Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 19 : Thước Nhạc ở nhà Khúc Phàm
Khúc Phàm đi làm.
Thước Nhạc đến cạnh nhìn A Phúc một lần , tuy vẫn là không có sức sống, nhưng so với đêm qua tốt hơn nhiều, thấy Thước Nhạc đi qua A Phúc hé mắt nhìn cậu, nó quá nhỏ, dùng tay là có thể nâng lên, bất quá nó có một đôi mắt rất to, bộ lông cơ thể ngắn màu trắng, đôi mắt lại đen có điểm giống mắt gấu trúc, trên đuôi cùng lưng cũng có hai khối lông màu đen.
Nghĩ đến mấy cái rổ đan lúc rảnh rỗi trong không gian, Thước Nhạc lấy một cái hình trứng bằng cành lá hương bồ và lá bắp, bên trong đặt đệm mềm, đem A Phúc bỏ vào trong, A Phúc vào nhà mới không ngừng dùng mũi ngửi ngửi, lại nhìn cái đệm trước đó, sau đó đem hai tay đặt dưới đầu, nhìn Thước Nhạc, gâu. . . sủa một tiếng.
Đây là lần đầu tiên nó sủa sau khi được Thước Nhạc hai người lượm về, tiếng rất nhỏ, lại thể hiện sự sung sướng.
Thước Nhạc cười dùng tay vuốt vuốt đầu A Phúc, thật sự là một tiểu tử đáng yêu.
Nhà Khúc Phàm rất lớn, có điều chỉ có một mình Khúc Phàm ở, không có nhân khí, trước kia Thước Nhạc đã muốn chuẩn bị một số thứ, phòng khách tầng dưới rất rộng, chỉ để một cái sô pha cùng TV dàn loa gì đó, có điểm trống không, Thước Nhạc lấy từ trong không gian bể cá mua từ trước ra, vốn chuẩn bị đặt ở tứ hợp viện, đáng tiếc vì giữ nguyện hiện trạng của tứ hợp viện, vẫn đặt bể cá bằng gốm sứ, hồ thủy tinh có vẻ không hợp, bể cá không lớn, hình cầu, để trên chiếc bàn vuông, bên trong là hai con cá vàng nuôi bằng nước sông, đây đã là đời thứ ba sinh ra trong không gian, hai con cá vàng này là Thước Nhạc chọn ra, đều cực kì xinh đẹp lanh lợi, hai con mắt hồng mười hai (mình tìm không ra rốt cục đây là giống cá gì, nếu ai biết thì pm để mình sửa nhé), Thước Nhạc có phần thiên vị giống cá vàng này, hơn nữa hai con cá này sinh trưởng trong nước hồ, sắc thái rõ ràng, cơ thể thon thả, hai mắt có thần, tuyệt đối là tinh phẩm trong loại mắt hồng mười hai.
Thước Nhạc quan sát một thời gian phát hiện, nước trong hồ có lẽ không thể chữa bệnh, nhưng nó có thể nâng cao sức đề kháng và điều tiết cân bằng cơ thể, còn phát hiện động thực vật nuôi trong bằng nước hồ sâu đều có ưu hóa nhất định, giống như con cá này, mới sinh sắc thái có sự đề cao rất lớn, những con cá này rất có linh khí, mỗi lần Thước Nhạc đến trước hồ chúng sẽ đến gần cậu, ở gần cậu hơn sẽ tiến lên chào hỏi, vì ở một mình trong không gian có lúc Thước Nhạc sẽ tự nói gì đó, có vài con cá sẽ bơi theo bên cạnh giống như đang nghe, Thước Nhạc còn có thể chỉ huy cá làm vài động tác đơn giản, sau lại qua quan sát Thước Nhạc phát hiện có những con cá còn thông minh hơn, có lẽ là những con cá lớn cậu để lại, những con cá đó được nuôi lâu trong nước hồ.
Bởi vì bể cá hơi nhỏ, nên chỉ thả hai con. Kỳ thật Thước Nhạc càng muốn nuôi mấy con kim long hoặc cá chép, song nghĩ đến việc không có thời gian chăm sóc, nên thôi.
Sắp đặt bể cá xong, Thước Nhạc lại lấy ra mấy bồn hoa, một bồn thì là xanh cao một mét, cây sơn chi, cây thùa, trúc, chậu cây cao su lớn nhất cậu đặt ở gần cầu thang, cậu không chọn loại thường xuyên nở hoa, mùa này không thích hợp. Thước Nhạc bận rộn đem hoa đặt ở vị trí thích hợp trong nhà.
Có lẽ là xác định quan hệ với Khúc Phàm, trong lòng có người để nhớ thương, trong lòng Thước Nhạc có một niềm hạnh phúc khó diễn tả, bận rộn trong nhà của Khúc Phàm tuyệt không thấy mệt, hứa là sự đằm thắm của cha mẹ lưu lại ấn tượng sâu với cậu, trong lòng Thước Nhạc cũng muốn tìm được một người cùng cậu thấu hiểu nhau yêu thương nhau, vượt qua cả đời cùng nhau. Khúc Phàm xuất hiện trước mặt cậu, có lẽ có một ít lệch lạc, bọn họ là cùng giới, nhưng Thước Nhạc nghĩ điều này cũng không có vấn đề gì, ai có thể nói họ không thể hiểu nhau yêu nhau, ít nhất hiện tại cậu xác định trong lòng mình hạnh phúc, huống chi, cảm tình là cần đầu tư.
Thước Nhạc chưa từng yêu ai, không biết những cặp tình nhân khác như thế nào, nhưng cậu nghĩ muốn ở cùng một chỗ thì phải dung nhập vào cuộc sống của anh.
Cho nên giữa trưa Khúc Phàm về nhà, phát hiện trong nhà thay đổi lớn. Hồ cá trên bàn, thực vật xanh biếc, quần áo phơi nắng ngoài ban công, còn có nhạc giao hưởng trôi nổi, nghe âm thanh từ phòng bếp truyền ra, Khúc Phàm đi về hướng nhà bếp, lúc đi ngang qua nhà ăn, gâu…nhìn về phía tiếng kêu, A Phúc ghé vào trên rổ, đắp thảm mỏng, mở to mắt nhìn anh.
Xoa đầu A Phúc, Khúc Phàm nhìn về phía nhà bếp, Thước Nhạc đeo tạp dề, đang xào rau. Trong lòng Khúc Phàm bỗng thỏa mãn.
“Ăn được là được rồi, buổi chiều không phải có tiết sao? Đừng đến muộn.” Bởi vì qua bên này làm việc, nghĩ về nhà ăn cơm lại lên ca, không ngờ về nhà thì cơm nước đã chuẩn bị tốt.
Thước Nhạc đã sớm nghe tiếng mở cửa, không quay đầu lại nói “Không có gì, rất đơn giản, đợi một lát anh thuận đường chở em qua, không muộn.”
Khúc Phàm đem A Phúc đang cắn ngón tay anh bế lên “A Phúc thế nào? Hình như khỏe khoắn hơn.” Tiểu tử này làm cho người ta thực thương yêu, ánh mắt giống như có thể nói, mở to, từ lúc anh vào nhà vẫn luôn nhìn anh. Dường như đang ở phân biệt.
Thước Nhạc đem đồ ăn đổ ra chén đĩa, cười, “Tốt một chút, vừa rồi đem đồ ăn cho chó đút cho nó, không có phản ứng xấu, phỏng chừng hai ngày là không có chuyện.” Nghĩ lúc mình bận rộn A Phúc vẫn nhìn theo, chờ nó khỏe rồi nói không chừng còn chạy theo phía sau. Bất quá có thể khôi phục nhanh như vậy e là nhờ nước hồ.
Cơm trưa là thịt cừu kho cà rốt, cải trắng xào chua ngọt, còn có cơm trắng thơm ngào ngạt.
Khúc Phàm vỗ vỗ bụng, “Cứ ăn thế này, anh nhất định sẽ thành kẻ mập mạp” Ghê thật, ăn đến bốn bát cơm, no chết mình.
Thước Nhạc ăn miếng cải trắng cuối cùng “Được a, dù sau bình thường anh ăn nhiều, cũng không thấy béo bao nhiêu, có điều dạo này hơi gầy, ăn nhiều cũng tốt.”
Nghe lời Thước Nhạc nói, Khúc Phàm cách cái bàn nhéo cằm Thước Nhạc, “Còn nói anh, em xem chỗ này cũng nhọn.”
Thước Nhạc trốn qua phía kia “Tránh ra.” Trên mặt ngượng ngùng, nói như thế nào dạo này gầy vẫn là vì Khúc Phàm, giờ nghĩ lại thực là xấu hổ, nghĩ nhiều như vậy làm gì, sớm làm rõ thì tốt rồi. Giờ thì tốt rồi, làm ra chuyện giống như nhân vật nữ trong ngôn tình.
Khúc Phàm nhìn thấy Thước Nhạc đỏ mặt, lập tức hiểu tại sao, nghĩ vui vẻ cười ha ha.
Thước Nhạc liếc anh một cái, “Cười ngây ngô cái gì, đi rửa chén.” Không thể không nói kỳ thật ở chuyện này Thước Nhạc khá sĩ diện, có khi cũng rất lúng túng.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
44 chương
15 chương
44 chương
28 chương
5 chương
94 chương