Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 191 : Tham quan
Hai tháng sau cuộc chiến tranh với đám quái vật…
Phi thuyền Hi Vọng đã trên không được hai tháng. Trong thời gian qua, phi thuyền Hi Vọng bay xung quanh nhằm thăm dò địa hình, cuối cùng tìm được một đồng bằng phù sa rộng lớn. Sau các cuộc thảo luận, rốt cuộc chọn nơi này để dựng nên thủ đô đầu tiên của nhân loại.
Dĩ nhiên, loại siêu vắc xin cho người bình thường vẫn chưa nghiên cứu thành công, nên dân chúng không thể tùy ý rời khỏi phi thuyền. Tuy nhiên, cũng không thể bỏ phí thời gian được, trong nửa tháng kế tiếp, có mấy trăm robot công trình liên tục thi công, xây lắp. Đến giờ, phần móng của đô thị và một vài công trình cơ bản đã xây lắp thành công. Bây giờ nhìn lại, hành tinh đã có chút dấu vết của nền văn minh loài người.
Nhưng không phải ai cũng hài lòng với tiến độ công việc như vậy. Trừ một số người bất mãn vì qua một thời gian dài không được xuống mặt đất, phần lớn còn lại bất bình vì các công trình kiến trúc bên dưới phá hủy quá nhiều cây cối…Thực tế, địa hình nơi đây là đồng bằng phù sa, vì vậy xung quanh cây cối khá tươi tốt và rậm rạp. Nhưng bây giờ, lại bị tàn phá bởi bàn tay con người. Với một vài người, đây là một chuyện khó có thể tha thứ. Bởi đây là một hành tinh hoàn toàn mới! Chẳng lẽ lại tái diễn thảm cảnh chặt phá cây cối bừa bãi, phá hoại thiên nhiên trên Trái Đất sao? Rừng rậm hoang tàn, động vật tuyệt chủng, ao hồ biến thành đất bê tông…
Tuy với nền khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện giờ, các kiểu kiến trúc như sàn bê tông, nhà lầu…đã thành một điều hiển nhiên. Nhưng một vài người dân vẫn cực lực phản đối, hi vọng có thể xây dựng thủ đô tương lai mà không ảnh hưởng nhiều đến thiên nhiên xung quanh. Dĩ nhiên, đó là chuyện bất khả thi…
Tóm lại, qua hai tháng qua, phi thuyền Hi Vọng đang lơ lửng trên bầu trời của thủ đô tương lai. Và khát vọng cũng như các yêu cầu của dân chúng càng lúc càng tăng. Đến Diêu Nguyên cũng cảm thấy áp lực, nhưng hắn hiểu điều đó. Người dân quá nhung nhớ mặt đất, nhớ thiên nhiên tươi đẹp bên dưới, dù rằng sự tươi đẹp đó không dành cho họ.
-Nghị trưởng Mariote, tiến sĩ Peona và Yvaine. Để ta đoán xem, ba vị tìm ta có phải là về vấn đề thăm dò mặt đất không.
Diêu Nguyên đang trò chuyện cùng Ba Lệ bên trong phòng hạm trưởng. Bỗng nhiên, Barbie cười khổ dẫn ba người bước vào, đến cả Diêu Nguyên cũng kinh ngạc không thôi, vội đứng lên tiếp đón.
Ba người này, một là nghị trưởng trong hạ nghị viện, một là nhà côn trùng học có công rất lớn trong việc quét sạch tàn tích của đám quái vật, người còn lại chính là nhà sinh vật học hàng đầu trên phi thuyền Hi Vọng. Ba người này đều không phải người thường trên phi thuyền, đến cả Diêu Nguyên cũng phải coi trọng.
Nhìn bề ngoài, Nghị trưởng Mariote là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi…Thực ra, tuổi tác thực của ông ta đã gần 70. Nhờ kỹ thuật gen cộng hưởng, mấy năm nay ông ta càng lúc càng trẻ lại, thậm chí thân hình cũng trở nên rắn chắc, khỏe mạnh hơn. Có thể nói, đây là hình mẫu của một quý ông người Anh điển hình, nghe nói ông ta còn nhận được tước hiệu hiệp sĩ do đích thân nữ hoàng ban tặng. Trong cộng đồng người Âu Mỹ, là một nhân vật rất có uy tín.
Ông ta mở miệng đầu tiên:
-Hạm trưởng, đó cũng là chỉ thường thôi. E rằng ngài cũng biết rất nhiều người có nguyện vọng được xuống mặt đất. Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận có “một vài con rệp” bên trong nghị viện đang làm những việc “hơi” quá phận, bất quá người nhân từ như ngài chắc sẽ không so đo với bọn họ.
Diêu Nguyên cười ha hả, bắt tay Mariote, chào hai người còn lại rồi ngồi xuống, nói:
-Ý định của ba vị ta hiểu. Quả thật, trong sáu năm qua, mỗi ngày trên phi thuyền Hi Vọng, thứ duy nhất mọi người nhìn thấy chỉ là thứ sắt thép lạnh lẽo, chán ngắt. Điểm này ta rất rõ, và quả thật cũng cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao, loài người chúng ta khó có thể sống thiếu ánh nắng mặt trời, thiên nhiên trong xanh. Đúng vật, quả thật có một vài nghị viên đang kích động dân chúng, bất quá ta sẽ không làm khó dễ bọn họ. Nói thật, có bất mãn chứng tỏ chính phủ của chúng ta vẫn điều hành tốt. Một khi chúng ta làm tốt hơn, dĩ nhiên bọn họ sẽ không còn bất mãn nữa. Đúng không, nghị trưởng Mariote.
Vẻ mặt nghiêm túc của Mariote rốt cuộc hiện lên nụ cười, hắn mỉm cười đáp:
-Hạm trưởng, chúng ta quen nhau đã lâu, và ngài vẫn luôn là một người lãnh đạo nhân từ như thế. Thực ra, về phương diện xây dựng hệ thống chính trị mới ta cũng nghe qua. Nếu như có thể, ta ủng hộ việc thành lập đế quốc nhân loại. Cơ cấu là chính phủ lập hiến, giống như nữ vương vĩ đại của nước Anh chúng tôi – Nữ hoàng Elizabeth, cùng nhau dẫn dắt loài người tiến đến tương lai huy hoàng…
Yvaine khẽ ho khan bên cạnh, Mariote mới cười ha hả, vỗ vỗ đầu nói thêm:
-Đã già rồi, còn càm ràm nhiều như vậy. Về phương diện xây dựng hệ thống chính trị mới, tôi nghĩ hạm trưởng chắc đã suy nghĩ kỹ càng rồi, không cần đến một ông lão như tôi đề xuất ý kiến. Về mục đích của cuộc viếng thăm lần này, đúng như hạm trưởng nói, chúng ta đều biết siêu vắc xin dành cho người thường vẫn chưa được nghiên cứu thành công. Điều này làm cho việc bước chân xuống mặt đất có rủi ro rất lớn. Tuy nhiên hạm trưởng, việc tiếp xúc với thiên nhiên cũng là nguyện vọng và quyền chính đáng của mỗi người dân. Chúng tôi hi vọng có thể tổ chức thành từng đợt nhỏ, mỗi nhóm mặc đồ du hành vũ trụ, lần lượt từng nhóm đi xuống mặt đất, đi thăm hành tinh tương lai của chúng ta.
Diêu Nguyên gật đầu, vừa định đáp thì bỗng nhiên Mariote chợt nói tiếp:
-Còn nữa, hạm trưởng, không biết ngài có biết chuyện này không…Về thế hệ nhi đồng của chúng ta.
Chân mày Diêu Nguyên khẽ nhăn lại, hỏi:
-Bọn trẻ? Xin ngài cứ nói.
Mariote nói một cách chân thành:
-Thế hệ nhi đồng, những đứa trẻ khoảng 7-8 tuổi trên phi thuyền, hầu hết tuổi thơ của chúng đều trải qua trên phi thuyền Hi Vọng. Những ký ước về ánh nắng, về bầu trời trong xanh, về những đóa hoa, bãi cỏ xanh mướt, đại dương bao la…đã sớm mai một. Về những đứa trẻ 5-6 tuổi thì hầu như được sinh ra trên phi thuyền. Hạm trưởng, với tư cách là Nghị trưởng hạ nghị viên khẩn cầu ngài…Có thể cho đứa trẻ đó, được thăm quan mặt đất không? Bọn chúng quá thèm khát thứ mà bọn chúng xứng đáng được hưởng!
Diêu Nguyên im lặng, một lát sau nở nụ cười, kéo cô nàng Ba Lệ đứng im lặng kế bên đến trước mặt mình, nói:
-Thực ra, lúc nãy ta và tiến sĩ Ba Lệ đang thảo luận về phương diện này. Chúng ta dự định chế tạo một loại canô thăm quan được trang bị hệ thống phản trọng lực. Canô sẽ được thiết kế cách ly với không khí bên ngoài, có hệ thống tuần hoàn không khí. Pin được trang bị trên thuyền có thể giúp thuyền hoạt động liên tục trong 48h, đồng thời trong trường hợp gặp nguy hiểm, độ cao tối đa có thể bay lên tới 5000 mét.
Loại thuyền canô tham quan này có thể chuyển chở được hơn 40 người. Chúng ta dự tính trong một tháng kế tiếp, sẽ chế tạo ra khoảng 50 chiếc canô, mỗi ngày phục vụ cho khoảng 2000 người ngắm cảnh trên hành tinh này. Dĩ nhiên, phạm vi tham quan chỉ giới hạn ở đồng bằng phù sa này, không thể bay vào rừng rậm cũng như cách bờ biển quá 50 dặm. Nếu ba vị cảm thấy ý tưởng này khả thi, như vậy chúng ta cùng thảo luận về vấn đề tuyển chọn cũng như danh sách.
Ba người kia mừng rõ không thôi, nhưng tiếp theo lại bắt đầu tranh cãi. Mariote dĩ nhiên muốn những chiếc phi thuyền này được dùng cho người dân, ưu tiên cho thế hệ nhi đồng. Sau đó, mỗi thuyền sẽ có một giáo viên hoặc người hướng dẫn phụ trách giảng giải cho các đứa trẻ.
Yvaine và Peona thì lại cho rằng các nhà khoa học nhất định phải được ưu tiên. Ít nhất là phải được cấp cho 5 chiếc phi thuyền. Bởi vì, các phương diện cần nghiên cứu trên hành tinh này quá nhiều. Từ hệ sinh thái, động thực vật cho đến vấn đề địa chất, khoáng sản…Tóm lại, ba người tranh luận với nhau không ngừng.
Bên cạnh, Diêu Nguyên và Ba Lệ chỉ im lặng nhìn cảnh đó. À, có thể coi là im lặng nếu không kể đến việc Ba Lệ lén lút rút bàn tay nhỏ nhắn của mình khỏi tay Diêu Nguyên, khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Nhưng anh chàng Diêu Nguyên của chúng ta lại không chú ý đến điều đó. Hắn chỉ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, không cảm thấy phiền phức mà ngược lại còn cảm thấy vui sướng. Đúng vậy, cố gắng của hắn đã không uổng phí, ít nhất hắn cũng đã làm được…
Cứ thế, chiếc phi thuyền canô tham quan đầu tiên được ra đời. Hơn nữa, qua sự thí nghiệm của binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ, xác nhận tính an toàn của nó, hầu như toàn bộ người dân trên phi thuyền Hi Vọng đều dậy song. Mỗi người đều dồn dập tìm hiểu, muốn được tham quan phải cần điều kiện gì? Tiền? Hay là phúc lợi đặc biệt? Hay là bất cứ ai cũng được?
Tóm lại, chỉ với sự xuất hiện của chiếc phi thuyền canô tham quan này, toàn bộ người dân trên phi thuyền Hi Vọng hầu như phát rồ.
Với tình hình như vậy, Diêu Nguyên đã sớm có dự liệu. Rất nhanh, trong tuần san Hi Vọng ở tuần sau, đã có hẳn một bài báo giải thích về hoạt động tham quan cũng như các điều kiện cần thiết.
Đầu tiên, việc tham quan hoàn toàn miễn phí, không phải ai có nhiều tiền sẽ được, người có ít phải nhịn. Thứ hai, điều kiện để được ưu tiên được tham quan chính là thân phận, dĩ nhiên không phải loại thân phận cha làm quan thì con được nhờ, mà là thân phận về vinh dự.
Phàm là người thân của của các liệt sĩ đã hi sinh, như anh hùng nhân loại đều có tư cách được ưu tiên, được sắp xếp theo thứ tự cống hiến.
Tiếp theo là đến thế hệ nhi đồng, nếu trong nhà có trẻ nhỏ, hơn nữa được xác nhận là mới ra đời trong khoảng 5 tháng trở lại, như vậy cũng được ưu tiên.
Sau đó là những đứa trẻ khác, nếu số tuổi bé hơn 10 đều được ưu tiên, dĩ nhiên là thứ tự ưu tiên thấp hơn hai loại trên.
Cuối cùng, Diêu Nguyên giao cho giới khoa học 3 chiếc phi thuyền canô riêng biệt để sử dụng. Bất quá, tên gọi của nó cũng được đổi từ phi thuyền canô tham quan thành phi thuyền canô khoa học.
Cứ như vậy, hai tháng sau cuộc chiến tranh với đám quái vật, những hình ảnh đầu tiên về hành tinh tương lai đã được nhóm người dân đầu tiên tận mắt chứng kiến…Họ thấy được bầu trời trong xanh, đại dương bao la, ánh nắng chiều ấm áp, những cánh đồng hoa bát ngát…
Giây phút đó, lệ đã rơi trên mi…
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
164 chương
122 chương
206 chương
118 chương
10 chương
32 chương