Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 20 : (¯`v´¯) Lớp học bay

Tuần đầu tiên ở Hogwarts dần dần trôi qua, chú Sirius đã rời đi, và Tom thì chẳng nói với Gilette câu nào, mặc cho cô viết bao nhiêu, anh chỉ xem chứ không hề trả lời. Vụ này làm cô buồn bực không thôi. Buổi sáng thứ hai đầu tuần, ngày thứ 6 kể từ khi Tom lặn mất tăm, học sinh năm thứ nhất đang rất háo hức, cả lũ cứ chộn rộn, nhốn nháo hết cả lên vì thông báo về lớp học bay. Gilette chống cằm chọc chọc đĩa thịt muối, Harry bên cạnh cô chợt reo lên: - Mấy bồ xem nè, tiết học bay chúng ta học chung với Griffindore! Draco ngó sang phía Harry để kiểm chứng lại cái tin tức mà nó nhận được rồi gật đầu hài lòng. Gilette "Ờ" một tiếng nghe nhàm chán kinh khủng, chuyện này không cần cứu thế chủ báo cô cũng biết rồi. Draco và Harry liếc nhìn nhau đầy lo lắng, Harry nói bằng khẩu hình: - Cậu ấy vẫn như vậy. Thế này chẳng ổn chút nào. Draco nghiến răng: - Không biết là tên điên khùng chết tiệt nào! Hermione và Ron giải quyết xong bữa sáng, chạy qua dãy bàn nhà Slytherin, Harry ra hiệu chỉ chỉ vào Gilette vẫn đang thất thần. Hermione lắc đầu, dùng khẩu hình đáp lại: - Lần này tụi mình không giúp được, chuyện riêng của cậu ấy chỉ có mình cậu ấy có thể giải quyết. Hai thằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hermione lắc đầu thầm nghĩ: "Gil đúng là ngốc thật, rõ ràng thích người ta, người ta cũng thích thế nhưng lại ra sức phủ định. Đến bao giờ bạn ấy mới nhận ra đây?". Ron tiến tới đập nhẹ lên vai Gilette, lôi cô ra từ mớ suy nghĩ rối rắm của riêng mình. - Hôm nay hai tiết đầu của tụi này không chung với mấy bồ. Đành gặp lại ở tiết học bay vậy nhé. Draco gật đầu: - Vậy tiết học bay gặp lại. Ba chú rắn con vẫy tay chào hai con sư tử con, rồi chia làm hai hướng mà tiến về phòng học. Hai tiết học chẳng mấy chốc trôi qua, bọn trẻ háo hức lao ra sân có để bắt đầu tiết học bay. Gilette cũng quăng sự rối rắm của mình cùng Tom ra sau đầu, cô khá là chờ mong được học bay. Bà Hooch có mái tóc ngắn màu xám và đôi mắt màu hổ phách mạnh mẽ, bà bước đi nhanh và dứt khoát chẳng mấy bước chân đã đến trước mặt bọn trẻ. Bà quát: - Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Lũ trẻ lục tục làm theo lời bà, nhanh chóng sắp xếp hàng ngũ đâu ra đấy. Bên cạnh mỗi đứa, ở dưới nền cỏ xanh mượt, đều có một cây chổi cũ kĩ. Gilette thở dài, cô cũng biết là ở đây thì đừng mong có cây chổi mới ngon nghẻ nào nhưng thật không ngờ nó lại te tua đến vậy, hơn cả tưởng tượng của cô. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh: - Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN! - LÊN! Lũ học trò gào lên, nhưng chẳng có mấy cây chổi nhúc nhích. Mất một lúc cây chổi của Gilette chịu nhảy vào tay cô mà thực ra sự thành công ấy là do vị Chúa tể đẹp trai nào đó đe doạ cây chổi. Gilette quay sang nhìn, quả nhiên cây chổi của Harry gần như ngay lập tức vọt vào tay nó khiến Hermione sửng sốt nhìn sang, chổi của cô bé chỉ lăn nhè nhẹ trên mặt đất. Ron cũng không mấy thành công. Còn Draco, sau hai lần hô, cây chổi của Draco cũng vọt vào tay nó, nó kiêu ngạo và đắc ý vác cái chổi của mình đi qua chỗ Hermione để hướng dẫn cô bé. Gilette cảm thấy Draco chỉ làm cho tình hình tệ hơn bởi vì cô bé tóc xù không thể nào tập trung cho được khi mà Draco cứ ở sát bên thì thầm hướng dẫn, thổi hơi vào tai cô bé. Mặt Hermione đỏ bừng lên như một trái táo chín căng mọng khiến Draco chợt có một loại xúc động muốn cắn. Và... Cậu nhóc cắn thật! Hermione hét lên thất thanh, lấy tay bưng một bên má, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp quát Draco: - S... Sao bồ cắn mình? Mặt Draco cũng bắt đầu đỏ dần lên, lúc đó thằng nhóc chẳng suy nghĩ gì cả, nó chỉ làm theo những gì nó muốn, và giờ thì tiêu rồi. Draco bối rối phân bua: - M... Mình không cố ý. Khi nãy mình... mình... Cậu nhóc không biết giải thích thế nào cho ổn thoả vụ này. Hermione hất mái tóc bông xù của cô nàng, chạy về phía Gilette và đứng cạnh cô, cô bé không thèm nhìn Draco thêm một lần nào nữa. Thằng bé cứ khổ sở bối rối đứng đó, không biết phải làm sao. Lũ học sinh năm nhất hóng hớt chuyện từ nãy giờ đang cố gắng chấp nhận sự thật, đứa nào đứa nấy trông kinh hãi đến tội. Bà Hooch phớt lờ tất cả, bà không dư thời gian để mà quan tâm đến mấy chuyện bát quái vớ vẩn, bà chỉ quan tâm xem lũ học trò có chú ý vào bài giảng của bà hay không. Bà Hooch sẵn sàng cầm cán chổi gõ cho bất cứ ai đang mơ màng mất tập trung trong lớp để lôi chúng nó về với bài học của bà. Bà Hooch chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Cuối cùng bà nói: - Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai... Quả nhiên, như trong nguyên tác, bà Hooch vừa đếm đến hai, Neville đã ngay lập tức vọt lên không trung càng ngày càng cao mặc cho bà đứng dưới quát nạt. Mặt Neville trắng dần theo độ cao mà cái chổi đưa nó lên. Cuối cùng, thằng bé không thể đeo nổi trên cán chổi nữa, nó tuột dần tuột dần rồi rớt khỏi chổi. - Curshing Charm! Gilette vội rút đũa phép, tạo ra một cái nệm vô hình từ không khí. Cái nệm đỡ lấy Neville đang rơi từ trên không trung xuống, thằng bé nảy lên vài lần rồi rơi xuống đất. Tất cả mọi người xúm lại. Mặc dù đã được Gilette cứu nhưng Neville, bằng một cách thần kì nào đó, cổ tay thằng bé vẫn gãy y như trong nguyên tác. Bà Hooch đưa Neville đi bệnh thất, để lại quả cầu Gợi nhớ lăn lóc trên mặt đất. Draco nhặt lên rồi hướng Harry nói: - Ê, Đầu Thẹo! Nhân tiện có quả cầu này ở đây, tụi mình chơi một trò chơi đi. Harry tò mò hỏi: - Trò gì? - Quiddicth, tớ ném cậu bắt và ngược lại, cứ giả vờ như tụi mình là Tầm thủ ấy. Chơi không? Rồi chúng ta trả trái cầu cho Neville sau cũng được mà. Harry có chút do dự, Hermione xông tới quát: - Các cậu không thể làm vậy! Các cậu không nghe cô nói sao? Nếu các cậu tự ý dùng chổi bay, các cậu sẽ bị đuổi học! Bên cạnh đó, các cậu sẽ tự giết chính mình mất, các cậu đã được dạy bay đâu! Draco hơi chần chừ, Harry cũng vậy. Gilette đành phải lên tiếng, cô chẳng hi vọng Harry mất chức Tầm thủ: - Cứ chơi đi, vui mà, mình muốn xem mấy bồ chơi. Yên tâm, có mình ở đây không thể xảy ra chuyện gì được. Hermione sửng sốt nhìn cô. - Sao bồ lại làm vậy chứ? - Tin mình đi, Hermione! Thấy Gilette nói với giọng tự tin như thế, Hermione liền lùi lại, nhường chỗ cho hai thằng con trai. Ron sốt sắng chạy lại, nhảy choi choi: - Mình nữa, mình nữa! Draco buồn cười nói: - Mau lại đây. Draco liếc nhanh Hermione, rồi cùng hai đứa còn lại leo lên chổi và rời khỏi mặt đất. Ở phía dưới, cả một đám nhóc hò reo cổ vũ. Harry nhận ra là bay trên chổi dễ hơn nó tưởng, Draco cũng khá thành thạo. Ron thì trái lại, gặp một chút trục trặc, cái chổi của nó quá cũ, vừa lên được một đoạn thì gặp vấn đề, đuôi chổi bốc khói mù mịt, làm thằng nhóc phải vội vàng đáp xuống, tiếc nuối đứng dưới ngước lên nhìn Harry và Draco ở trên cao. Harry và Draco nhìn theo Ron đến khi chắc chắn cậu nhóc đã hạ cánh an toàn mới bắt đầu cuộc chơi. Harry cầm trái cầu Gợi nhớ, ném vọt qua đầu Draco làm mấy sợi tóc bạch kim dựng ngược lên. Draco vội vàng quay chổi, đuổi theo trái cầu với tốc độ như tên bắn và nhanh chóng bắt được nó đem về. Cầm trái cầu Gợi nhớ trong tay, mặt Draco đắc ý vô cùng, nó ngó xuống dưới mặt đất tìm kiếm bóng dáng của Hermione, cô bé tóc xù cũng đang ngước lên nhìn lại nó, Draco giật mình vội quay đi. - Tới lượt mình ném. Draco hét to với Harry rồi vung tay ném mạnh trái cầu. Cú ném hiểm vô cùng, nó bay vụt qua vai Harry rồi cắm đầu lao xuống đất. Harry quay chổi lao theo, nó cảm thấy gió gào rít bên tai. Harry bay nhanh hết cơ để có thể đuổi kịp trái cầu trước khi nó rơi xuống đất. 8m... 6m... 5m... Harry ngay càng gần mặt đất, và cũng nghĩa là cậu nhóc ngày càng gần với một vụ tai nạn thảm khốc. Tất cả lũ học sinh đều căng thẳng nín thở. Hermione không đứng yên được nữa, cô bé muốn làm gì đó nhưng lại bị Gilette giữ chặt, Hermione giận dữ gào lên: - Bồ điên rồi à? Buông mình ra! Cậu ấy sẽ chết mất! Gilette kiên quyết nói: - Bồ phải tin Harry! Mình nói rồi, có mình ở đây sẽ không ai có thể gặp chuyện. Mặt Ron trắng bệch như tờ giấy. Draco cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu nhóc hối hận vì cú ném của bản thân, cậu không muốn Harry gặp chuyện, hơn nữa, còn là vì cậu mà gặp chuyện. Draco phóng chổi đuổi định theo Harry. Nhưng... 3m... Khi quả cầu chỉ cách mặt đất có 3m, Harry chộp được nó, kéo mạnh cán chổi, cậu nhóc đáp đất một cách hoàn hảo và nhẹ nhàng. Không biết bắt đầu từ ai, tiếng vỗ tay nổi lên ầm ĩ, không chỉ Slytherin mà còn cả Griffindore. Harry đã dùng tài năng thiên bẩm của mình để chinh phục mọi người. Draco từ trên không trung lao xuống, nhào tới ôm chặt Harry hét lên: - Người anh em, khá lắm! Gilette, Hermione và Ron cũng lao tới ôm tập thể. Đúng lúc đó một tiếng quát lớn cắt ngang. - HARRY POTTER! Đó là anh Sebastian, anh bước ra khỏi toà lâu đài, sải những bước chân dài trên nền cỏ, nhanh chóng tới trước mặt bọn trẻ. - Mau đi theo anh! Harry giật mình, nó lo lắng nhìn các bạn. Phen này, nó bị đuổi học mất. Mấy đứa bạn đều lo lắng nhìn lại nó, trừ Gilette, Harry thấy Gilette đang cười. Cả bốn đứa đổ dồn ánh mắt về phía cô. Gilette nhìn anh Sebastian, thản nhiên hỏi: - Huynh trưởng, chào anh. Anh không ngại nếu bọn em đi cùng Harry chứ? Bốn đứa em, em, Hermione, Ron và Draco, chúng em là bạn thân của cậu ấy. Anh Sebastian hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Anh dẫn đầu năm đứa nhóc rời khỏi sân trường, để lại sau lưng tiếng xì xào nổi lên ầm ĩ. Anh Sebastian đi qua lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của ông thầy Squirell, không phải để gọi Wood như giáo sư McGonagall làm trong nguyên tác mà là để gọi Marcus Flint. Rồi anh lại dẫn năm đứa lượn qua phòng làm việc của thầy Snape. May mà lúc ấy thầy không có tiết nếu không dám thầy băm vằm cả lũ ra lắm, vì tội làm phiền ông. Anh Sebastian giới thiệu đơn giản ngắn gọn. - Đây là Marcus, Đội trưởng Đội Quidditch Slytherin. Marcus, đây là Harry Potter. Nhiều năm rồi tôi không cho rằng chúng ta có một Tầm thủ cho ra hồn, hôm nay tôi tìm được rồi, Marcus. Harry sinh ra là để làm Tầm thủ. Em ấy lao xuống từ độ cao 16m, bắt gọn một quả cầu và không mảy may bị thương một chút nào. Theo từng lời của anh Sebastian, mắt Marcus càng ngày càng sáng. Anh kêu lên: - Tuyệt diệu! Con mắt đen thăm thẳm của thầy Snape nhìn Harry chăm chú, Gilette biết, ông lại đang nghĩ về James Potter, một Tầm thủ nổi danh khi còn ở trường và là kẻ thù của ông. Cảm xúc của thầy Snape đối với Harry chính là vừa yêu vừa hận, Harry có đôi mắt của mẹ cậu, Lily Evans, người mà ông yêu cả một đời nhưng lại có dáng vẻ của cha cậu, James Potter, là người mà ông căm ghét vô cùng. Snape biết ông không thể để tình cảm riêng tư của mình ảnh hưởng đến lợi ích chung của Slytherin, giọng ông trầm trầm, lạnh lẽo nghe không ra chút cảm xúc nào: - Ta sẽ bàn bạc chuyện này với cụ Dumbledore. Khi nào được chấp thuận thì Harry sẽ thuộc đội Slytherin, Marcus, trò hay hướng dẫn nó cho tử tế. Thầy nói xong lập tức quay người rời đi, bỏ lại một vị huynh trưởng, một vị đội trưởng đang phấn khích, cùng với năm, à không, bốn đứa trẻ đang hoang mang bối rối không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. - Như vậy là sao ạ? Em không bị đuổi học sao? - Harry bật thốt. Chưa để đàn anh trả lời Gilette đã khúc khích cười: - Không đâu, đồ ngốc ạ. Cậu đã trở thành Tầm thủ trẻ nhất trong vòng một thế kỉ qua. Harry sững sờ, anh Marcus ngờ vực nhìn cô hỏi: - Em là ai vậy? Cả mấy đứa em nữa? Bây giờ anh Marcus mới nhìn thấy mấy đứa nhóc, vầng hào quang của cứu thế chủ quá sáng. - Em là Gilette, Gilette Gray. Chúng em đều là bạn của Harry. Anh Marcus gật gù tỏ vẻ đã hiểu, rồi tiếp tục quan sát Hary vẫn đang trong trạng thái sững sờ một cách thích thú. Vừa đi vòng quanh thằng bé, anh vừa thảo luận với Sebastian: - Harry đúng là sinh để làm Tầm thủ, nhanh nhẹn, linh hoạt. Khá lắm, Sebas, năm nay chúng ta giữ cúp Quidditch chắc rồi. - Xin lỗi mấy anh, - Harry rụt rè xen ngang. - Nhưng mà em được chọn làm Tầm thủ của đội Slytherin ấy ạ? Anh Sebastian cười vui vẻ: - Đương nhiên là vậy rồi, Harry. - Chúng ta không thể nào để uổng phí một tài năng như em được. - Anh Marcus mỉm cười tiếp lời. Harry ngơ ngác: - Vậy là em chắc chắn không bị đuổi ra khỏi trường ư? - Đuổi khỏi trường á, Harry? Sao em lo chuyện đó hoài vậy. Sẽ không đâu. - Huynh trưởng Sebastian lắc đầu. - Nhưng mà em đã... đã tự ý cưỡi chổi bay mà không được sự cho phép của giáo sư Hooch. - Và nhờ vậy mà anh đã phát hiện ra tài năng của em, không phải sao? - Anh Sebastian nháy mắt. - Nhớ ngày đầu tiên anh đã nói gì không? Em có thể làm mọi thứ chỉ cần đem lại lợi ích cho Slytherin.