Đại việt minh môn
Chương 7 : Cường giả nhân gian
Trần Toàn đạo nhân chân đạp đại ấn, cả người khí tức cuồn cuộn như hồng thuỷ nhấc lên bốn phía oanh minh ba động, ánh mắt cường giả cao cao tại thượng nhìn xuống Tà Diệu Vương, ngón tay như cũ giữ nguyên thủ pháp hoa sen, lúc này một cánh hoa sen đỏ hồng ngưng tụ trước ngực, hoa này tự nhiên có linh tính, phảng phất còn mang theo một tia thần vận, mặc dù mỏng manh thanh tịnh nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
“Để bổn toạ dùng thần thông Nội Đạo, dùng thân phận pháp sư nhân gian đè chết ngươi” Trần Toàn đạo nhân nhếch môi cười, dưới chân hắn Đại Phật Ấn bỗng nhiên vụ hoá, Trần Toàn tay nắm hoa sen đạp không mà xuống, hoa sen tựa hồ nuốt gió hoá lớn, chớp mắt đã lớn như một tấm bình phong.
“ Liên Toả Vu Thuật!” Trần Toàn hô nhỏ, âm điệu uy nghiêm, hoa sen quay cuồng phun ra hào quang, ở phía trên đỉnh đầu Tà Diệu Vương như muốn trực tiếp trấn áp.
Tà Diệu Vương tuyệt không dám chủ quan, hắn dù sao cũng là người thời đại trước, ở âm dương hai cõi sinh tồn mấy ngàn năm tự nhiên tầm mắt tinh tường không gì sánh kịp, hắn biết hôm nay trận chiến này bản thân chưa chắc đã không có cơ may thủ thắng, bởi lẽ Đại La Tiên nhất định sẽ không dám một hơi xuất thủ toàn lực, càng không dám sử dụng lực lượng tu vi đối chiến.
Nếu Nguyên Anh sơ kỳ tôn danh Kim Tiên thì Nguyên Anh trung kỳ chính là Đại La Tiên, mà bản thân thế giới này lấy Kết Đan làm cực hạn, trừ bỏ hồn thể tu ma, một khi Nguyên Anh phàm thân xuất hiện sẽ dẫn động Thiên Đạo trực tiếp bài xích, cưỡng ép phi thăng.
Sở dĩ Trần Toàn đến nay vẫn còn ở trong nhân gian lui tới là bởi vì bản thân hắn che đậy quá sâu.
Tà Diệu Vương không còn tỏ ra quá sợ hãi, cả người lập tức hoá thành khí vụ, khí vụ này ma tính kinh khủng, ở bên trong trời đất tựa hồ muốn ma hoá hết thảy vật chất, từ mặt đất đến từng nhánh cây ngọn cỏ đều bốc ra khói đen.
Khí vụ một lần nữa hội tụ cùng nhau hoá thành chân thân cuối cùng của Tà Diệu Vương, là một tôn Ma Nhân mình người đầu chó, Ma Nhân hình thể cao lớn vô cùng, trên dưới ma khí tung hoành, quanh thân treo kín đầu lâu xương trắng, hai cánh tay thô to ẩn hiện dưới lớp áo bào vậy mà lại là bạch cốt trắng ởn.
“ Tu La Xá Thể!” Tà Diệu Vương ngữa mặt lên trời hét lớn, thân hình khổng lồ lắc lư, nhấc chân dẫm mạnh xuống mặt đất khiến cho một vùng chấn động, cây đổ đá rơi.. Đồng thời miệng râm ran một thứ ma ngôn kỳ dị, ma ngôn này đi ra khỏi miệng liền hoá thành vô cùng vô tận oan hồn, tất cả những oan hồn kia đều là trong đời Tà Diệu Vương hắn giết hại cùng khống chế.
Đội quân oan hồn số lượng đông đến kinh khủng để cho bầu trời mênh mông bóng trắng nhấc lên cuồn cuộn âm phong, càng có từng đợt quỷ khiếu ma tru kinh động đất trời, rất may trời đã về khuya, chiến trường càng là cánh đồng vắng vẻ, nếu như thời điểm này có người đi ngang nhìn thấy chỉ sợ sẽ bị doạ cho vỡ mật mà chết.
Đội quân oan hồn như thú hoang bỏ đói lâu ngày, nhìn thấy đạo nhân liền dẫm đạp lấy nhau gào thét giết lên, bọn chúng đối với người sống tự nhiên cực kỳ thèm khát, há lớn miệng rộng đều muốn một ngụm xé xác hút cạn sinh khí, ngàn vạn oan hồn tựa như một đám thiêu thân liều mạng, nhìn cũng không thèm nhìn hoa sen to lớn do Liên Toả Vu Thuật hoá thành đang được đạo nhân vác trên vai chậm rãi ép xuống.
“ Khống Hồn Thuật? Tên chó điên ngươi lại giam cầm nhiều oan hồn như vậy?” Đạo nhân cả kinh hô lớn, pháp sư không sợ nhất chính là hồn, nhưng mà số lượng như vậy cũng quá mức kinh khủng? Bao nhiêu người chết, bao nhiêu năm tháng mới tích góp đủ? Đếm sơ phải đến hơn 10 vạn, không ngừng lại ở đó còn tiếp tục theo ma âm gào thét tràn ra.
Liên Toả Vu Thuật mặc dù uy năng kinh người nhưng ở dưới đám oan hồn liều mạng công kích cũng không chống đỡ được lâu, mặt khác đạo nhân tuyệt không muốn nhìn thấy quá nhiều âm linh hồn phi phách tán, bởi sứ mạng của hắn là siêu độ giải thoát, không phải lạm sát oan hồn.
Hết hồn nhân loại lại có thêm hồn súc vật, lúc này không thể dùng đến hai từ kinh khủng để hình dung, nhìn từ xa, miệng Tà Diệu Vương tựa hồ đang phun ra một cơn lốc xoáy màu trắng bạc, lốc xoáy này xoáy nát hư vô hướng thẳng bầu trời, để cho màn đêm rực sáng.
“ Chó đẻ!” Đạo nhân phun tục, khuôn mặt hằm hằm, chật vật tránh né oan hồn công kích, đồng thời thu lại Liên Toả Vu Thuật.
Kim Cương Phục Ma Bộ một lần nữa triển khai, thủ pháp biến ảo, chỉ thấy đạo bào bay múa, đạo bào lướt qua từng đám lớn oan hồn, đạo nhân dùng Câu Hồn Thuật nhanh chóng thu lấy hồn phách, càng để cho Đào Mộc Kiếm phòng ngự phía sau tránh trường hợp bị công kích bất ngờ.
Bàn tay vung lên, một tờ linh phù màu vàng xuất hiện, linh phù gặp không khí thì lập tức bốc cháy hoá thành biển lửa tự động tràn về phía trước, trên đường đi phàm là oan hồn dính phải lửa linh đều kêu gào thảm liệt, linh phù này chính là Độ Oán Phù, nó không diệt sát hồn thể mà chính là đang siêu độ cho bọn chúng, một dạng siêu độ có vẻ hơi tàn bạo, tiêu cực.
Trần Quân hứng thú quan chiến, chiến đấu dạng này quả thực vô cùng đặc sắc, đạo nhân kia càng là pháp sư đức độ, mặc cho bị ép vào khốn cảnh cũng nhất định không lạm sát oan hồn.
Biển lửa càng lúc càng lớn, lại có thêm mấy tờ Độ Oán Phù được viết ra, không trung chia cắt thành hai nửa, một bên là lốc xoáy oan hồn một bên là biển lửa siêu độ.
Tà Diệu Vương không thể chờ đợi thêm, ánh mắt loé lên oán độc, cả người lại tiếp tục vụ hoá, một màn ma khí dày đặc như mây đen di hành quét ngang mặt đất hướng bầu trời bên trên mở ra một khe hở lớn như mãng xà há miệng thôn phệ hết thảy, bao gồm đạo nhân cùng ngàn vạn oan hồn.
Đám mây ma khí tách ra để lộ bên trong khuôn mặt Tà Diệu Vương, đôi mắt đỏ đục tựa nghiệt hoả âm ty, vẻ mặt lạnh nhạt như nước Vong Xuyên Thuỷ.
Đòn công kích này quá mức bất ngờ, mặc dù mọi chuyện nghe có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Đám mây ma khí bao phủ bầu trời nuốt trọn một khoảng không gian, tuy nhiên đạo nhân kia đâu phải hạng vô năng?.
Khi khuôn miệng Tà Diệu Vương vừa kịp ép tới Đào Mộc Kiếm đang treo ngược bỗng nhiên chấn động, quang mang loé sáng, Đào Mộc Kiếm hướng trung tâm đám mây xé gió trực tiếp đâm vào.
Nhất kích tất sát.
Bên trong đám mây đen thình lình vọng lại một tiếng hét thảm, khuôn mặt Tà Diệu Vương vặn vẹo dữ tợn, có thể nhìn thấy tại đỉnh đầu chính giữa mi tâm Tà Diệu Vương Đào Mộc Kiếm đang ghim chặt.
Linh kiếm tản ra từng cỗ sóng nhiệt muốn tịnh hoá ma khí, hai mắt Tà Diệu Vương bất ngờ chảy xuống huyết lệ, huyết lệ này không trôi khỏi khoé mắt mà trực tiếp hoá thành những đầu tơ máu ngang dọc, tựa hồ ngàn vạn con trùng chỉ màu màu máu nhuộm đỏ khuôn mặt Tà Diệu Vương.
Vằn vện ngang dọc huyết tuyến phong ấn lại Đào Mộc Kiếm nhưng không thể nào rút nó ra được, Tà Diệu Vương vẻ mặt thống khổ, cay độc nhìn đạo nhân một cái, nhưng trong ánh mắt không thể nào che dấu được khiếp sợ.
Đây có lẽ là trong đời hắn từng gặp qua đối thủ mạnh nhất.
Tà Diệu Vương càng minh bạch đối phương còn chưa xuất ra nửa thân lực lượng, bằng không chỉ sợ chớp mắt thôi hắn đã bị diệt sát.
“Muốn nuốt ta sao? Không phải thứ gì cũng ăn được a! Ngươi đâu phải cá trê? Khụ Khụ..” Đạo nhân kho khan, nhìn cũng không thèm nhìn Tà Diệu Vương mà từ từ vung lên tay phải, từ bên trong ống tay áo bỗng nhiên tuôn ra một cỗ lực hút khủng khiếp, tựa vòi rồng quét sạch bát phương, dễ dàng thu lấy số oan hồn còn sót lại.
Xong xuôi liền thở phào một cái, ánh mắt sắc lẹm nhìn xuống Tà Diệu Vương, nhếch môi cười:” Ngươi còn hồn không? Cho ta, bổn toạ gần đây rất hứng thú với âm đức, có mấy ngàn giờ lại được thêm mấy vạn, siêu độ lần này bổn toạ giàu to”.
Mây đen không động, Tà Diệu Vương hậm hực không đáp, đây là lần đầu tiên ở dương gian hắn bị người ức hiếp, hiển nhiên uỷ khuất vô cùng.
“Thôi thôi! Không có gì phải uỷ khuất.. Bổn toạ lấy hồn cũng sẽ giúp ngươi siêu độ bản thân.. Cao Biền ngươi chết cũng quá lâu rồi còn không chịu nhập âm ty lại đi vào Ma Đạo theo tên tội đồ kia chống phá âm điều.. Yên tâm, nhập âm ty chịu khổ mấy vạn năm lại có cơ hội làm người a!” Đạo nhân lẩm bẩm tự nói cũng không thèm quan tâm đối phương có đồng ý hay không, một cước trực tiếp dẫm xuống đám mây, dẫm thẳng lên mặt Tà Diệu Vương.
Một cước này hào quang ngập trời như là thiên thạch rơi xuống mặt biển nhấc lên sóng lớn để cho ma khí tán loạn.
“ Ngươi! Ngươi... Ta liều mạng a!” Khuôn mặt Tà Diệu Vương vặn vẹo, thống khổ gào thét, thanh âm vừa rơi xuống, đỉnh đầu lập tức nứt làm đôi, từ bên trong một vật thể màu đen nhầy nhụa đang điên cuồng cựa quậy tựa hồ ấu trùng muốn phá kén chui ra.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
9 chương
53 chương
433 chương
144 chương
45 chương
82 chương
28 chương