Đại việt minh môn
Chương 20 : đi vào hung địa
Thông tin trong thôn có quỷ được tận lực đè xuống, ở dưới sự tuyên truyền của những bậc lão niên uy tín dân chúng dần dần bình tâm trở lại, mặc dù nói sinh hoạt tiếp diễn như thường, nhưng mà không ai là không cảm thấy hoang mang, trong lòng khó tránh dâng lên bất an hoảng loạn.
Trưa hôm đó chú Tư dẫn theo mấy người bí mật tới nhà Trần Quân, một cuộc họp nhỏ được tổ chức, dưới sự phân phó của Trần Quân chọn ra 10 thanh niên trẻ tuổi có sức khoẻ, những người này đều là xử nam, một nhóm người khác chia nhau lên chợ huyện tìm mua pháp liệu trừ tà, tổng cộng 100 cân gạo nếp sống, một bao lớn Hùng Hoàng, năm con gà trống đen gáy chưa thẳng tiếng.
3 giờ chiều, nhân lực vật lực tập hợp gần như đầy đủ, Trần Quân dẫn theo đám người đi vào nghĩa địa thôn, trong đó có cả một vị công an viên.
Trần Quân lấy từ bên trong túi chứa đồ của Trần Quý một cái la bàn tróc quỷ, lần theo phương vị trên la bàn bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Nghĩa địa thôn tương đối lớn, là nơi mai táng của thôn dân từ thời mở mang bờ cõi, hiển nhiên bên trong có rất nhiều ngôi mộ cổ niên đại mấy trăm năm, những ngôi mộ này kiến trúc không giống đương thời thậm chí phong tục mai táng bởi hoàn cảnh lịch sử cũng trở nên khác biệt.
Trung tâm nghĩa địa, trên một gò đất cao diện tích ước chừng mấy trăm mét vuông có một ngôi mộ hợp táng không rõ gốc gác, chỉ biết hiện tại được người dòng họ Lê từ bắc di cư trông coi hương khói.. Gò đất tên gọi Gò Hổ Mây, quần thể mộ gọi Mộ Quan Ông.
Sở dĩ mang cái tên như vậy là bởi vì ngày xưa Gò Hổ Mây sau trận lụt năm 1998 mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, xuất hiện một cái hang lớn đen ngòm sâu không thấy đáy, người ta đồn nhau bên trong hang kia tồn tại cặp rắn Hổ Mây Chúa canh giữ phần mộ, hơn nữa người nằm trong mộ còn là một vị Thượng Thư thời Vua Lê Chúa Trịnh, hắn chết đem theo cả gia đình họ hàng mấy chục người cùng bồi táng.
Mộ Quan Ông kiến trúc ngầm, tựa hồ địa đạo đâm xuyên mặt đất, sâu không biết bao nhiêu, xưa nay không ai dám xuống thăm dò.
La bàn trên tay Trần Quân quả thực đang chỉ về hướng Mộ Quan Ông.
Mấy chục người hồi hộp theo chân Trần Quân, bọn họ mặc dù là dân bản địa nhưng thậm chí ngay cả những bậc lão niên nhất cũng chỉ dám lai vãng, chưa ai từng đặt chân bước vào.
Bằng nhãn quan pháp sư, Trần Quân ngay lập tức nhìn ra điều bất thường, mộ này phong thuỷ cực tốt, phải nói là phong thuỷ bảo địa, hai bên có Long chầu Hổ phục, trái phải đối xứng lưỡng sơn, Thiên môn mở rộng Địa hộ khép chặt, trước sau uốn quanh nhị hà.
Lưỡng sơn cân đối, nhị hà vào nước lớn ra nước nhỏ, nếu như dựng sản nghiệp định an cư thì gia chủ chắc chắn đời đời vượng tài, bất quá, bảo địa này lại dùng để làm nơi chôn cất, lấy phong thuỷ trấn yểm địa huyệt, khoá chặt khí vận.. Mà thế gian vật cực tất phản.. Bảo địa vô tình trở thành hung địa.
Trần Quân đứng trên Gò Hổ Mây cẩn thận quan sát địa thế, một lúc sau quay sang nhìn chú Tư, nhíu mày hỏi:” Cây cỏ ở đây vẫn thường xuyên tươi tốt như vậy sao?”.
“Đúng rồi, cháu nhìn xem, cỏ gà cũng cao hơn đầu gối! Có điều lạ là ngày xưa lúc chú còn nhỏ thường chăn bò quanh đây, mặc dù cỏ rất tốt nhưng không một con bò nào dám bén mảng tới ăn” Chú Tư gật đầu xác nhận, đăm đăm nhìn Trần Quân, trầm giọng kể, mấy người đi theo cũng gật đầu lên tiếng tán thành.
“Mộ kết!” Trần Quân nhỏ giọng lẩm bẩm, lại đưa mắt nhìn quanh đám tơ hồng rậm rạp, cây tơ hồng ở đây toàn bộ xanh non mọng nước, bên dưới mặt đất tơ hồng vậy mà nhả tơ.
Những người đi cạnh Trần Quân nghe hắn nói cũng không ai lấy làm kỳ lạ, mộ này rất nhiều thầy phong thuỷ đã từng xem qua, đều cam đoan mộ kết.
Tuy nhiên bọn họ lại không biết được, tơ hồng thường mọc rậm trên đất mộ kết, nhưng tơ hồng nhả tơ thì chỉ xuất hiện ở âm sào hay chốn Cực Âm Chi Địa.
Trần Quân kéo vai chú Tư, ghé miệng sát tai nói nhỏ:” Mộ này niên đại ít nhất 500 năm.. Chú có tin một huyệt mộ giữ được xác người suốt 500 năm không phân huỷ?”.
Chú Tư nghe vậy thì bất giác rùng mình, run run đáp:” 100 năm chú từng thấy qua rồi! Bên kia.. Có ngôi mộ ngót trăm năm, thời điểm cát táng vẫn còn nguyên trạng, tóc, thịt chưa tiêu.. Nhưng 500 năm thì..!”.
“100 năm tử thi vẫn còn nguyên trạng nếu như tụ âm hoàn khí trải qua thi biến sơ kỳ sẽ trở thành một con Bạch Mao Cương Thi, 200 năm là Huyết Mao Cương Thi.. Nhưng nếu 500 năm!...” Trần Quân nói đến đây bỗng nhiên khựng miệng.
“500 năm thì sao?” Chú Tư trợn mắt, tò mò hỏi.
“Đồng Thiết Thi..!” Trần Quân thở sâu, đè nén cảm xúc, nhỏ giọng đáp.
Đồng Thiết Thi, loài này sinh thời Trần Quân chưa từng gặp qua, nhưng trong Văn Lang Huyền Kinh sơ lược đề cập, nếu như Trung Hoa cổ đại có tứ đại cương thi Thuỷ Tổ là: Hậu Khanh, Hạn Bạt, Doanh Câu, Tướng Thần, thì Văn Lang cổ đại có Đồng Thiết Thi, Hấp Huyết Quỷ Vương, Nhị Mục Tà Tinh, Song Đầu Dạ Yêu Tiên.
Nói để thấy sự khủng bố của loài Đồng Thiết Thi này, Đồng Thiết Thi tên như thực chất, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập thuỷ hoả bất xâm, là vua trong trăm thi, không những tinh khôn mà còn cực kỳ thần thông quảng đại, nếu là Đồng Thiết Thi tu vi ngàn năm có thể chém giết Thần Phật, Đồng Thiết Thi vạn năm tu vi trở lên trên trời dưới đất không ai cản nổi.
Thời kỳ đỉnh phong Trần Quân thậm chí còn không dám chắc bản thân có thể đối phó được một con Đồng Thiết Thi 500 năm tu vị.. Hiện tại nếu như bất hạnh gặp phải thì tuyệt đối thập tử vô sinh.
Linh tính bản thân xưa nay chưa bao giờ sai, điều mà Trần Quân lo lắng tự nhiên không phải hoàn toàn vô căn cứ.
Rất có thể con Hấp Huyết Quỷ hôm qua giết người là từ bên dưới Mộ Quan Ông đi ra, có thể nó là bồi táng thi, một trong những người 500 năm trước chôn cùng vị Thượng Thư Lê triều.
“Nếu như nó vẫn còn là Huyết Mao Cương Thi ta tự nhiên có biện pháp thu phục.. Hy vọng chưa trải qua đại kỳ thi biến 500 năm!” Trần Quân nói thầm trong lòng, tự trấn an bản thân.
Xác định mộ huyệt này nhất định có vấn đề, càng tin chắc bên dưới là âm sào, Trần Quân suy tư một lúc, sau đó lấy ra một tấm linh phù đã vẽ sẵn từ trước phòng thân, đi tới trung tâm Gò Hổ Mây, tìm kiếm lối vào mộ địa.
Lối vào là một cánh cổng hoa cương, mặc cho niên đại xưa cũ tuy nhiên chất đá vẫn còn rất tốt, một khóm tầm vông tán lá xum xuê ngã mình che chắn phía trước.
Trần Quân ra hiệu cho mọi người dừng lại, một mình hắn tiếp tục đi tới, âm thầm quan sát bốn phía, lúc này thần sắc bỗng trở nên trầm trọng, Trần Quân nhìn thấy đám cỏ dại vốn mọc rất cao ngay lối vào bị ai đó đạp nát, bên trên còn lấm tấm đọng lại rất nhiều vệt máu đã khô.
Đúng như hắn suy đoán, Hấp Huyết Quỷ là từ nơi này đi ra, con Hấp Huyết Quỷ tối hôm qua cũng là từ đây đi vào.
Trần Quân cẩn thận đặt la bàn tróc quỷ lên mặt đất, lại dùng linh lực rót vào bên trong, ngay lập tức kim la bàn bất ngờ quay tròn.
Vẻ mặt liên tục biến hoá, rất nhanh trong đầu hắn đã phác hoạ ra một cái kế hoạch.
Trần Quân cho gọi 10 tên thanh niên mang tới 100 cân gạo nếp sống, dùng gạo nếp rải đầy mặt đất phía trước địa mộ, lại đem bột Hùng Hoàng trộn lẫn máu gà đen bôi lên chỉ đỏ kéo thành một tấm lưới phép hình dạng Bát Quái, căn dặn 10 thanh niên xử nam cầm lấy tấm lưới này xếp thành phương vị Ngũ Tinh Trận bịt kín địa môn, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được làm loạn trận pháp
Phân phó xong xuôi, ra lệnh cho những người còn lại đứng tại bên ngoài canh chừng, không đợi trời tối, một mình hắn âm thầm tiến vào hợp táng huyệt, Mộ Quan Ông.
Lúc này vừa đúng 4 giờ 30 phút.
Địa môn tối om nhìn không thấy điểm cuối, âm khí dữ dội quay cuồng nhấc lên ngập trời khí lạnh, Trần Quân vội vàng lấy cây đèn pin dã chiến trong túi quần đội lên đầu, ánh sáng mạnh mẽ từ đèn pin xuyên phá vạch ra một khoảng không gian trước mặt.
Mấy trăm bậc cấp dẫn xuống phía dưới phủ đầy rêu mốc trơn trượt, mỗi một bước chân đều phải hết sức cẩn thận, lúc này bỗng nhớ ra điều gì, Trần Quân mở nguồn điện thoại, thao tác màn hình cảm ứng, gửi đi một tin nhắn, số liên lạc đã được lưu trong máy từ trước, điện thoại này là vật của Trần Quý, Trần Quân thu lấy, vì thích thú cho nên vẫn giữ lại bên người.
“Ông còn nợ tôi 7 vạn 8000 năm âm đức.. Giúp tôi làm một chuyện coi như xoá bỏ.. Thôn Liên Phương.. Gò Hổ Mây...Mộ Quan Ông là âm sào, bên dưới rất có thể tồn tại một con Đồng Thiết Thi.. Chuyện này là nghiêm túc cũng cực kỳ cấp bách, đừng hỏi tôi vì sao lại dám khẳng định.. Tôi đã vào địa mộ!“ Tin nhắn gửi đi lúc 4 giờ 42 phút, sau đó điện thoại Trần Quân bỗng nhiên mất sóng.
•••
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
9 chương
53 chương
433 chương
144 chương
45 chương
82 chương
28 chương