Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 20 : Thước Nhạc gặp bạn của bạn trai

Buổi chiều Thước Nhạc đưa A Phúc tới trường, vào phòng ngủ thừa dịp mọi người không ở đem A Phúc vào không gian, đột nhiên đổi địa điểm làm A Phúc ngẩn ngơ, song rất nhanh lại vui vẻ nhảy khỏi ôm ấp của Thước Nhạc. Thước Nhạc ở cùng A Phúc trong không gian một hồi, trước khi đến tiết thì rời đi, dùng tinh thần lực nhìn một chút A Phúc có phần nghi hoặc về sự rời đi của mình, nhưng rất nhanh thì an ổn xuống, tựa hồ không gian tạo cho nó cảm giác rất an toàn. Thước Nhạc cảm nhận được một chút tâm tình của A Phúc. Sau này lúc cậu cùng Khúc Phàm không có thời gian liền đem A Phúc bỏ vào không gian, nghĩ đến có thể đem không gian nói cho anh, hẳn là không có vấn đề gì. Cậu không chỉ một lần nghĩ về chuyện này, kỳ thật cho dù nói cũng không sao, Khúc Phàm người này, cậu hiểu, không cần phải…giấu diếm, cho dù anh đã biết cũng sẽ không lợi dụng không gian làm chuyện gì. Còn có cha mẹ của cậu, hai người yêu cậu nhất trên đời, nếu sau này nói cho họ, có thể quang minh chính đại (không cần giấu diếm , có thể làm mà không e sợ) chuyển đồ về nhà. Buổi tối tan học, Thước Nhạc không trở về, Khúc Phàm bên kia lại có án, dường như rất khó giải quyết, ở trong không gian ăn cơm cùng A Phúc, Thước Nhạc chuẩn bị tới thư viện tìm tư liệu, sắp thi, có mấy môn còn phải xem kĩ. Thước Nhạc đứng ở cổng trường chờ Khúc Phàm, mấy ngày nay Khúc Phàm rất buồn phiền, vụ án không có tiến triển, không có thời gian gặp Thước Nhạc, giữa trưa vất vả lắm mới có khoảng trống, liền gọi điện thoại cho Thước Nhạc, tận dụng thời gian hẹn hò. Thước Nhạc mặc quần bò, áo lông cổ cao màu trắng, áo khoác lửng lông cừu trắng, đứng ở cổng trường không ngừng nhìn xung quanh, thời tiết có phần lạnh, Thước Nhạc không mang bao tay, thường thường chà xát hai tay. Bên chân để hai giỏ hoa quả tươi và hoa quả khô lớn, nghĩ đến thời gian này Khúc Phàm không ăn cơm tốt, Thước Nhạc cố ý vào không gian chọn một ít hoa quả tươi và khô chuẩn bị cho Khúc Phàm đem về. Một chiếc xe quân đội cờ đỏ dừng trước mặt Thước Nhạc, Thước Nhạc thấy mình đang đứng ngay cửa xe, liền xách hai giỏ đồ xê qua một bên. Xe dừng rất lâu, lúc Thước Nhạc đang khó hiểu không ai xuống xe thì cửa xe mở ra, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra, mặc đồ bình thường tóc tai chải chuốt cẩn thận, sau khi người phụ nữ xuống xe thì đỡ một bà cụ ra, đầu tóc bạc trắng, mang kính lão, quần áo không quá đắt tiền nhưng rất sang trọng, trên người bà cụ có một loại khí chất quý tộc. Sau khi xuống xe bà cụ ngẩng đầu nhìn Thước Nhạc, Thước Nhạc ngây ra một lúc, ánh mắt bà cụ hơi đỏ, ánh mắt nhìn cậu kích động, khóe miệng động động không nói gì. Thước Nhạc khó hiểu gật đầu với bà cụ. Bà cụ này thật kỳ lạ. Hình như họ đến mua thứ gì, Thước Nhạc thấy người phụ nữ kia đi về cửa hàng tiện lợi đối diện, bà cụ vẫn đứng ở đó quan sát Thước Nhạc, mặt cười tủm tỉm, rất hiền lành. Thước Nhạc bị bà cụ quan sát có phần ngượng ngùng, từ lúc bà cụ xuống xe, sự chú ý của bà vẫn ở trên người Thước Nhạc, thoạt nhìn hình như biết cậu, nhưng Thước Nhạc hoàn toàn không có ấn tượng. Đang lúc xấu hổ, Khúc Phàm đến, xe của Khúc Phàm dừng ở phía sau, xuống xe, anh cũng thấy chiếc xe cờ đỏ trước mặt Thước Nhạc, nhìn biển số xe là xe lãnh đạo quân khu, không biết là vị lãnh đạo nào, có điều anh cũng không quan tâm lắm, nhìn thấy Thước Nhạc bị lạnh có chút đỏ. “Sao em lại chờ như thế này, không phải anh đã nói đến phòng ngủ đón em, nhìn xem mặt đều đông lạnh, nhanh lên xe đi. Trong này có thứ gì mà nặng vậy?” Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc, thực lạnh, xem ra đợi đã lâu, thấy giỏ dưới chân Thước Nhạc, cầm lên bỏ vào xe. Quay người lại Thước Nhạc cảm giác ánh mắt bà cụ truyền đến có phần nóng bỏng “Buổi tối trường không cho xe chạy vào, dù sao cũng không xa. Chuẩn bị chút táo gì đó cho anh, anh đem lên đơn vị cùng đồng nghiệp ăn đi.” Nhẹ giọng nói với Khúc Phàm, gật đầu với bà cụ trước khi vào xe, coi như tạm biệt, vô tình phát hiện bà cụ thế nhưng chăm chú nhìn Khúc Phàm, trong lòng lại nghi hoặc. Khúc Phàm khởi động xe “Quen sao?” Thước Nhạc lắc đầu, “Không có, chẳng qua vừa rồi vẫn luôn nhìn em, cũng không hiểu tại sao.” Từ kính chiếu hậu xem bà cụ vẫn nhìn về phía này, người phụ nữ kia đi mua đồ cũng đã quay lại, nhưng lại không cầm thứ gì, trong lòng Thước Nhạc có một cảm giác, bà cụ này có thể là vì cậu mà tới. “Sao anh có cảm giác em và bà cụ này có điểm giống?” Khúc Phàm khó hiểu nói, bởi vì công việc anh có nghiên cứu về bề ngoài của con người, vừa rồi nhìn có gì đó không đúng, lên xe mới cảm thấy bà cụ này và Thước Nhạc hơi giống nhau. Thước Nhạc giật mình, dường như nghĩ tới cái gì. Nhìn thấy xe đi xa người phụ nữ đỡ bà cụ nói “Lão phu nhân về thôi, thời tiết lạnh đối với cơ thể ngài không tốt, cẩn thận lại bị bệnh. Hôm nay rốt cục ngài đã thấy cháu ngoại, cũng có thể yên tâm.” Bà cụ thở dài, ngồi lên xe, “Ai! Hiểu Uyển vẫn oán ta, đứa con học đại học cũng không đưa đi, chắc là không muốn gặp ta.” Qua nhiều năm như vậy ân oán cũng nói không rõ. Cháu ngoại từ nhỏ chưa từng được gặp, hôm nay là lần đầu tiên thấy, quả thật là một đứa nhỏ làm cho người ta yêu thích. “Tú Quyên, lúc về con tra cho ta người hôm nay đi cùng Thước Nhạc. Cẩn thận đừng làm người khác phát hiện.” “Vâng, con hiểu.” Trong nháy mắt Tết Nguyên Đán đã đến, kết hợp với cuối tuần trường cho nghỉ ba ngày, tối ba mươi mốt Thước Nhạc về tứ hợp viện, từ khi khai giảng Thước Nhạc rất ít trở về, trong nhà đều do Lâm thúc và Lâm thẩm quản lý, Thước Nhạc thật sự biết ơn họ. Vào nhà, trong phòng ấm áp, hệ thống sưởi ấm trong nhà được làm từ khi ông ngoại còn ở, bất quá năm ngoái Tần luật sư tìm người đổi thành địa nhiệt, là loại nồi hơi gia đình. Nghe Tần luật sư nói là vì bảo trì bộ dáng nguyên gốc của phòng ốc còn tốn không ít công sức. Bất quá nam kháng ở nhà chính còn giữ lại. Lâm thúc biết Thước Nhạc trở về, hôm qua bắt đầu đốt lò, bình thường hai người Lâm thúc ngủ trên giường đất, không đốt, thời gian trước Thước Nhạc trở về mới biết, khuyên hơn nửa ngày cũng không có tác dụng, sau lại Thước Nhạc tìm người đặt cửa, đem tòa phòng đó và sân ngăn ra mới tốt hơn. Nằm nghiêng trên giường, Thước Nhạc lấy sổ kế hoạch xem cần mua thêm động vật nào nuôi trong không gian, gà vịt đẻ nhiều, Thước Nhạc làm rất nhiều trứng muối gửi bưu điện về kết quả cha mẹ đều khen ngon, mẫu thân tặng không ít cho đồng nghiệp, e là còn phải gửi thêm. Nhớ hai ngày trước phụ thân gọi điện nói mẹ giống như tới thời mãn kinh, thời gian này rất cáu kỉnh. Đến lúc nghỉ, về bổ cho mẫu thân. Suy nghĩ miên man, viết một đống trên sổ, bên tai nghe tiếng sủa của A Phúc, Thước Nhạc kéo rèm lên nhìn ra bên ngoài, A Phúc đứng ở trong cổng sủa với phía ngoài, không cần nghĩ cũng biết nhất định là hai con chó săn của Lâm thúc, A Phúc cũng là cái ỷ thế bắt nạt kẻ yếu, lúc mới nhìn thấy hai con chó săn, sợ hãi trốn phía sau cậu, sau đó phát hiện hai con chó săn căn bản là không để ý tới nó, lại tiến lên chọc ghẹo, còn bày một bộ chuẩn bị tùy thời chạy trốn, quả thực con chó săn đứng lên nhe răng với nó một cái, liền hoảng sợ chạy nhanh về. Hai chân chạy còn rất nhanh, xem đi, không quá một hồi liền chạy trở về. “A Phúc” Thước Nhạc mở cửa gọi. A Phúc nghe tiếng rất nhanh chạy đến bên người Thước Nhạc, ánh mắt sáng trong suốt, bộ dáng thoạt nhìn rất hưng phấn, được, xem ra là chơi đùa hăng hái đâu. Đóng cửa lại, ôm A Phúc vào không gian. Ở vùng đồng bằng khai khẩn ba mẫu đất trồng nghệ tây, Thước Nhạc phát hiện trong rừng khoảng trăm khối nghệ tây, bởi vì nghệ tây là thân củ sinh sản vô tính, cho nên lúc trồng Thước Nhạc mất rất lớn công sức. Trồng nghệ tây xong, Thước Nhạc vào rừng tìm xem còn có dược liệu nào khác không, tuy lúc trước chọn nghề thì Thước Nhạc muốn chọn trung y, bình thường cũng biết kê vài toa thuốc, nhưng thực tế Thước Nhạc đối với thuốc Đông y cũng không quá hiểu biết, tương đối mà nói cậu chỉ giỏi nhận biết thuốc Đông y đã chế biến. Cho nên trong rừng có loại dược liệu nào cậu thật sự là biết không nhiều. Nhờ tác dụng của tinh thần lực làm cho Thước Nhạc rất nhanh gieo trồng xong. Đem rau dưa chín hái xuống đặt vào trong kho, trứng cũng thu mấy sọt, nhìn trứng càng ngày càng nhiều mà lo lắng, hay là đem một ít đi bán? Tết Nguyên Đán Thước Nhạc đi ra đường, không khí ngày tết tràn đầy Bắc Kinh, lúc này Thước Nhạc bỗng nhớ nhà, đây là lần đầu tiên Thước Nhạc ăn tết không có cha mẹ, trong lòng có cảm giác cô đơn. ‘Lại thấy khói bếp dâng lên’ (nếu ai không hiểu thì đây là tiếng chuông điện thoại) “Alo Đã làm việc xongUhm, em ở Tây Trực MônTốt” Khúc Phàm gọi điện tới, vụ án kết thúc, anh cũng được nghỉ. Đứng ở cửa khu thương mại đợi một hồi thì Khúc Phàm đến “Đi đâu?” Lên xe đeo dây an toàn xong, Thước Nhạc hỏi. Khúc Phàm cười, “Đem em tới chỗ chơi vui.” Khúc Phàm nói đến chỗ chơi vui chính là mã trường ở ngoại ô thành phố, “Anh là hội viên ở đây, thường đến đây cỡi ngựa, hôm nay tết nguyên đán không đông người, có thể chơi thoải mái.” Thước Nhạc rất hưng phấn, cậu chưa từng cỡi ngựa, “Em mặc như thế này làm sao cỡi ngựa.” Quần bò áo lông, có phần không thích hợp. Khúc Phàm chỉ phía sau xe “Đã chuẩn bị cho em rồi.” Đi vào mã trường, Khúc Phàm mang Thước Nhạc tới phòng thay đồ thay quần áo trước, sau đó mang cậu vào trong mã trường, bởi vì đã hẹn trước, sớm có người chuẩn bị hai con ngựa, Khúc Phàm nhận hai con ngựa, “Đã từng cưỡi chưa, để anh dạy em trước. Rất dễ, con ngựa này rất dịu ngoan, ngựa mẹ bốn tuổi rất thích hợp cho người mới học.” Khúc Phàm dắt con ngựa đen móng trắng qua, Khúc Phàm cưỡi ngựa đã nhiều năm, làm huấn luyện vẫn là đủ khả năng. Thước Nhạc dùng tay vuốt ve cẩn thận đầu ngựa, là một con ngựa dịu ngoan, lúc cậu vuốt ve dùng đầu cọ cọ tay cậu. Còn dùng lưỡi liếm một chút, làm cậu ngứa ngứa. Ngộ tính của Thước Nhạc rất cao, khả năng thăng bằng của cậu cũng rất tuyệt. Khúc Phàm dạy Thước Nhạc làm sao chỉ huy ngựa, chạy nhanh, chạy chậm, bắt đầu dừng lại, một người dạy nghiêm túc một người học nghiêm túc. Rất nhanh Thước Nhạc có thể chỉ huy ngựa chạy chậm quanh sân. Khúc Phàm cưỡi ngựa theo cạnh cậu, trong mắt đầy sự tán thưởng. Thước Nhạc nghĩ nếu nuôi mấy con ngựa trong không gian thì tốt biết mấy. Chính là không thể thực hiện. “Khúc Phàm.” Hai người đang chạy chậm trong sân, không ngờ hôm nay còn có thể gặp người quen của Khúc Phàm. Dừng lại Thước Nhạc thấy một hàng bốn người nam nữ dắt ngựa đi tới, hiển nhiên mấy người này mới đến. Kêu Khúc Phàm là một người đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa màu đen, người đó dắt một con ngựa nâu to cao. Ánh mắt anh ta rất sáng, thoạt nhìn rất có quyết đoán. Khúc Phàm thấy anh ta cười to vui vẻ nói “ Chí Minh ngươi trở về khi nào. Không cho ta biết.” Thấy bạn tốt hai năm không gặp Khúc Phàm cực kì vui vẻ. Sau khi xuống ngựa liền cho Phương Chí Minh một quyền vào bả vai. Phương Chí Minh cũng không khách khí nện mạnh Khúc Phàm mấy cái, “Mới trở về mấy ngày, gọi điện thoại cho ngươi, ngươi tắt máy, còn nói ta không báo. Uhm, không giới thiệu bạn của ngươi sao?” Thấy Thước Nhạc xuống theo Khúc Phàm, Phương Chí Minh liền hỏi, là một chàng trai khá trẻ. Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc nở cụ cười, trong lòng do dự, ý của anh là muốn nói quan hệ của hai người nói với bạn tốt, anh hy vọng Thước Nhạc lấy thân phận chính thức xuất hiện bên cạnh mình, nhưng giờ còn có người ngoài, nói thì không tốt. Thước Nhạc thấy sự do dự của Khúc Phàm, trong lòng hiểu rõ, tiến về trước vươn tay về phía Phương Chí Minh “Xin chào, tôi là Thước Nhạc, là bạn của Khúc Phàm.” Phương Chí Minh bắt tay, “Tôi là Phương Chí Minh, là bạn tốt của Khúc Phàm, uhm, có lẽ về sau chúng ta sẽ thường gặp nhau.” Phương Chí Minh híp mắt nhìn Thước Nhạc. Người này thật sự mẫn cảm. Phương Chí Minh lại đem Khúc Phàm và Thước Nhạc giới thiệu với mấy người đi cùng anh ta, hai nam một nữ, nhìn qua đều là người có phong độ. Làm cho hai người chú ý chính là một người tên là Tề Mục Phỉ, lúc nghe thấy tên của Thước Nhạc thì có chút giật mình, còn nhìn đánh giá Thước Nhạc, làm cho Khúc Phàm rất là không vui.