Đại Tranh Chi Thế
Chương 241
Sào thành Sở quốc.
Nơi đây đã bị quân Ngô chiếm cứ, Bá chiếm cứ được tòa thành này, bèn lấy đó làm cứ điểm dừng chân, truy quét quân của Yểm Dư, Chúc Dung. Bá lúc này mới chỉ hơn ba mươi tuổi, đang vào lúc tráng kiện nhất của nam nhân, dẫn quân đánh trận cũng là hảo thủ số một, do Sở vương một lòng mặc cho họ tiêu diệt lẫn nhau, nên toàn bộ quân chủ lực của Sở đã nhận được lệnh rút lui về hậu phương, chỉ để lại tàn quân của Yểm Dư, Chúc Dung cùng với một số nước nhỏ nương nhờ vào Sở quốc ở lại tiếp chiến, đám quân yếu đuối này vốn chẳng thể nào đối chọi được với quân đội hùng mạnh như cọp dữ của Ngô quốc, vì thế quân Ngô đánh trận nào thắng trận đó, đến nay vẫn chưa vấp phải trận chiến khó khăn nào.
Dưới ánh nến, Bá đang cầm một tấm bản đồ da dê xem xét tỉ mỉ, đôi lông mày rậm rạp căng thẳng nhíu chặt lại, chốc chốc lại đấm mạnh tay một cái, hình như có vấn đề khó khăn gì không sao nghĩ ra cách giải quyết.
“Tướng quân, tướng quân.” Tấm màn cửa hé mở, một cơn gió lạnh lùa vào trong phòng, Bá đưa tay giữ chặt tấm áo khoác trên vai, đưa mắt về phía cửa, một tên lính mặc áo giáp bước vào bẩm báo: “Tướng quân, Ngũ tướng quốc đã đến trước ba quân.”
“Hử?” Bá giật mình, hai vai vươn thẳng, cởi tấm áo khoác trên vai xuống, truyền lệnh: “Tướng quốc đã đến đây ư? Mau, mau mau bày đội nghi thức ra đón tiếp, đánh trống lên, triệu tập tất cả tướng lĩnh.”
“Tuân lệnh!” Tên lính mặc áo giáp nhận lệnh xong gấp rút lui ra.
Bá vội vàng nhấc bộ giáp trụ để trên bàn lên, vừa cố gắng mặc nhanh vào người vừa nghĩ thầm trong đầu: “Ngũ Tử Tư sao lại đột nhiên đến đây? Chẳng lẽ đến tranh giành công lao với mình sao? Không lí nào, lão già đầu bạc này là một người khẳng khái chân thành, vậy chắc là đại vương có mệnh lệnh gì rồi? Nhưng cũng đâu cần thiết phải bắt một người đường đường là tướng quốc đi truyền đạt quân lệnh.” Tình cảnh của Bá cũng giống như Ngũ Viên, cũng vì thế lực gia tộc ngày càng lớn mạnh, uy hiếp đến quyền lực Sở vương, bị Sở vương mượn tay Lệnh Doãn Nang Ngõa diệt cả gia tộc. Ngũ gia bị tiêu diệt trước tiên, Ngũ Tử Tư may mắn trốn thoát sang Ngô quốc, được Ngô vương Hạp Lư trọng dụng và trở thành trọng thần trong triều, Bá sau khi nhà tan cửa nát cũng trốn sang Ngô quốc, hai người vốn đều xuất thân từ danh gia vọng tộc ở Sở, là chỗ quen biết cũ, nay lại cùng cảnh ngộ với nhau, Ngũ Tử Tư bèn tiến cử Bá với Ngô vương Hạp Lư, để Bá giữ chức đại phu ở Ngô quốc.
Cơ Quang mưu triều tán vị mới ngồi vào được ngôi báu, hắn không dám trọng dụng các đại thần tướng lĩnh của Ngô quốc, lại sợ các thành viên hoàng tộc nắm được binh quyền bắt chước hắn giở trò cướp ngôi một lần nữa, nên hắn chỉ còn cách trọng dụng những người đến từ bên ngoài Ngô quốc, thêm vào đó Ngũ Viên và Bá quả thật tài cán hơn người, họ nhanh chóng trở thành trọng thần của Ngô quốc dưới sự cai trị của Ngô vương Cơ Quang.
Thật ra, Bá đối với Ngũ Viên mới đầu chỉ là cảm thấy mang ơn, nhưng khi địa vị của hắn chỉ đứng sau Ngũ Viên, trở thành nhân vật số hai ở Ngô quốc, giữa hai người khó tránh khỏi xung đột ở một số chuyện liên quan đến vấn đề quyền lực. Một là địa vị thấp hơn đối phương, hai là Ngũ Viên có ơn với hắn, vì thế nên khi xảy ra những việc dính dáng đến lợi ích giữa hai người thì Bá luôn là người nhường nhịn.
Nhưng dấn thân vào chốn quan trường, cũng như câu “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỉ.”, giờ Bá đâu phải chỉ có một mình, còn có một đám đại thần và tướng lĩnh cậy nhờ vào hắn nữa, nếu cứ thế mà nhường nhịn không mưu cầu lợi ích cho người của phe hắn, thế thì ai chịu tiếp tục ủng hộ hắn đây? Thêm vào đó con người Ngũ Tử Tư cương trực ngay thẳng, công chính liêm minh, nhưng lại tính tình nóng nảy, tự cho mình là phải, khi hắn cảm thấy mình đúng, lúc đó chắc chắn kiên trì đến cùng, quyết không chịu nhường nhịn nửa bước, với lại cách hành xử của hắn cũng khá đơn giản, khi nổi giận lên thì không cần biết thân phận người ta là gì, dù là trước mặt đám đông, vẫn chỉ vào mặt người khác mắng cho một trận té tát, chính vì tính khí này mà Ngũ Tử Tư đắc tội với không ít người, không chỉ rất nhiều công khanh đại thần Ngô quốc từng bị hắn chỉ trích, ngay cả Bá vừa là chỗ thân thiết lại từng chịu ơn của hắn cũng không tránh khỏi có chút oán hận.
Bá một mặt suy đoán dụng ý đến đây của Ngũ Tử Tư, một mặt vội vàng mặc áo giáp chỉnh tề, đeo kiếm ngang hông, sau đó dưới sự hộ tống của đội thân binh bước ra ngoài doanh trại. Ngô quốc so sánh với Sở quốc đất rộng người đông thật ra chỉ là một nước nhỏ lạc hậu nghèo nàn bên cạnh, nhưng chính vì đất nước nhỏ bé này quanh năm suốt tháng chiến sự liên miên, lại khiến toàn dân đều chiến đấu được như quân sĩ, chất lượng chiến đấu của quân Ngô rất tốt, sức mạnh quân sự vượt xa quân Sở. Khi Bá bước ra ngoài doanh trại, tướng sĩ ba quân đã nghe được hồi trống triệu tập đến tập hợp đầy đủ, bày đội hình chỉnh tề đứng đó, sát khí ngùn ngụt, khí thế đủ để trấn áp bất kì đối thủ hùng mạnh nào.
Bá hài lòng cười đắc ý, dẫn theo các tướng lĩnh tiến ra ngoài Viên môn đón tiếp Ngũ Tử Tư.
“Mời tướng quốc đại nhân thượng tọa, đại vương dạo này có khỏe không ạ?”
Ngũ Tử Tư được đón vào túp lều chỉ huy, Bá và các tướng lĩnh dưới trướng lần lượt bước lên hành lễ, hỏi han tình hình của Hạp Lư.
Ngũ Tử Tư toàn thân mặc một chiếc áo màu đen u ám, trên có thêu sáu loại hoa văn Tảo, Hỏa, Phấn, Mễ, Phũ, Phất, tay áo bào còn có thêm hoa văn Vân màu vàng sậm, trên đầu đội chiếc mũ cao, đầu tóc bạc phơ, nét mặt nghiêm nghị.
“Đại vương sức khỏe rất tốt, mọi thứ ở Ngô quốc đều ổn.” Ngũ Tử Tư ngửa mặt trả lời một câu, sau đó bước tới chiếc ghế chính giữa dành cho chủ soái ngồi xuống, phất tay một cái, nói: “Mời các tướng ngồi.”
Các tướng lĩnh theo chức vụ lớn nhỏ lần lượt ngồi xếp gối trước mặt, Ngũ Tử Tư đợi mọi người yên vị xong, sắc mặt chợt đanh lại: “Bá.”
“Có mạc tướng!” Bá vừa mới ngồi yên lập tức đứng bật dậy, chắp tay đợi lệnh.
“Bá, đại vương lệnh cho ông thống lĩnh toàn quân truy quét hai tên phản đồ Yểm Dư, Chúc Dung, chiến sự liên miên, đến nay đã nửa năm trôi qua, tiêu tốn lương thảo nhân lực không ít, người Sở rõ ràng là giữ thái độ tọa sơn quan hổ đấu, không chịu xuất quân giúp đỡ bọn chúng, sao ông còn chưa chịu xuất quân tiêu diệt bọn phản nghịch hả?”
Bá cười khổ giải thích: “Xin tướng quốc minh giám, không phải là mạc tướng không nghe theo lệnh, chỉ là muốn đánh bại bọn Yểm Dư, Chúc Dung thì dễ, muốn giết được bọn chúng thì khó, Sở quốc bao la rộng lớn, sông ngòi kênh rạch chằng chịt, địa hình núi non hiểm trở phức tạp, Yểm Dư Chúc Dung mỗi lần chiến bại đều rút lui, dựa vào ưu thế địa hình ẩn náu cố thủ, mạc tướng hôm qua vừa mới san bằng sào huyệt ở Đại Biệt sơn của bọn chúng, nay chúng lại lui về phía Cư Sào, mạc tướng đang định tập hợp các lộ binh mã, sáng sớm ngày mai sẽ xuất quân truy đuổi bọn chúng.”
Ngũ Tử Tư nghe xong nổi giận lôi đình, đập bàn cái rầm hét lên: “Khốn kiếp, bọn Yểm Dư Chúc Dung hôm qua đã bỏ chạy, ngày mai ông mới dẫn quân đuổi theo, cứ đánh trận thế này đến bao giờ mới bắt được hai tên nghịch tặc đó hả?”
Bá nhăn mày định cãi lại nhưng kiềm chế được, nhẫn nhịn nói: “Xin tướng quốc minh giám, ở đây là lãnh thổ Sở quốc, kẻ địch của mạc tướng tuy chỉ có Yểm Dư, Chúc Dung, nhưng đại quân Sở quốc hiện đang tập trung ở vùng Bá Cử, Anh Thị, Hạ Thái, chỉ ngăn cách bởi Đại Biệt sơn và Dĩnh Thủy, vẫn lăm le dòm ngó quân ta, Bá dẫn quân viễn chinh, không thận trọng sao được? Vì thế nên một khi ba quân chưa tập hợp đầy đủ không dám mạo hiểm tiến công, bọn Yểm Dư Chúc Dung giờ chỉ còn không quá ba ngàn binh mã, đương nhiên bỏ chạy nhanh chóng, còn Bá phải thống lĩnh đại quân, buộc phải suy tính kĩ càng cẩn thận, với lại lương thảo vận chuyển tiếp tế khó khăn…”
“Hứ!” Ngũ Tử Tư bực bội ngắt lời: “Người khác thì có thể không biết tình hình Sở quốc, còn ông chẳng lẽ cũng không biết? Sở vương u mê, gian thần hoành hành, đám gian thần ấy suốt ngày chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mưu hại trung lương, nếu không cũng đâu ngồi đó không chịu làm gì, bỏ qua cơ hội tốt đánh lén chúng ta, giờ bọn Yểm Dư Chúc Dung bị thua tan tác phải bỏ chạy như chó mất nhà, quân Sở cũng không xuất quân cứu viện. Nếu quân Sở mà có ý đối đầu với quân ta thì đã không rút về hậu phương rồi, còn việc tiếp tế lương thảo thì…”
Ngũ Tử Tư trầm ngâm giây lát, sát khí ngùn ngụt nói tiếp: “Lần này đuổi theo đến Cư Sào, dọc đường có nhiều thành trì nhỏ, hơn nữa quân số trấn giữ không nhiều, tuyệt đối không phải là đối thủ của ông, chỉ cần ông công phá thành trì, còn không có cách kiếm cho ra lương thảo ư? Đối phó với đám tàn quân bại khấu, nên tức tốc đuổi theo đánh cho chúng không kịp thở, chứ như cách đánh e dè của ông, đúng là ngồi nhìn cơ hội trôi qua.”
Bá và Ngũ Tử Tư có cách dụng binh khác nhau, bị hắn trách mắng như vậy trước mặt bao nhiêu thuộc hạ đương nhiên Bá cảm thấy uất hận trong lòng, chỉ là Ngũ Tử Tư quyền cao chức trọng, lại là người được Hạp Lư tin cậy nhất, nếu giờ tranh cãi với hắn, e với tính khí ngang ngạnh hắn sẽ không chịu lùi bước, lúc đó há chẳng trở thành trò cười cho ba quân tướng sĩ có mặt ở đây sao?
Nghĩ vậy nên một lần nữa Bá lại nuốt trôi cơn giận, lên tiếng nhận lỗi: “Dạ, tướng quốc dạy phải lắm, mạc tướng hôm qua tập kích bất ngờ vào doanh trại của bọn Yểm Dư, Chúc Dung, bọn chúng thua chạy tan tác, rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp lấy đi, cho nên Bá thu được một món đồ cực kì quan trọng của chúng, vừa nãy đang nghiên cứu trong doanh trại, vì sự thể trọng đại, mạc tướng không quyết định được nên làm thế nào. Vừa đúng lúc tướng quốc đến đây, đúng là trời giúp Ngô quốc ta, mạc tướng xin tướng quốc quyết định giùm cho ạ.”
Ngũ Tử Tư nghe vậy vội hỏi: “Hử? Là vật gì mà quan trọng thế?”
Ngũ Tử Tư nghe vậy vội hỏi: “Hử? Là vật gì mà quan trọng thế?”
Bá định trả lời nhưng lại thôi, Ngũ Tử Tư chợt hiểu ý, quay xuống truyền lệnh: “Các tướng về trấn giữ doanh trại, bổn tướng quốc cần nghị sự quan trọng với Bá tướng quân.”
Các tướng lĩnh đứng bật dậy, nhận lệnh lui hết cả ra, Bá đưa tay mời Ngũ Tử Tư: “Tướng quốc đại nhân, mời đến lều của mạc tướng xem thử vật này.”
Ngũ Tử Tư không biết Bá đang giữ vật gì mà quan trọng vậy, lại cẩn thận đến thế này, nổi lòng hiếu kì theo Bá bước ra khỏi lều chỉ huy, đến trước túp lều nơi Bá ở, trước lều có bốn tên lính cầm kích đứng canh gác, thấy chủ soái và tướng quốc bước đến, vội đưa tay vén cửa lều lên cho hai người bước vào trong.
Trên bàn, một tấm bản đồ da dê đang được trải rộng ra, Bá bước nhanh về phía ấy, cầm tấm bản đồ da dê lên, nói với giọng bí hiểm: “Mời tướng quốc xem qua!”
Ngủ Tử Tư đưa tay đón lấy tấm bản đồ da dê, mở ra xem sơ qua đã vui mừng ra mặt, không dám tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy, hắn kêu lên phấn khích: “Ông lại có được tấm bản đồ quan trọng này ư?”
Ngũ Tử Tư bước tới bên chiếc bàn ngồi xuống, trải tấm bản đồ ra, ngón tay chỉ chỉ lên trên đó, lại xem tỉ mỉ một hồi lâu. “Rầm!” một tiếng vỗ mạnh xuống mặt bàn, mạnh đến nỗi chùm râu dưới cằm cũng run lên, hớn hở: “Tốt, tốt lắm, Bá, ông đã lập được một công lớn cho Ngô quốc, có tấm bản đồ địa lí và phân bố binh lực của Sở quốc này, quân ta tiến vào Sở cứ như là vào chốn không người thôi.”
Vào thời Xuân Thu, ở một số nước lớn, dù cho là người dân bản địa cũng không thể nào nắm rõ chi tiết tình hình địa lí của đất nước, thêm vào đó thời kì này giao thông không thuận tiện, tin tức truyền đi chậm, dù cho có trăm vạn đại quân, bố trí phòng thủ khắp nơi, cũng khó tránh có những lỗ hỏng, chỉ cần một đội quân nhỏ của nước này nắm được tình hình địa lí và cách phân bố binh lực của một nước khác, thì có thể đi lại tự do trên lãnh thổ nước đó, tập kích bất ngờ chiếm ưu thế quân sự, có được tấm bản đồ quý báu này thử hỏi Ngũ Tử Tư không phấn khích như điên sao được?
Con người Ngũ Tử Tư tính tình nóng nảy, hay la mắng người khác, nhưng lại không mang lòng riêng ích kỉ, thấy Bá đoạt được tấm bản đồ quan trọng thế này, lập tức quyết định ghi nhận công lớn cho Bá.
Bá chưa lộ vẻ gì vui mừng, ngược lại nhíu mày nghi hoặc: “Tướng quốc đại nhân, mạc tướng biết tấm bản đồ da dê này có ý nghĩa quan trọng, nhưng mà…vật quan trọng như thế này, tuy là lúc vội vàng rút chạy, đáng lí ra Yểm Dư Chúc Dung cũng không thể nào bỏ lại không mang theo, nghĩ vậy nên sau khi Bá có được tấm bản đồ từng suy nghĩ lí do giải thích, theo tướng quốc đại nhân, đây có phải là một cái bẫy dẫn dụ quân ta?”
Ngũ Tử Tư chớp mắt, lập tức cầm tấm bản đồ lên xem xét tỉ mỉ cẩn thận thêm một lần nữa, sau đó gật gù: “Xem nét mực lại không giống là vừa mới vẽ, thế nhưng…”
Hắn đứng thẳng, đi qua đi lại trong lều suy tư một hồi, hồi lâu sau lạnh lùng cười to: “Nếu nói tấm bản đồ quan trọng này là do Yểm Dư, Chúc Dung cố tình bỏ lại, thậm chí là cố ý vẽ tặng chúng ta, thế cũng chưa chắc… chưa chắc là giả.
Yểm Dư, Chúc Dung chạy sang nương nhờ Sở quốc, nhưng Sở vương lại xem chúng như hai con chó giữ cửa, mặc cho chúng giao chiến với quân Ngô, không thèm xuất quân trợ giúp, làm cho hai người hao binh tổn tướng gần hết, giờ đây nỗi hận của Yểm Dư, Chúc Dung đối với người Sở, e là không kém mối thù Cơ Quang giết cả gia tộc họ, chúng không cách nào chống đỡ Cơ Quang, nếu người Sở xem chúng là vật hy sinh, thế thì trước khi thua chúng chơi cho bọn quân Sở một vố này, mượn tay quân Ngô đâm cho quân Sở một nhát kiếm, trả mối thù bị Sở vương bỡn cợt cũng không phải là không thể xảy ra, đó cũng là lẽ thường tình của con người thôi.”
Ngũ Tử Tư và Bá hai mắt nhìn nhau, tâm ý hai người cũng đều nghĩ đến lí do trên. Bá vuốt râu tán đồng: “Tướng quốc nói phải lắm, đám tàn quân của Yểm Dư, Chúc Dung đã không còn nguy hiểm gì với quân ta, còn quân thần Sở quốc, ai nấy đều lo toan riêng cho lợi ích của mình, nếu cách phân bố binh lực trên tấm bản đồ này là giả, chúng cũng không cách gì đoan chắc chúng ta sẽ trúng kế, cũng không biết chúng ta sẽ tiến đánh vị trí nào, thế nên không thể nào bố trí quân mai phục dụ quân ta vào bẫy được, xem ra…khả năng tấm bản đồ da dê này là thật rất lớn.”
Ngũ Tử Tư đầu tóc bạc phơ, hai má hồng hào, ánh mắt lóe lên tia sáng nham hiểm: “Ngày mai ta cứ vờ như tiếp tục truy đuổi Yểm Dư, Chúc Dung, đồng thời phái các binh sĩ lanh lợi biết nói Sở ngữ giả làm thương buôn, căn cứ theo tấm bản đồ này đi dò thám tình hình phân bố binh lực của quân Sở coi thực hư thế nào.”
“Ý của tướng quốc đại nhân là…?”
Ngũ Tử Tư quay mặt lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào Bá: “Bá, mối thù mấy trăm thân nhân chết thảm của ông và ta, có lẽ…dựa vào tấm bản đồ này, giờ trả thù được rồi.”
Bá cũng biết là tác dụng của tấm bản đồ rất lớn, nhưng hắn không hề nghĩ đến là dùng nó tập kích quân Sở, nghe Ngũ Tử Tư nói vậy, Bá kinh ngạc kêu lên: “Tướng quốc đại nhân, ngài định…định…”
Ngũ Tử Tư nắm chặt tấm bản đồ da dê trong tay, gằn giọng: “Không sai, đây là cơ hội ngàn năm có một, giờ đang là mùa đông, mùa này không cần canh tác, ta có thể triệu tập nhiều quân lính tham gia chiến đấu, hơn nữa nơi đây không lạnh căm như phương Bắc đến nỗi đại quân hành quân khó khăn, chúng ta phải tận dụng cơ hội trời cho này, cầu xin đại vương xuất quân, đánh thẳng vào Dĩnh Đô, giết chết Sở vương, báo mối thù gia tộc.”
Bá vẫn lo lắng: “Tướng quốc, làm vậy có chắc chắn không?”
Hai mắt Ngũ Tử Tư lúc này đỏ rực ngọn lửa thù hận, cười một cách nham hiểm, sát khí dâng cao ngùn ngụt, quả quyết: “Hành quân đánh trận là phải mạo hiểm, nếu không sao thành việc lớn được? Tuy nhìn vào có vẻ nguy hiểm, nhưng chúng ta có tấm bản đồ phân bố binh lực này, quân ta cứ như tiến vào chỗ không người, thắng thua đã rõ.”
Ngũ Tử Tư càng nói càng kích động, hắn thở hổn hển, nắm tay cầm chặt tấm bản đồ áp sát vào ngực: “Cả nhà Ngũ Viên, hết thảy là ba trăm sáu mươi lăm nhân mạng, gia phụ, gia mẫu, huynh trưởng, phu nhân…, còn có đứa con mới đầy tháng của ta…”
Nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt Ngũ Tử Tư, nước mắt đỏ rực như máu: “Bọn chúng giam cầm gia phụ, dụ ta quay về Dĩnh Đô nộp mạng, gia huynh biết chắc là sẽ chết, nhưng cũng quay về, chỉ có ta là trốn chạy sang Ngô. Ngũ Viên không phải là kẻ tham sống sợ chết, ta giữ lấy tính mạng, hứng chịu bao lời nhục mạ chỉ trích, chính vì muốn trả mối thù máu sâu tựa biển này. Bao năm qua ta tuy làm tướng quốc Ngô quốc, quyền cao chức trọng, trong lòng lại không hề cảm thấy vui mừng, mỗi ngày cứ nhắm mắt lại, những xác chết máu me của thân nhân luôn ẩn hiện trong đầu ta…Ta chịu dày vò bao lâu nay, chỉ có dùng máu của kẻ thù, mới là liều thuốc hữu hiệu trị được vết thương lòng của ta.”
Bá cũng nghĩ về phụ mẫu huynh đệ của mình, bao nhiêu thân nhân đã chết thảm, đôi mắt hắn cũng ngấn lệ: “Tướng quốc, Bá cũng mang mối thù lớn nặng như núi sâu tựa biển với Sở quốc, sao lại không muốn đánh về Sở trả mối thù này chứ? Nhưng giờ với thực lực của chúng ta, liệu…có thành công không?”
“Sao lại không thành công?” Ngũ Tử Tư ngẩng đầu lên, đưa tay lau sạch nước mắt, đanh mặt lại: “Nếu không có tấm bản đồ này, e là mười năm, hai mươi năm trôi qua mối thù của chúng ta cũng không trả được. Nếu tên tân quân Sở quốc này không giống với tên hôn quân hồi trước, cai trị tốt Sở quốc làm Sở quốc hùng mạnh lên, chúng ta càng không có cơ hội trả thù, vì thế nếu tấm bản đồ này là thật, chúng ta nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này mới được.”
Hắn hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Còn về phía đại vương, không cần lo lắng, đại vương hùng tài thao lược, quyết chí xưng bá chư hầu, Ngô quốc nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh phương Nam, thực lực không đủ lớn mạnh, muốn xưng bá chư hầu, không có chiến công hiển hách không khiến chư hầu thiên hạ khiếp sợ phục tùng được. Sở quốc là một nước lớn, nếu đại vương công phá Dĩnh Đô thành công, lúc đó chư hầu khắp thiên hạ đều thần phục. Có được kì công cái thế này, chỉ cần chúng ta hoạch định kế hoạch chu toàn, nghĩ chắc đại vương sẽ chấp thuận làm theo.”
Bá hớn hở ra mặt: “Tướng quốc nói phải lắm, mối thù máu của chúng ta xem ra lần này phải nhờ cậy vào tấm bản đồ này đây.”
Ngũ Tử Tư khoái trá vuốt cằm, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm: “Ngũ Viên lần này đến đây là chính xác, trước tiên chúng ta phải xác định tấm bản đồ này là thật hay giả trước đã, một khi chứng thực xong, Ngũ Tử Tư này lập tức về Cô Tô, xin đại vương xuất binh phạt Sở.”
Trong lòng Ngũ Tử Tư, mối thù gia tộc quan trọng hơn gấp vạn lần Ngô quốc mà hắn đang phục vụ, vì thù hận mà hắn khuynh đảo các quốc gia khác, giết chết các ân nhân từng cưu mang hắn, từ khi Ngũ gia bị họa diệt môn hắn chỉ biết sống trong thù hận, vì trả thù hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, bằng bất cứ thủ đoạn gì, hắn giờ đây đã mất hết lí trí, chỉ nghĩ đến mỗi việc là trả thù mà thôi.
Ngũ Tử Tư và Bá, hai người đều hận thấu xương Sở quốc, quyền thần số một và số hai Ngô quốc giờ đây chung một lòng trả thù chuốc hận, trên họ lại có một Ngô vương Hạp Lư mang dã tâm xưng bá chư hầu. Sở quốc sắp gặp phải tai ương nào đây? …
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
130 chương
3 chương
372 chương
23 chương
116 chương
101 chương
12 chương
71 chương