Châu Dương không thể tin được một người con gái hiền lành như Thu Lan, bây giờ lại trở nên ác độc như vậy. Anh xâu chuỗi mọi sự việc lại thì đúng như lời Ngọc Tâm nói, cách chết của ba mẹ anh rất quỷ dị không giống như bình thường. Ánh mắt Châu Dương nghiêm nghị lại, đôi mắt nheo lại đăm chiêu suy nghĩ. Phải chăng lòng thù hận của Thu Lan quá lớn, nên cô ấy muốn giết chết gia đình anh để trả thù món nợ xưa cũ chăng? Châu Dương nhìn thấy quan tài của bà Châu Hà vẫn còn mới, anh mở nắp quan tài ra thì bỗng nhiên kinh hãi. Thân xác của bà Châu Hà không còn nguyên vẹn, đầu lìa khỏi cổ gân máu bị rút ra hết chết rất thê thảm. Khủng khiếp đến cực độ làm người khác nhìn vào cảm thấy nổi hết gai óc, Châu Dương xiết chặt tay thành nắm đấm. Đấm vào quan tài một cái cốp thật mạnh. "Chết tiệt!" Khuôn mặt anh nhăn lại trông rất tức giận, chưa bao giờ Châu Dương cảm thấy tức giận nóng bức trong người như lúc này. Anh ngồi sụp xuống trước quan tài của bà Châu Hà, mà khóc đến thảm thương khóc rất nhiều như một đứa trẻ đòi mẹ. Khuôn mặt Châu Dương giận dữ gằn từng chữ. "Con tiện nhân Thu Lan, cô dám giết chết ba mẹ tôi thì cô sẽ phải trả giá đắt!" Ánh mắt của anh đỏ hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống, vì yêu Thu Lan anh đã phải chịu nhiều tổn thương tinh thần. Cô bỏ đi làm anh dằn vặt trong tim đau đớn biết bao nhiêu, khi biết tin cô đã chết trái tim anh như ngàn mũi dao đâm xé tâm can. Anh luôn muốn bù đắp cho cô và mẹ của cô, anh đã làm đủ thứ mọi cách nhưng vẫn không xoa dịu đi nỗi đau mất mát đó. Cũng chính vì cô là người đã giết chết ba mẹ và đứa em trai yêu quý của anh, Châu Dương dường như muốn phát điên lên vì cô. Thu Lan là người đem đến cho anh nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, mỗi tầng cảm xúc cô mang lại đều giằng xé trái tim của anh đến rỉ máu. Anh yêu cô nhưng cô không hề yêu anh, và cô còn giết chết từng người thân trong gia đình của anh. Còn gì đau đớn hơn bằng người mình yêu, giết chết người thân của mình. Nước mắt anh khẽ lăn dài trên má anh lấy tay lau đi giọt nước mắt, anh khóc lần này cũng như là lần cuối anh khóc vì Thu Lan. Anh đã quá chịu đựng nỗi đau tinh thần này rồi, anh không muốn phải tiếp tục hứng chịu thêm nữa. Càng ngày anh càng phải chứng kiến người thân của anh lần lượt chết đi, trong lòng của anh đau đớn sợ hãi đến mức hoảng loạn vô cùng. Nếu như cô không chịu dừng lại việc giết hại người thân của anh, thì anh sẽ không nhẫn nhịn với cô thêm một lần nào nữa. Anh sẽ khiến cho linh hồn của cô bị hỏa ngục thiêu đốt, đau đớn suốt vạn năm mãi mãi không được siêu sinh. Châu Dương ánh mắt tức giận hừng hực nói với Ngọc Tâm rằng: "Em gọi điện cho Thiên Quân và Du Linh về đám tang bà nội của nó đi! Anh đi ra ngoài một chút, anh sẽ về ngay!" Nói xong Châu Dương bước ra ngoài lái xe rời đi, Ngọc Tâm đuổi theo đằng sau lưng la hét lên. "Anh đi đâu thế?" Châu Dương vẫn không thèm đoái hoài gì đến ả ta, anh lái xe một mạch bỏ đi. Ngọc Tâm cũng không đuổi theo nữa, ả gọi điện cho Thiên Quân. Thiên Quân và Du Linh đang đi hẹn hò ở ngoài đảo, thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Ring ring ring Thiên Quân thấy Ngọc Tâm gọi đến thì liền bắt máy: "Alo, con nghe nè mẹ!" Ngọc Tâm nói với giọng hốt hoảng: "Con trai, con mau về nhà nhanh lên!" Thiên Quân khó hiểu: "Có chuyện gì vậy mẹ?" Ngọc Tâm buồn bã: "Con mau về đám tang bà nội của con đi, bà nội của con đã mất từ hôm qua rồi!" Thiên Quân hét lên: "Cái gì? Bà mất rồi á?" Ngọc Tâm gật đầu: "Đúng vậy, bà nội của con chết thảm lắm con ơi! Con mau mau quay về đi!" Thiên Quân đồng ý: "Dạ được, tụi con sẽ về ngay!" "Ừm!" Cúp máy Du Linh hỏi Thiên Quân: "Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng vậy?" Thiên Quân khóc lóc: "Huhu..bà nội...bà nội..." Du Linh gắt lên: "Bà nội bị làm sao?" Thiên Quân khóc òa lên như một đứa trẻ: "Bà nội mất rồi, huhu..." Du Linh đơ người tại chỗ: "Bà nội mất...tại sao bà nội lại mất?" Thiên Quân gạt đi nước mắt: "Mau mau thu xếp hành lý đồ đạc về nhà dự tang lễ thôi, còn lý do tại sao bà chết thì phải về nhà hỏi mẹ chứ tôi không biết!" Du Linh đồng ý: "Được!" Hai người thu dọn hành lý mua vé máy bay, bay gấp về nhà vừa đi vừa lo lắng không biết tình hình ở nhà ra làm sao. Châu Dương lái xe đến nghĩa trang của Thu Lan, anh bước xuống xe khuôn mặt lạnh lẽo nhìn ngôi mộ của cô. Ánh mắt đăm chiêu có phần giận dữ, anh đứng chỉ tay vào ngôi mộ mà quát lên. "Cô giỏi lắm Thu Lan! Cô muốn hại thêm bao nhiêu người trong gia đình của tôi nữa, thì mới vừa lòng hả dạ của cô hả?" Bỗng nhiên xung quanh nổi lên một trận gió lớn, khiến lá cây kêu xào xạt cây cối rung lắc dữ dội. Tiếng cười khúc khích kinh dị của một cô gái vang lên, trong không gian nghĩa trang u ám lạ thường. Hí hí hí hí Giọng nói giận dữ mang phần âm lãnh nói vọng ra. "Tao sẽ giết chết hết cái dòng họ nhà mày, để dòng họ mày sẽ chẳng bao giờ có con cháu nối dõi được nữa! Chúng mày phải trả giá ác nghiệp đã gây ra cho tao, cho dù giết sạch chúng mày thì cũng không thể nào rửa hết tội lỗi mà chúng mày đã đối xử với tao!" Châu Dương nghe xong thì ớn lạnh, nhưng anh không thể nào để Thu Lan giết hại gia đình của mình, tuyệt tử tuyệt tôn không có ai nối dõi như vậy được. Châu Dương tức giận quát lên. "Tôi đã yêu nhầm người rồi, hahaha...tại sao tôi lại yêu một con quỷ độc ác như cô chứ!" Thu Lan hiện hình khuôn mặt hung dữ rách nát, đỏ ngầu kinh dị bước đến bóp cổ Châu Dương mà hét lên. "Là do mày...chính mày...chính mày là kẻ đã hại đời tao thê thảm đến thế này! Tại sao mày lại yêu em dâu? Tại sao? Mày nói đi thằng khốn nạn, mày là thằng ghê tởm nhất cuộc đời mà tao từng gặp, tao rất ớn lạnh khi mày đụng chạm đến thân thể của tao. Mày có biết hay không?" Thu Lan tức giận khuôn mặt hằn lên những gân máu, đôi mắt đỏ rực trợn lên liếc nhìn Châu Dương mà quát. "Tại mày mà tao mới bị gia đình mày đối xử hành hạ với tao như vậy, nếu mày không có ý đồ xấu muốn cưới tao làm vợ thì con vợ của mày sẽ chẳng có lý do ghen tuông gì mà phải giết chết tao cả. Mày là thằng chó khốn nạn, mày đáng lẽ phải nên chết đầu tiên mới đúng!" Châu Dương nghe cô nói xong thì cũng cảm thấy có lỗi, đúng là chính anh đã đưa đẩy cô đến con đường bất hạnh đau khổ. Nếu anh không có tình ý với cô, thì Ngọc Tâm chẳng có lý do gì để hãm hại cô chết oan uất như vậy.