc Tranh lưỡng tình tương duyệt, bị hoàng đế bệ hạ hoành đao đoạt ái, ta đây đều có thể lý giải! Nhưng mà… hẹn hò ở trong rừng cây bích đào, nếu lộ ra thật không dễ nói a?”
Yến Bình khổ sở nhìn nhìn ta… Uyên ương bị chia cắt trời nam đất bắc sẽ lộ ra biểu lộ đau đớn không chịu nổi. Hắn ước chừng là khó gặp gỡ người biết chuyện, cảm động cũng là bình thường.
– ta đúng là một người tốt khéo hiểu lòng người, khoan hồng độ lượng không nhớ hiềm khích lúc trước!
Bị ý chí bao la của mình làm cảm động, ta thuận thế vỗ vai Yến Bình, vừa định dạy hắn một ít kế sách thần kỳ âm thầm hẹn hò với cung phi, tiện thể nhuộm đậm thêm màu xanh lá trên đỉnh đầu Phượng Triêu Văn, lại bị Điền Bỉnh Thanh kéo qua: “Cô nương, chú ý một chút!”
…
Ta biết rõ Phượng Triêu Văn để hắn ở cạnh ta không có chuyện tốt, ngoài giám thị ta còn có ý đồ gì khác?
Một thanh âm sắc nhọn đến không thể tin kêu lên: “An Dật… An Dật… Ngươi vẫn còn sống? Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
Tần Ngọc Tranh vọt lên, một phen kéo lấy tay áo Yến Bình, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm ta: “Bình ca ca, sao hắn còn sống? Hắn là nữ? Thật là nữ sao?”
– cho nên nói, xúc động là ma quỷ, là ma quỷ!
Trước mặt rất nhiều thị vệ cùng cung nhân, Tần Ngọc Tranh công nhiên đội mũ xanh cho hoàng đế bệ hạ, cũng không biết Phượng Triêu Văn nghe đến tin tức này, cảm thấy thế nào?
Ta rất chờ mong nhìn thấy phản ứng của hắn!
“Ngọc phi nương nương!”
“Ngọc phi nương nương!”
Bốn, năm tiếng kêu gọi không hẹn mà cùng vang lên ở bên tai ta, ta vụng trộm đếm, tiếng kêu “Ngọc phi nương nương” này, ngoại trừ Yến Bình bất đắc dĩ kéo dài điệu, Điền Bỉnh Thanh vẻ mặt bất thiện, còn có ba cung nhân bên người Tần Ngọc Tranh…
Có thể thấy được con mắt quần chúng sáng như tuyết, Tần Ngọc Tranh thật quá vô phép, công nhiên đội mũ xanh lên đỉnh đầu hoàng đế bệ hạ!
Tần Ngọc Tranh cắn môi, run rẩy, không tình nguyện thả tay áo Yến Bình, vành mắt thoáng cái liền đỏ, nhìn ta giống như kẻ thù giết cha đoạt chồng!
Dưới ánh mắt trách cứ của nàng, ta cũng hoài nghi bản thân bị Phượng Triêu Văn lợi dụng, vô tình mà chia rẽ uyên ương, mới phải chịu ánh mắt oán độc như vậy.
Ta lui dài về sau một bước, khoát tay lập tức phủi sạch quan hệ với Yến Bình: “Ngọc Tranh quận chúa, ngài hiểu lầm, ta không có đoạt Bình ca ca của ngài… Ta đều hiểu được, Bình ca ca của ngài chỉ có thể là của một mình ngài, bất luận kẻ nào đều đừng mơ tưởng cướp được!”
Sắc mặt một đám thị vệ sau lưng Yến Bình đều trở nên cực kỳ cổ quái, ánh mắt nhìn Tần Ngọc Tranh và Yến Bình không nói cũng biết thân thiện cỡ nào!
… Ta thừa nhận ta là cố ý!
Kỳ thật, tha thứ, bất kể hiềm khích lúc trước, khoan hồng độ lượng …gì đó đều là mây bay trên trời… Cha ta nói: “Bị ủy khuất nhất định phải đòi lại! Người khác đá ngươi một đá, kém nhất ngươi cũng phải trả lại một đấm! Đương nhiên nếu như tình thế có lợi đối với ngươi, tốt nhất là đạp thêm hai đạp! Như vậy, lần sau hắn cũng không dám khi dễ ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
24 chương
29 chương
147 chương