Đại Tranh Chi Thế
Chương 240
Khánh Kỵ sau khi rời khỏi hơn nửa tháng nay lại về đến Đế Khâu. Chỉ mới nửa tháng trôi qua, dưới cơn gió thu buồn tẻ, dung mạo Đế Khâu đã thay đổi lớn, diện mạo cứ như trong triều đường Vệ quốc hiện nay vậy, khắp Đế Khâu đều bao phủ một không khí u ám lạ thường. Xe ngựa của Khánh Kỵ đơn độc lăn bánh trên con đường thưa thớt bóng người qua lại, gió cuốn bay vài chiếc lá khô ven đường vào bánh xe ngựa, xe ngựa vẫn vô tình lướt đi cán nát những chiếc lá.
Khánh Kỵ đưa tay kéo rèm cửa sổ lại chặt hơn, gió lạnh không lùa vào trong xe được. Hắn bắt đầu chau mày suy nghĩ, Vệ phu nhân Nam Tử bí mật hẹn hắn đến Đế Khâu gặp mặt, rốt cuộc là có dụng ý gì? Khi hắn đang định khởi hành đi Sở quốc, tín sứ của Nam Tử đột nhiên mang đến một câu nói của Vệ quốc phu nhân Nam Tử: “Nam Tử muốn gặp mặt công tử một lần, thiếp thân tại cung cấm, không tiện ra ngoài, phiền công tử đến Đế Khâu một chuyến, đến gấp!”
Những lời này nghe qua có vẻ như là một cô nương đang hẹn hò với tình lang, nhưng Khánh Kỵ đâu có ngốc đến nỗi cho rằng chỉ với một lần gặp gỡ, vị Vệ quốc phu nhân cao ngạo như chim công ấy lại thầm thương trộm nhớ hắn, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, để rồi cuối cùng không chế ngự được tình cảm phải phái người đến mời hắn đến gặp mặt cho thỏa niềm nhớ mong.
Phân tích kĩ tình hình chính trị Vệ quốc hiện nay, Khánh Kỵ đoan chắc không có lí do gì khiến Nam Tử gây bất lợi cho hắn, ít ra tình hình bây giờ không thể tìm ra lí do phải gây bất lợi cho hắn, Vệ hầu Cơ Nguyên cũng không lí do gì làm vậy, mọi thế lực khắp Vệ quốc, giờ đây đều mang thái độ phức tạp vừa kính nể vừa khiếp sợ, vừa muốn lôi kéo vừa có chút chán ghét với hắn, nhưng cũng không ai có ý đồ gây bất lợi cho hắn cả. Không có một nhân vật quyền thế nào đang bận đối phó với đối thủ hung hăng lăm le trước mắt mà đột nhiên điên tiết lên đi gây hấn với một thế lực thứ ba không liên can với quyền lợi của họ là Khánh Kỵ vào lúc này. Do đó, chuyến đi Đế Khâu này không phải là một cái bẫy, nghĩ vậy nên Khánh Kỵ mới nhận lời gặp mặt Nam Tử.
Thế nhưng Khánh Kỵ không hỏi thêm được chút tin tức gì từ tên tín sứ đó cả, điều này khiến hắn không sao đoán ra ý đồ thật sự của Nam Tử muốn gặp mặt hắn là gì, trên suốt chặng đường quay về Đế Khâu hắn luôn giữ lấy tâm trạng hiếu kì, dù với bất cứ lí do gì đi chăng nữa, có thể là thỏa thuận quan hệ hợp tác nào đó với hắn, Nam Tử cũng đâu cần thiết phải giấu giếm đám người Tề Báo và Công Tử Triều bí mật hẹn gặp một người ngoài như hắn. Tên tín sứ kia dặn dò cẩn thận đến mấy lần là hành tung lần này của Khánh Kỵ phải tuyệt đối giữ bí mật, không được cho bất cứ ai phát hiện kể cả Công Tử Triều và Tề Báo, nói như vậy có nghĩa là lần gặp mặt này ngay cả các nhân vật chủ chốt Công Tử Triều và Tề Báo thuộc phe thế lực Nam Tử cũng không được thông báo.
“Nữ nhân này, rốt cuộc đang tính toán chuyện gì?” Khánh Kỵ vuốt cằm suy tư, nghĩ mãi không ra dụng ý của Nam Tử.
Theo tính toán lộ trình và thời gian đi lại của Khánh Kỵ, tín sứ của Yểm Dư là Mục tướng quân phi ngựa ngày đêm không nghỉ quay về Sở quốc, sau đó Yểm Dư, Chúc Dung theo kế hoạch của hắn hành động thì cũng cần mất một khoảng thời gian, trước khi họ cố ý thua trận, dụ quân địch tiến sâu, bắt quân Sở và quân Ngô buộc phải giao chiến với nhau, Khánh Kỵ cũng không vội gì phải đến Sở, vả lại chuyến đi Đế Khâu này cũng không mất bao nhiêu thời gian, mặc kệ Nam Tử đang tính toán chuyện gì, hắn dự định cứ đi gặp mặt Nam Tử trước, xong mới lên đường đến Sở quốc hãy còn chưa muộn.
“Đây là đâu?” Xe ngựa rẽ vào một khu vườn trống, bốn thị vệ thân tín của Khánh Kỵ cảnh giác nhảy xuống xe, tuốt kiếm canh giữ bốn góc xe ngựa. Khánh Kỵ vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, khu vườn này không lớn lắm, khắp mặt sân phủ đầy lá vàng khô, chỉ có một bà lão mặc áo bào đen đang cầm chổi quét nhè nhẹ xác lá dưới gió thu lạnh lẽo.
Bà lão này tuổi tác đã cao, đầu tóc bạc râm, nếp nhăn hằn cả lên khuôn mặt. Khi xe ngựa dừng lại giữa vườn, bà ta còn phải dụi dụi mắt mới nhìn thấy rõ, lúc này Khánh Kỵ đã bước xuống xe, bà lão quay mặt đi không thèm nhìn đám người mới xuất hiện này nữa, cũng đúng, sống bao nhiêu năm trên cõi đời rồi, đã không còn gì có thể khơi dậy tính hiếu kì và niềm hứng thú của bà lão quét lá khô đơn độc này nữa.
Tên tín sứ kia vội bước đến trước mặt Khánh Kỵ, cung kính thưa chuyện: “Mời công tử, nơi đây…là hậu hoa viên của phủ đệ một vị đại phu, ở đây rất yên tĩnh, công tử ở đây sẽ rất an toàn.”
Khánh Kỵ thầm suy ngẫm: “Hậu hoa viên của phủ đệ một vị đại phu, không phải là đám người Công Tử Triều, Tề Báo và Bắc Cung Hỉ, cô nương Nam Tử này quả không đơn giản, thì ra nàng ta còn xây dựng thế lực ngầm cho riêng mình ở Vệ quốc nữa.”
Khánh Kỵ mỉm cười gật đầu, quay qua tên tín sứ hỏi: “Ừ, ta đã đến đây rồi, tiếp theo làm gì nữa?”
Tên tín sứ khúm núm thưa chuyện: “Công tử cứ thong thả nghỉ lại nơi đây, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo quân phu nhân, quân phu nhân sẽ tìm cơ hội đến đây gặp mặt công tử.”
Khánh Kỵ đã sớm nhận ra tên tín sứ này là một tên thái giám, giọng nói của hắn nghe không giống người nước Vệ, Khánh Kỵ suy đoán chắc hắn là thân tín Nam Tử mang theo từ Tống quốc khi được gả sang đây, Nam Tử che giấu bọn người Công Tử Triều, Tề Báo phái tên tín sứ này bí mật hẹn gặp Khánh Kỵ, ẩn tình bên trong chuyện này thế nào làm cho Khánh Kỵ ngày càng cảm thấy hiếu kì hơn.
“Hử? Quân phu nhân ra ngoài cấm cung được sao?”
Tên tín sứ do dự một lát mới trả lời: “Công tử cứ yên tâm, trong tẩm cung của quân phu nhân đều có thân tín đáng tin cậy, Vệ hầu lại không bao giờ ngủ lại trong tẩm cung của quân phu nhân, phu nhân muốn ra ngoài cung cấm cũng không phải là chuyện không làm được.”
Dứt lời, tên tín sứ tươi cười cung kính: “Dạ, mời công tử.”
“Nếu đã đến đây thì đành chịu vậy, cứ nán ở đây chờ mỹ nhân tự tìm đến thôi…” Khánh Kỵ hít một hơi dài, sải bước đi vào căn phòng nằm bên trong khu vườn yên tĩnh.
Dưới ánh nến, Khánh Kỵ đang chăm chú ngắm nhìn cô nương Nam Tử từng mắng chửi hắn té tát trong cấm cung Vệ quốc đang đứng trước mặt. Nam Tử khi đó, tuy trong cơn tức giận cùng cực nhưng thần sắc vẫn ung dung, đôi mắt chớp chớp quyến rũ, dù đang lúc nóng giận cũng toát lên vẻ đẹp kiêu sa của nàng, lúc đó Nam Tử như một cành hoa hồng đang khoe sắc, xung quanh lại tua tủa gai nhọn, kiều diễm mê hoặc đầy nguy hiểm.
Nhưng giờ đây, Nam Tử đang mặc áo đen đứng đó, mặc đồ đen có lẽ để tiện cho trốn ra khỏi cung cấm, nhưng nhìn kĩ trên khuôn mặt nàng lúc này trắng bệch, không có chút khí sắc nào cả, đôi mắt cũng không mang cơn giận, thay vào đó là một nỗi buồn thăm thẳm, sắc lạnh như băng, khiến ai nhìn vào đó đều nổi cơn ớn lạnh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng ta?” Khánh Kỵ nổi lòng hiếu kì, nhưng hắn lập tức ho lên một tiếng, câu hỏi sắp bật ra miệng được giữ lại, lên tiếng thăm dò: “Quân phu nhân, người bí mật sai thân tín triệu kiến, không biết có việc gì quan trọng cần bàn bạc?”
Đôi tay mềm mại của Nam Tử đan chặt lại với nhau, Khánh Kỵ nhìn vào đôi tay ấy, làn da trắng mịn, lấp lánh dưới ánh nến mờ ảo, Khánh Kỵ lo lắng Nam Tử siết chặt hơn chút nữa, các ngón tay búp măng nõn nà ấy sẽ bị nàng ta bẻ gãy mất.
“Ta…mời công tử đến đây là muốn công tử giết một người giúp ta.”
Khi nói ra câu này giọng nói của Nam Tử có hơi run rẩy, nhưng khi nói xong lại thấy nàng bình tĩnh trở lại, đôi tay đang đan chặt vào nhau được buông xuống, ngực từ từ ưỡn ra phía trước.
Khánh Kỵ chú ý thấy trên khuôn mặt xinh xắn của Nam Tử sau khi nói ra chuyện giết người xong, lập tức từ trắng bệch chuyển sang hồng hào, cộng thêm đôi mắt sắc lạnh ấy, kiều diễm mê hoặc, lại mang chút tà ác, đủ sức khơi dậy cảm xúc ham muốn nằm sâu tận đáy lòng người khác.
“Giết người?” Khánh Kỵ chau mày ngạc nhiên.
“Đúng vậy, giết người! Muốn nhờ công tử giết một người giúp ta, Nam Tử không nghĩ ra người nào khác thích hợp hơn để làm việc này.”
Khánh Kỵ vê vê mũi, cười to: “Hình như Khánh Kỵ này…không phải là một thích khách…”
Ánh mắt của Nam Tử từ đầu đến giờ chưa rời khỏi khuôn mặt Khánh Kỵ: “Ngao Thế Kỳ là một trong tam kiệt dưới trướng Công Mạnh Trập, có tiếng là kiếm thuật cao siêu, ta nghe nói…nghe nói công tử chỉ với một chiêu đã giết chết hắn. Người mà ta muốn giết, kiếm thuật cũng rất cao siêu, chắc cũng…tương đương với Ngao Thế Kỳ, ra vào cũng phòng vệ kĩ lưỡng, muốn giết hắn không phải chuyện dễ, nhưng nếu người ra tay là công tử, ta nghĩ chắc không khó khăn gì, nên ta mới đến cầu xin công tử giúp ta.”
Khánh Kỵ cười khổ: “Nếu trong thành Đế Khâu này có một người mà quân phu nhân Nam Tử đây không giết được mà phải nhờ cậy người khác, ta nghĩ…người này chắc mang lại rắc rối lớn, đúng vậy không?”
Nam Tử tươi cười ủy mị, dịu giọng thuyết phục: “Chuyện đó thì có quan hệ gì chứ, vả lại cũng sẽ không ai biết là công tử ra tay.”
Khánh Kỵ lè lưỡi liếm môi, ngập ngừng: “Ta có thể biết…người đó là ai không?”
“Công tử nhận lời ta trước đã.”
Khánh Kỵ nghiêm mặt: “Quân phu nhân, yêu cầu này của phu nhân xem ra…không hợp lí cho lắm.”
“Đúng là không được hợp lí, nhưng ta sẽ trả giá xứng đáng cho việc này.”
“Giá gì nào?”
Nam Tử từ từ đứng thẳng người lên, ưỡn ngực ra đầy khêu gợi, dưới mái tóc đen bóng mượt là khuôn mặt hồng hào toát ra vẻ đầy tự tin: “Cho dù công tử muốn thứ gì, chỉ cần ta có đều sẽ dâng lên công tử, ngay cả…ta cũng có thể thuộc về công tử.”
Khánh Kỵ lộ vẻ kinh ngạc: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng ta rồi? Vì muốn giết ai mà cô nương cao ngạo không xem ai ra gì này nay không tiếc đem thân mình ra làm vật trao đổi nhờ cậy mình ra tay, nàng ta…rốt cuộc muốn giết ai?
“Thế nào? Công tử chấp nhận chứ?” Nam Tử cười say đắm, nụ cười như một bông hoa nở rộ dưới ánh ban mai, thân thể nàng mềm mại, đường cong quyến rũ, tuy là mặc chiếc áo đen không được nổi bật, nhưng khắp thân thể toát ra một luồng sức mạnh mê hoặc thần bí, tựa như đóa hoa quỳnh lặng lẽ trổ bông trong đêm trăng thanh vắng tĩnh mịch vậy.
Khánh Kỵ không ngừng quan sát mọi cử chỉ của Nam Tử, ánh mắt lướt từ hàng mi cong vút, đôi mắt đen láy, bờ môi đỏ thắm đến làn da nõn nà sau lớp vải đen nơi cổ Nam Tử, cất tiếng khe khẽ: “Thế này…thế này đúng là một cái giá rất lớn…”
Lúc này Nam Tử cũng đang quan sát Khánh Kỵ, cô nam quả nữ trong phòng kín giữa đêm khuya thế này đúng là khó kiềm chế nổi dục vọng, tất cả phản ứng của Khánh Kỵ đều không thoát khỏi tầm mắt Nam Tử, giọng nói dịu dàng mê hoặc ấy lại cất lên: “Khánh Kỵ, chỉ cần công tử giết chết hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về công tử, thân thể của ta, mọi thứ của ta…”
Khánh Kỵ thèm thuồng nhìn không chớp mắt vào tuyệt sắc giai nhân trước mặt, hồi lâu sau hắn mỉm cười lắc đầu: “Không, ta từ chối, chuyện nam nữ yêu đương phải là hai bên thật lòng đến với nhau, nếu biến thành một cuộc giao dịch, như thế đâu còn gì là thú vị, Khánh Kỵ yêu thích mỹ nhân, nhưng cũng không đến nỗi phải làm vậy. Rất xin lỗi, quân phu nhân, nếu phu nhân muốn giết Vệ hầu, điều duy nhất Khánh Kỵ làm được là xem như không biết gì cả, phu nhân…cứ xem như ta chưa từng đến đây gặp mặt. Khánh Kỵ thề với trời đất, tuyệt đối không tiết lộ bí mật này ra ngoài, cũng xin phu nhân đừng nảy sinh ý định gây bất lợi cho ta.”
Nói xong Khánh Kỵ từ từ đứng dậy, nắm chặt kiếm trong tay, cảnh giác lui từng bước về phía cánh cửa.
“Sao công tử lại cho là ta muốn giết Vệ hầu? Người mà ta nhờ công tử giết không phải là hắn.”
Khánh Kỵ ngớ người dừng bước, nhưng không dám buông lơi cảnh giác: “Vệ quốc ngoài Vệ hầu ra, còn có ai mà cả phu nhân, Công Tử Triều, Tề Báo không giết được? Còn có ai, khiến cho phu nhân phải lấy thân mình ra mặc cả nhờ cậy ta ra tay.”
“Còn một người chứ.” Đôi mắt Nam Tử lúc này đã ngấn lệ, nức nở từng tiếng một: “Người đó chính là… Công - Tử - Triều.”
Khánh Kỵ trong một lúc ngây ra không biết phản ứng gì nữa, hắn vốn đang cảnh giác Nam Tử vì không thỏa thuận được sẽ mai phục sát thủ giết hắn, nhưng nay nghe thấy người mà Nam Tử muốn giết chính là Công Tử Triều, Khánh Kỵ bất ngờ đến nỗi đứng chôn chân tại chỗ, miệng há hốc kinh ngạc, nếu lúc này mà có sát thủ mai phục sẵn nhảy ra đánh lén chắc Khánh Kỵ không thoát khỏi số phận phải bỏ mạng nơi đây.
“Phu nhân…phu nhân muốn giết Công Tử Triều sao?” Khánh Kỵ cứ ngỡ là mình nghe nhầm, hắn biết rõ quan hệ của Công Tử Triều và nàng ta, sao giờ hai người này lại…?
Nam Tử lại nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt toát ra vẻ ưu sầu tội nghiệp, nàng khẽ nhắm mắt lại, đợi khi mở ra, từ đôi mắt đen láy ấy nước mắt tuôn ra như suối…
Nam Tử nhớ lại. Hôm đó trong vườn thượng uyển, nàng và Công Tử Triều đang đứng giữa hai cây sâm to lớn tranh cãi kịch liệt với nhau.
“Tử Triều, huynh bình tĩnh lại đi có được không? Chúng ta đã mất thời cơ, bây giờ là lúc nên nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội, huynh bắt muội giả bộ bị Công Tôn Tuất cưỡng bức, sau đó huynh xông vào ra tay giết hắn, làm vậy chẳng khác nào đối đầu trực tiếp với Vệ hầu. Không sai, lấy cớ này huynh đúng là giết được Công Tôn Tuất, Vệ hầu cũng không làm gì huynh được, nhưng sau đó thì sao? Cái huynh cần là quyền lực, chứ không phải là gây hấn với Vệ hầu, một khi Vệ hầu tức giận lên, với sức của huynh và mấy người Tề Báo hiện nay cũng không chiếm được ưu thế gì. Tử Triều, huynh ở Tống quốc sao lại thất bại thê thảm? Chỉ vì huynh làm chuyện gì cũng nôn nóng, tính khí này của huynh sẽ hại huynh đó, huynh không thể sửa đổi được ư?”
Công Tử Triều lạnh lùng: “Muội biết cái gì? Nhẫn nhịn? Nhịn đến lúc Cơ Nguyên từng chút từng chút thu lại hết quyền lực vào trong tay hắn, lúc đó chúng ta muốn chống lại cũng không còn khả năng nữa à? Nam Tử, giờ huynh ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc, không biết đến bao giờ lại như Công Mạnh Trập bị một đội quân ập đến phanh thây xẻ thịt, sống những ngày tháng lo sợ như thế huynh không chịu được. Không sai, Cơ Nguyên nắm quyền cả Vệ quốc, nhưng hắn lại ở trong cung cấm, chỉ cần huynh tiếp quản toàn bộ lực lượng thị vệ trong cung, cũng đồng nghĩa với việc Cơ Nguyên chịu sự khống chế của huynh, mặc cho hắn cai quản thiên hạ, huynh thì cai quản hắn, lúc đó sợ gì hắn mưu toan làm hại huynh được nữa?”
Nam Tử cười khẩy: “E là làm vậy không chỉ vì muốn tự bảo vệ đâu, huynh muốn khống chế Vệ hầu, từ đó có được quyền lực lớn hơn, phải vậy không?”
Công Tử Triều bị Nam Tử nhìn thấu ý đồ, nổi giận gầm lên: “Thế thì có gì là không được nào?”
Chính vào lúc này, tiếng thét của Vệ hầu Cơ Nguyên vang lên bên tai: “Tử Triều!”
Công Tử Triều giật nảy mình hốt hoảng, vội đưa mắt về phía phát ra tiếng thét, chỉ thấy Vệ hầu Cơ Nguyên đang hầm hầm tiến ra từ bóng cây, tay lăm lăm cung tên, hét to một tiếng: “Đỡ lấy!” Dây cung được Cơ Nguyên kéo căng, một mũi tên bay vù vù hướng về phía hắn.
Công Tử Triều hồn xiêu phách lạc, hắn không biết là chuyện hắn và Nam Tử lén lút gặp nhau ở đây làm Vệ hầu nổi cơn ghen tuông, hay là Vệ hầu đã nghe thấy những gì hắn vừa nói với Nam Tử, lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nữa. Hai bên là hai cây sam to cao sừng sững, không còn chỗ trống nào để né tránh, mũi tên bắn đến trước mặt, chỉ trong khoảnh khắc mong manh ấy, Công Tử Triều không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa, một tay tóm lấy Nam Tử theo bản năng, đẩy nàng ta che chắn trước thân mình.
Mũi tên chạm ngay giữa ngực, cảm thấy nhói đau, Nam Tử tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt chờ chết, khoảnh khắc ấy, một nỗi đau xót xa lan tỏa trong tim nàng, nỗi đau đó không đến từ vết thương, mà là niềm chua xót tận đáy lòng Nam Tử, nàng không bao giờ nghĩ rằng trong thời khắc nguy nan, Công Tử Triều luôn miệng hứa hẹn yêu nàng còn hơn cả sinh mạng của hắn lại không chút do dự đem nàng ra làm lá chắn cản tên như bây giờ.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, những lời Khánh Kỵ đã từng nói với nàng hiện ra rõ ràng trong kí ức: “Ai mà uy hiếp tới sinh mạng và lợi ích của ta, ta sẽ không ngồi yên chờ chết. Bây giờ có ai đó bắn mũi tên qua đây, ta không kịp né tránh, nếu người đứng kế bên ta là thân nhân bằng hữu ta kính trọng yêu mến nhất, ta thà chịu mũi tên đó cắm phập vào tim, cũng không bắt người kia đỡ tên cho ta, nhưng nếu đó là người dưng không hề thân thiết, ta sẽ không do dự kéo hắn qua cản giùm ta mũi tên, nếu người đó vốn không có ý tốt gì với ta thì lúc đó ta càng không cần thiết do dự, nếu kế bên là người già trẻ nhỏ vô tội, có lẽ ta cũng động lòng từ bi nhưng làm vậy là cho lương tâm được thanh thản chứ không vì nhân nghĩa lớn lao gì…”
Nam Tử chợt cười đau khổ, tim nàng đang bị tổn thương: “Thì ra, trong tim huynh ấy, ta chỉ là một người dưng không hề thân thiết, thứ huynh ấy theo đuổi chỉ có quyền lực, người huynh ấy yêu chỉ là bản thân huynh ấy mà thôi…”
Công Tử Triều cũng ngạc nhiên ngớ người ra, khi mũi tên của Cơ Nguyên bắn trúng Nam Tử, hắn đã muốn đẩy xác của Nam Tử ra, xông lên giết chết Cơ Nguyên hòng tìm đường sống, nhưng vừa thấy sau lưng Cơ Nguyên có thêm Công Tôn Tuất cầm kiếm theo sau bảo vệ, xa xa lại có mấy tên thị vệ đang chạy tới, hắn nghĩ lần này thế là tiêu đời, lúc này Công Tử Triều nảy ý định bỏ chạy, mũi tên trên ngực Nam Tử bỗng nhiên “Bạch!” một tiếng rơi xuống đất, đầu mũi tên không hề dính máu, Công Tử Triều kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cơ Nguyên được Công Tôn Tuất nhắc nhở, hiểu ra hôm nay không thể nào giết chết Công Tử Triều, bằng không đám người Tề Báo lập tức cảm thấy bị dồn vào đường cùng, lúc đó dấy binh làm phản thì nguy, do vậy mũi tên Cơ Nguyên bắn ra đã được chặt đi đầu nhọn, làm như vậy chỉ là cảnh cáo bọn họ mà thôi. Không ngờ mũi tên bắn tới, Công Tử Triều lại kéo Nam Tử làm vật thế mạng che tên, Cơ Nguyên ngớ ra một hồi liền thấy mừng rơn: Đôi cẩu nam nữ này, sau này hậu cung và đại thần khó mà cấu kết với nhau đối địch với ta nữa rồi.
Cơ Nguyên ha hả cười to, ném cung tên đi, bước tới giả đò ung dung: “Tử Triều, quả nhân đang đi dạo trong vườn, thấy ngươi đang đứng đây, vốn chỉ định đùa cợt với ngươi một chút, sao ngươi lại dám đem phu nhân ra cản tên hả?”
Công Tử Triều “rầm!” một tiếng quỳ xuống, cũng không cần phí thời gian suy nghĩ, vừa dập đầu xuống đất lia lịa vừa sợ hãi không thốt nên lời: “Bệ hạ, vi thần…vi thần…”
Hắn thấy Cơ Nguyên bước lại gần cúi xuống nhìn hắn, trên khuôn mặt Cơ Nguyên lúc đó nở nụ cười khoái chí, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt pha chút đắc ý, Cơ Nguyên mở miệng ra đang nói gì đó, nhưng hắn chỉ nghe tiếng ong ong bên tai, dù cố gắng lắng nghe cũng không sao nghe rõ được. Công Tử Triều đang run lên bần bật, đắc tội với Vệ hầu, nay lại đắc tội với cả Nam Tử, thiên hạ rộng lớn, nhưng hắn còn trốn đi đâu được đây?
Nam Tử đứng thất thần sang một bên, khuôn mặt lạnh tanh không cười cũng không khóc, nàng lui lại vài bước tựa vào gốc cây, có như vậy thân nàng mới không bị ngã quỵ xuống, giây phút ấy nàng cảm thấy mình như đã chết, giờ trong tim nàng không còn chút cảm xúc nào nữa.
Hai ngày đã trôi qua, Nam Tử nhốt mình trong tẩm cung từ từ khôi phục lại ý thức, nàng bắt đầu suy nghĩ lí do giải thích giùm cho Công Tử Triều: Trong lúc nguy nan, ai cũng làm theo bản năng cả, huynh ấy không phải không yêu mình, chỉ là huynh ấy yêu bản thân hơn thôi, nhưng ngoài bản thân ra, mình vẫn là người quan trọng nhất trong lòng huynh ấy, huynh ấy sẽ đến gặp mình, chỉ cần huynh ấy thành tâm nhận lỗi, chỉ cần huynh ấy chịu cúi đầu nhận lỗi với mình…, mình…mình sẽ tha thứ cho huynh ấy phen này vậy…
Thế nhưng Nam Tử không đợi được Công Tử Triều đến thành tâm nhận lỗi, nàng một lòng nghĩ cho hắn, nhưng Công Tử Triều lại nghĩ khác, hắn ích kỉ kéo Nam Tử đỡ tên giùm hắn, giờ sao dám tin Nam Tử xưa nay cao ngạo lại vì tình yêu mà tự dối lòng tìm lí do tha thứ cho hắn? Hắn sao có thể tin Nam Tử bị hắn đưa ra thế mạng nay lại tha thứ cho hắn? Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố đều có thực lực hơn hắn, hắn đến Vệ quốc được bao lâu rồi chứ? Căn cơ của hắn như được xây dựng trên đống cát, chỉ dựa vào Nam Tử ở chốn hậu cung chống lưng nên hắn mới có chỗ đứng trong triều đình Vệ quốc. Nếu Nam Tử trở mặt với hắn, Vệ hầu Cơ Nguyên muốn giết chết hắn thì dễ dàng như dẫm chết một con kiến vậy, còn ba người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố được Nam Tử gợi ý chỉ lăm le chia sẻ quyền lực của hắn mà thôi, chứ không hành động bảo vệ hắn đâu.
Nam Tử càng giữ im lặng, Công Tử Triều càng lo lắng, cứ nghĩ nàng ta đang toan tính âm mưu thâm độc gì để hãm hại hắn, Công Tử Triều càng nghĩ càng sợ, trong lúc không còn cách nào khác, hắn đã chọn một con đường hắn cho là khôn ngoan nhất vào lúc này: Thỉnh tội với Vệ hầu Cơ Nguyên.
Công Tử Triều tâm ý đã quyết, bèn vào điện thỉnh tội với Cơ Nguyên. Nam Tử tuy không hề ra khỏi tẩm cung, nhưng nàng cai quản khắp chốn hậu cung, với quyền lực và cơ trí của nàng, đã sớm mua chuộc hầu hết tì nữ và thái giám trong cung làm tai mắt, ngay cả người hầu kề cận Cơ Nguyên cũng bị nàng mua chuộc, hành động này của Công Tử Triều đương nhiên được báo cáo về cho Nam Tử biết.
Nam Tử nghe xong tin này chết lặng trong lòng, lúc nguy nan bán đứng nàng, lúc khốn khó không tin tưởng nàng, người này có còn là Công Tử Triều nàng từng yêu không? Tên thái giám ngập ngừng kể lại lúc đó Vệ hầu Cơ Nguyên đang uống rượu giải sầu, Công Tử Triều bước vào dập đầu thỉnh tội, Cơ Nguyên hù dọa hắn một hồi lại mở lời an ủi, xong thu nạp hắn dưới trướng. Tiếp đó Cơ Nguyên thấy Công Tử Triều mắt thanh mày tú, lại dẫn hắn vào tẩm cung tâm sự, hơn nửa ngày trời mới cùng nhau dắt tay bước ra. Nam Tử nghe đến đó ngửa mặt lên trời cười to điên dại, cười đến nỗi nước mắt giàn giụa.
Đó chính là nam nhân nàng một lòng yêu mến, một đại anh hùng chí khí ngút trời, một nam tử hán đại trượng phu? Chỉ vì muốn giữ lấy mạng sống, lại bằng lòng bắt chước phận nữ nhi, dâng hiến cơ thể cho người khác, chấp nhận làm man đồng cho Cơ Nguyên giải trí. Nực cười, ghê tởm! Đúng là Vệ hầu thích nam nhân, nhưng dắt Công Tử Triều vào tẩm cung có thật là thích nhan sắc của hắn? Hay chỉ là dùng cách đó sỉ nhục Công Tử Triều một phen, từ nay về sau, Công Tử Triều còn ra thứ gì đây?
Yêu quá hóa hận, Nam Tử đã quá thất vọng về tên nam nhân này, trong tim nàng giờ chỉ nung nấu thù hận, nàng chỉ muốn làm một việc duy nhất: Giết chết Công Tử Triều.
Nam Tử bất chấp tất cả muốn giết chết Công Tử Triều, nàng giết hắn không chỉ vì uất hận, nàng muốn giết cả Công Tử Triều và quá khứ của hắn, cái quá khứ bỉ ổi đó làm nàng chán ghét, chỉ khi nào giết chết được hắn, nàng mới xóa bỏ được quá khứ mà tiếp tục sống.
“Đúng, là Công Tử Triều, là tên Công Tử Triều không bằng một con chó đó, bây giờ công tử chấp nhận rồi chứ? Khánh Kỵ công tử.”
“Rất tiếc, quân phu nhân, việc phạt Ngô sắp phải tiến hành, Khánh Kỵ không muốn sinh ra nhiều chuyện phiền toái. Ta…”
Hắn đột nhiên ngưng bặt, đôi mắt mở to, chỉ thấy Nam Tử tươi cười quyến rũ, kéo nhẹ dây lưng, dây lưng rơi nhẹ xuống đất, sau đó nàng dùng đôi bàn tay ngọc ngà từ từ cởi áo ra, bờ vai thon thả khẽ run run, tấm áo bào đen rơi phịch xuống đất, nàng không còn mặc gì nữa, tấm thân trần truồng ấy đang đứng trước mặt Khánh Kỵ, tấm thân như hoa như ngọc, Khánh Kỵ cứ như lạc vào tiên giới, đầu óc quay cuồng.
Nam Tử không hẳn đã cởi đồ ra hết, đôi chân nàng vẫn mang đôi ủng da hươu xinh xắn, làn da trắng nõn, Khánh Kỵ không dám nhìn vào chỗ kín của nàng, dù là vậy nhưng lúc này hắn cảm thấy tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, Nam Tử khẽ cử động, bầu ngực căng tròn tràn đầy sức sống đưa ra trước như mời gọi, Nam Tử lại cúi người xuống để lộ vòng eo thon thả, cặp mông vút cao trông càng khêu gợi…
“Đối với công tử chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, công tử sẽ có được ta, công tử quả thật muốn từ chối sao?”
Khánh Kỵ mở to đôi mắt, nhìn một hồi lâu, từ từ bước lại gần Nam Tử. Nam Tử để lộ nụ cười đắc ý, bờ môi xinh xắn của nàng khẽ kéo giãn ra đôi chút, cặp mắt mê hồn ấy từ từ nhắm lại, nàng đang cố gắng nén giữ cho cơ thể không run bật lên, chiếc cổ dài của nàng ngước lên, thân người hơi ưỡn về phía trước, nàng đang làm ra tư thế mời gọi Khánh Kỵ…
Nam Tử nghe thấy tiếng bước chân của Khánh Kỵ dừng lại kế bên nàng, nàng không biết lúc này Khánh Kỵ đang ngắm nhìn bộ phận nào trên cơ thể nàng nữa, nàng cảm thấy nhột nhạt nóng ran khắp người, Nam Tử không biết rằng dù cố gắng chế ngự cảm xúc, nàng cũng không ngăn được cơn e thẹn thoáng qua, làn da trắng mềm mại của nàng giờ đây chuyển sang hồng hào, đôi chân dài thon thả của nàng đang run lên, tiếp đó…
Nam Tử cảm thấy một vật gì đó khoác lên trên vai mình, là một chiếc áo, nàng ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Khánh Kỵ đang đứng kế bên, thân hình hắn cao lớn vạm vỡ, nàng thì chiều cao cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng vì lúc này đang không một mảnh vải che thân, đứng bên Khánh Kỵ cứ như đứa trẻ đứng trước mặt người lớn vậy.
“Nào, dang tay ra…”
Nam Tử ngờ nghệch làm theo, đưa một tay ra, Khánh Kỵ luồn tay áo vào tay nàng.
“Tay kia.”
Nam Tử lại đưa tay kia ra, tay áo còn lại được luồn vào.
Sau đó áo của Nam Tử được kéo lại che lấy tấm thân yểu điệu mỹ miều, Khánh Kỵ đưa tay ra sau lưng nàng, lại luồn tay ra trước, cột chặt dây lưng trước bụng, khi tay Khánh Kỵ chạm vào tấm bụng phẳng lì mềm mại sau lớp vải áo mỏng tang, mùi hương thoang thoảng tỏa ra đầy mê hoặc.
“Trời đã sang thu rồi, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ có một trận bão tuyết lớn, trời lạnh thế này, trong phòng lại không nhóm lửa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh…”
Nam Tử chợt thấy tức giận, thế nghĩa là sao? Hắn xem nàng như một đứa trẻ chưa trưởng thành ư? Nàng đã để lộ thân thể chưa từng cho người khác thấy trước mặt hắn, thế mà hắn…hắn xem như không có chuyện gì xảy ra, lại còn lên giọng bề trên như một bà lão lẩm cẩm dạy dỗ nàng nữa chứ.
Nam Tử tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, không nhận ra Khánh Kỵ phải cố gắng thế nào mới ức chế được dục vọng dưới ma lực cuốn hút của nàng, hắn lảm nhảm nói chuyện này chuyện kia không phải là nói cho nàng nghe, mà chỉ nhằm phân tán sự chú ý của hắn, từ đó che giấu đi phản ứng thèm thuồng.
Chính vì Khánh Kỵ, Công Tử Triều mới có được quyền lực hắn ngày đêm mong mỏi, cũng chỉ vì quyền lực mà Công Tử Triều sa đọa đến bước đường ngày hôm nay, thành một kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ chấp nhận làm man đồng của Cơ Nguyên. Nam Tử hận hai tên nam nhân này, nàng vốn định dùng nhan sắc mê hoặc Khánh Kỵ, dụ hắn đi giết chết Công Tử Triều, sau đó lại tiết lộ thân phận thích khách của hắn, giết luôn tên tiểu nhân này, dù cho lúc đó nàng có thân bại danh liệt, mất luôn mạng sống vào kế hoạch này cũng mặc kệ.
Nàng không tiếc hy sinh thân mình, đích thân đến đây quyến rũ Khánh Kỵ, đã mang theo ý niệm tất cả cùng ôm nhau chết chung. Ai biết nay lại xảy ra một tình huống nàng không ngờ tới, dù cho Nam Tử thông minh mưu trí, lúc này đây cũng không biết phải làm sao. Một cô nương chưa từng cởi áo trước mặt nam nhân nay trần như nhộng lại còn bị từ chối, nàng còn nghĩ ra được mưu kế nào nữa.
Một lát sau, Nam Tử đã mặc xong chiếc áo, nàng định thần lại, tức giận đẩy Khánh Kỵ ra, đôi mắt đen láy của nàng như đang bùng cháy: “Công tử từ chối, có đúng không?”
“Ta không từ chối sắc đẹp, nhưng trong trái tim nam tử hán, nữ nhân mãi mãi không bao giờ nằm ở vị trí số một, có người mưu cầu quyền lợi, có người mưu cầu danh tiếng, Khánh Kỵ ta không phải là quân tử đạo mạo gì, nhưng ta cũng có niềm kiêu hãnh của ta, ta đúng là một nam nhi, nhưng ta không vì sắc đẹp mà khuất phục một nữ nhân, biến mình thành công cụ phục vụ cho nàng ta.”
“Ta không từ chối sắc đẹp, nhưng trong trái tim nam tử hán, nữ nhân mãi mãi không bao giờ nằm ở vị trí số một, có người mưu cầu quyền lợi, có người mưu cầu danh tiếng, Khánh Kỵ ta không phải là quân tử đạo mạo gì, nhưng ta cũng có niềm kiêu hãnh của ta, ta đúng là một nam nhi, nhưng ta không vì sắc đẹp mà khuất phục một nữ nhân, biến mình thành công cụ phục vụ cho nàng ta.”
Khánh Kỵ nói giọng đều đều chắc nịch, khi nói đến đoạn ta đúng là một nam nhi, lông mày cong lên lộ vẻ tự tin ngạo mạn. Nam Tử chua chát trong lòng, đột nhiên nhớ đến tên Công Tử Triều cũng từng vỗ ngực tự tin cao ngạo như hắn nay lại chấp nhận làm man đồng mua vui cho Cơ Nguyên, cái tư thế nằm xuống cho Cơ Nguyên đè lên đáng kinh tởm đó.
Nam Tử bình tĩnh lại, nói: “Ta từng coi thường công tử, cũng từng hận công tử, nhưng không biết tại sao, giờ công tử từ chối yêu cầu của ta, tất cả cảm giác hổ thẹn khi bị từ chối của ta lại tan biến hết, là bản thân ta bị thù hận làm mờ mắt mất rồi. Công tử đi đi, lập tức rời khỏi đây, ta xem như công tử chưa từng đến đây bao giờ.”
Nam Tử từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn cây đà ngang trên nóc căn phòng, bàn tay xoa nhè nhẹ vào nút thắt của chiếc dây lưng Khánh Kỵ vừa cột lại giúp nàng, Khánh Kỵ vì e dè nên cột không chặt lắm, lại còn lệch sang một bên nữa chứ.
“Nàng muốn tự sát?”
Khánh Kỵ quan sát thái độ của Nam Tử đã đọc được ý định của nàng. Nam Tử chau mày, ánh mắt sắc lạnh quét vào Khánh Kỵ: “Liên quan gì đến ngươi?”
Khánh Kỵ cười khổ xòe tay ra: “Sao lại không liên quan? Nàng lén trốn ra khỏi cung cấm đến gặp ta, sau đó thì treo cổ tự sát, ai biết được là nàng vì cởi đồ quyến rũ bị cự tuyệt nên xấu hổ tự sát? Người khác không biết sự tình còn tưởng là bổn công tử đây trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tự sát vì tình ấy chứ.”
“Vì tình cái đầu ngươi!” Nam Tử tức tối sôi gan, ý định tự sát chợt tan biến hết, nàng uất hận đến nỗi muốn lao lên cấu xé tên Khánh Kỵ đáng ghét đứng trước mặt: “Cút, mau cút đi, đừng để quả nhân nhìn thấy mặt ngươi nữa!”
“Trước mặt nam nhân, nữ nhân nên tự xưng là thiếp mới phải, thế mới đáng yêu, dù nàng có đẹp như tiên nữ giáng trần, nếu suốt ngày cứ nói những lời cay độc thì cũng không một nam nhân nào thấy thích nàng đâu.” Khánh Kỵ không chịu rời khỏi, cười mím chi khoái trá, lại quay về ngồi vào bàn, lát sau lại thích thú buông ra một câu: “Thật ra…ta rất tôn trọng nữ nhân, nhưng đã là nữ nhân, thì nên ra dáng nữ nhân đúng không nào?”
Nam Tử hậm hực nhìn vào Khánh Kỵ: “Ngươi còn muốn gì nữa đây? Còn không biến đi là ta thay đổi ý định đó, ngươi chỉ mang theo bốn người, ở trong thành Đế Khâu này ta muốn ra tay giết ngươi thật dễ như trở bàn tay.”
Khánh Kỵ đanh mặt lại, lên tiếng: “Ta không hỏi nàng lí do vì sao trở mặt muốn giết Công Tử Triều, đó là chuyện riêng của nàng. Nhưng…nàng lén lút đến gặp ta mà không thông qua triều đường, cũng không thông qua đám người Tề Báo, Công Tử Triều, xem ra tình cảnh của nàng rất không ổn.”
Nam Tử lạnh lùng: “Thế thì đã sao? Cho dù Nam Tử này trở thành cô gia quả nhân, thì liên quan gì đến Khánh Kỵ nhà ngươi chứ?”
“Nàng không phải là cô gia quả nhân.” Khánh Kỵ vừa cười vừa phân tích: “Nàng là công chúa Tống quốc, Vệ quốc phu nhân, thật ra nàng có rất nhiều nguồn lực có thể lợi dụng, chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ tới mà thôi, dùng thân thể của mình ra để trao đổi, đó mới là cách ngu ngốc nhất.”
Nam Tử xấu hổ đỏ chót cả khuôn mặt, khi một nữ nhân trần như nhộng trước mặt một nam nhân, nếu nam nhân này lao tới “ức hiếp” nàng ta, vậy kẻ chiến thắng chính là nữ nhân đó, nhưng nếu nam nhân kia không thèm đếm xỉa tới nữ nhân trước mặt, như vậy dù cho đối phương có khinh miệt thế nào, nàng cũng không cách gì mở lời phản bác được.
Khánh Kỵ thấy mỹ nhân Nam Tử vì xấu hổ tức giận đến tím tái mặt mày, xem ra sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi, lập tức ngưng trêu chọc đi vào vấn đề chính: “Ta có một kiến nghị, có thể giúp nàng tận dụng nguồn lực của mình làm những chuyện nàng muốn, thế nào, có muốn nghe không?”
Nam Tử lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nghi hoặc quan sát Khánh Kỵ giây lát, nàng cất tiếng êm ái: “Sao ngươi lại có lòng tốt muốn giúp ta? Ngươi sẽ có được lợi ích gì từ chuyện này?”
Khánh Kỵ cười toe toét, đưa tay vỗ vỗ chiếc ghế kế bên, nói: “Nào, lại đây ngồi xuống hẵng nói, thật ra thứ ta muốn không nhiều lắm. Con người ta xưa nay luôn công bằng, cho dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải hai bên cùng đạt được lợi ích mới được. Vì chỉ khi nào làm được điều này quan hệ hợp tác của đôi bên mới duy trì lâu dài được, nàng nói đúng không?”
Nam Tử ngơ ngác dán mắt vào Khánh Kỵ, nàng đã không phân biệt được tên nam nhân kia có còn là công tử quý tộc Ngô quốc từ nhỏ được giáo dục tốt không nữa, Vệ quốc có rất nhiều thương buôn, Nam Tử thấy dáng vẻ của bọn thương buôn rất giống với vẻ mặt Khánh Kỵ lúc này, phải nói là Khánh Kỵ giờ đã trở thành một tên thương buôn gian xảo biết ngả giá chốn chợ trời mới đúng.
Nam Tử đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nàng vốn định đem thân mình ra trả giá với tên khốn Khánh Kỵ này, nhưng bây giờ…nàng lại có cảm giác như món hàng bị hắn bán đi. Nhưng…nàng vẫn bước về phía hắn ngồi xuống kế bên. Khi Công Tử Triều bị dồn vào đường cùng, hắn đã chọn một con đường sống nhục nhã nhơ nhuốc cho mình, còn nàng thì sao? Chẳng phải nàng cũng như hắn đó ư?
Tiềm Sơn Sở quốc, trong doanh trại quân đội.
Vài túp lều lưa thưa, vài tốp binh sĩ ủ rũ đang cầm kích đi tuần tra dưới gió thu lạnh lẽo, cúi đầu uể oải bước đi, vài tên lính đang bị thương vẫn phải đi xiên vẹo tuần tra, dáng vẻ của kẻ bại trận thật là thê thảm.
Phía sau những túp lều là dãy núi đồ sộ, nơi đây chính là Đại Biệt sơn nổi tiếng sau này, chính vì dựa vào địa hình hiểm trở ở đây, số quân ít ỏi tàn tạ của Yểm Dư mới thoát được truy kích của Bá, hiện đang lánh nạn tạm vào hẻm núi heo hút này.
“Hí…” mấy tiếng ngựa hí vang lên trong đêm tối, một chiếc chiến xa đang lao như bay men theo khe núi tiến vào quân doanh, tiếng xe chạy làm kinh động chim chóc đang say ngủ trong rừng làm chúng hoảng hốt bay tứ tung. Trên xe ngựa hai ngọn đuốc rực sáng lên hai bên trái phải, ở giữa một người đứng đó nắm chặt dây cương, tay kia cầm kiếm dáng vẻ oai vệ, bóng đêm bao phủ không nhìn rõ được khuôn mặt hắn ta. Xe chạy đến trước cửa quân doanh dừng lại, đám binh sĩ canh gác chạy lại hỏi han một hồi sau đó mở cổng nhường lối, chiếc xe ngựa lại phi nhanh vào doanh trại, hướng về túp lều to nhất còn đốt đuốc sáng rực đằng xa. Xe dừng lại trước túp lều, người trên xe nhảy phóc xuống đất, tà áo sau lưng bay phấp phới cứ như một con chim ưng sà xuống vồ mồi.
“Tứ ca!” Người này gọi to, sải bước về hướng túp lều, đưa tay vén màn cửa lên bước vào trong: “Tứ ca, huynh gọi đệ đến đây gấp vậy có việc gì quan trọng thế?”
Ở giữa lều đang trải một tấm thảm dơ bẩn dưới đất, một nam tử tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi bó gối trên đó. Dáng vẻ hắn không được cao lắm nhưng cũng khá là oai vệ, giờ đã cởi bỏ áo giáp, bên trong là chiếc áo bào dành cho công tử, búi tóc bằng tấm vải trắng, hai mắt nhắm nghiền, không chút động đậy, xem mặt mũi hắn lông mày sắc nhọn, mũi cao miệng rộng, thêm ba lọn râu dưới cằm, thần sắc uy nghi.
Người gọi hắn là tứ ca mới bước vào nhỏ tuổi hơn, chắc chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dưới cằm cũng đang bắt đầu để râu, dung mạo trông giống người kia đến bảy tám phần, đang mặc một bộ giáp trụ, trên bộ giáp cũ nát này chi chít vết chém đao kiếm, cũng không biết là đã cùng hắn trải qua bao nhiêu trận huyết chiến sinh tử, khắp thân hình rắn chắc của hắn toát ra sát khí ngùn ngụt.
“Ngồi đi!” Người đang ngồi không hề ngẩng đầu mở mắt ra, chỉ cất tiếng ngắn gọn.
Người kia nghi hoặc nhìn vào mặt hắn một hồi, y lời bước tới ngồi xuống trước mặt hắn.
Người nam tử ngồi bó gối im lặng hồi lâu, đợi khi chàng thanh niên mới bước vào không còn kiên nhẫn nữa, lại cất tiếng lên hỏi có việc gì quan trọng, hắn mới từ từ mở mắt ra, thở dài ngao ngán, ảm đạm nói: “Chúc Dung, đêm nay, ta suy nghĩ rất lâu rồi, từ lúc tin tức Cơ Quang giết chết hoàng huynh, chiếm đoạt vương vị truyền đến quân Ngô quân Sở, ba quân hỗn loạn, cho đến ngày hôm nay, hây…, chúng ta đã sai mất rồi.”
Thì ra người này chính là vương tử Ngô quốc Yểm Dư, chàng thanh niên trẻ ngồi đối diện chính là huynh đệ của hắn Chúc Dung. Nghe Yểm Dư nói ra những lời này, Chúc Dung ngạc nhiên hỏi: “Tứ ca, huynh nói chúng ta sai rồi, rốt cuộc là sai chuyện gì?”
Yểm Dư lắc đầu ngao ngán, cười khổ tiếp lời: “Khi tin tức Cơ Quang soán ngôi được truyền đến, lòng quân đại loạn, đệ và ta đều biết thế cuộc đã được an bài, lúc đó quả quyết dẫn quân mở con đường máu xông ra ngoài, trốn vào núi non gần đó. Khi ấy đệ và ta từng phái người liên lạc với Khánh Kỵ, muốn tập hợp binh lực lại, lợi dụng thù oán của Sở quốc với Ngô quốc ta, mượn tay quân Sở đối phó với Cơ Quang, nhưng Khánh Kỵ không tin tưởng Sở vương, quyết chí chạy sang Vệ quốc chiêu binh mãi mã, tính kế lâu dài. Bây giờ nghĩ lại, chọn lựa của hắn mới là khôn ngoan, còn đệ và ta thì đã sai mất rồi.”
Chúc Dung nghe vậy cũng không thốt nên lời, lát sau mới lên tiếng: “Đúng, Sở vương tính khí hẹp hòi, muốn thâu tóm tất cả quyền lực trong tay, cho dù là các công khanh đại phu Sở quốc, hễ ai có sức mạnh lăm le đủ uy hiếp đến vương quyền của hắn đều bị hắn tìm đủ lí do tiêu diệt từng người một, Bá gia, Ngũ gia, bao nhiêu trung thần cũng không thoát khỏi số phận, nói gì đến đám người ngoài như chúng ta? Hắn chỉ lợi dụng huynh đệ chúng ta mà thôi, không bao giờ muốn thật lòng giúp đỡ. Việc này…trước kia chúng ta cũng có nghĩ đến, kẻ thù hôm qua, sao hôm nay lại trở thành bằng hữu được chứ? Đương nhiên là không thể, chỉ là…ta không nghĩ đến Sở vương lại tàn ác nhưng vậy, chỉ cung cấp lương thảo, không phái một binh một tốt chi viện, cứ tận dụng quân chủ lực của chúng ta, cộng thêm binh lực của vài nước nhỏ phụ thuộc Sở quốc đối kháng với Cơ Quang, giờ đây…giờ đây binh mã của chúng ta chỉ còn sót lại không quá ba ngàn, lại bị vây khốn ở Đại Biệt sơn này…”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ của túp lều, sầu não lo lắng: “Cho dù Bá không xua quân tấn công, chỉ bao vây chúng ta ở đây, e rằng mùa đông lạnh giá này chúng ta cũng khó chống đỡ.”
Yểm Dư càng sầu não hơn: “Chúng ta có mấy vạn đại quân, nay chỉ còn sót lại không quá ba ngàn tàn quân bại tướng, chẳng lẽ tất cả đều phải bỏ mạng ở đây sao? Dù cho tất cả chúng ta liều mạng chiến đấu chết ở đây thì có ý nghĩa gì chứ?”
Yểm Dư thở dài, ngoài kia gió rít qua khe núi, phát ra tiếng u u buồn thảm, như tiếc thương cho kẻ anh hùng sa cơ.
Chúc Dung nhíu mày, lại một tiếng thở dài phát ra, vỗ đùi cái đét, hạ giọng: “Tứ ca, vậy huynh kêu đệ đến đây là có dự tính gì?”
“Khánh Kỵ đưa thư đến rồi.”
“Hử?”
Yểm Dư thò tay vào giữa ngực, lấy ra một cuộn vải lụa, nhét vào tay Chúc Dung, Chúc Dung trải tấm bạch thư ra, nghiêng người cho ánh nến rọi vào, xem tỉ mỉ một hồi, hắn thất thanh kêu lên: “Khánh Kỵ đã biết huynh đệ ta thua trận, mời chúng ta đến Vệ quốc?”
“Ừ!” Yểm Dư vuốt râu, tiếp: “Trong lá thư ta viết cho Khánh Kỵ, đã nói rõ tình cảnh của chúng ta cho hắn biết.”
“Tứ ca, một khi đã cậy nhờ Khánh Kỵ, vậy huynh sẽ…”
Yểm Dư cười nhạt nhẽo: “Bây giờ có giữ được tính mạng hay không còn là vấn đề, còn nghĩ gì đến chuyện tranh đoạt vương vị nữa? Vương vị đã không còn hy vọng rồi, ta chỉ theo đuổi mục tiêu thứ hai thôi, đó là đánh về Ngô quốc, chặt cái đầu chó của tên Cơ Quang, tế vong hồn của già trẻ lớn bé gia tộc ta…, được vậy Yểm Dư này đã mãn nguyện.”
Ánh mắt Chúc Dung dán chặt vào Yểm Dư, rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc thư, đột nhiên hắn giật nảy người, lại thất thanh kêu lên: “Hắn muốn chúng ta chia nhau ra trấn giữ Ngải thành Vệ quốc, Phí thành Lỗ quốc, tháng ba năm sau khởi binh phạt Ngô sao? Ở Phí thành Lỗ quốc hắn đã xây dựng được một đội quân ở đó ư?”
Yểm Dư nở một nụ cười khâm phục, nói: “Đúng vậy, tên tiểu tử Khánh Kỵ này, thật làm ta khâm phục sát đất. Hắn tuy là điệt nhi (cháu họ) của huynh đệ ta, nhưng xét về tuổi tác chúng ta cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, từ nhỏ đã chơi chung với nhau, tới khi trưởng thành danh tiếng của hắn vang khắp bốn bể, còn đệ và ta thì không ai biết đến, không chỉ có đệ, trong lòng ta có lúc cũng không phục, giờ nghĩ lại hắn quả thật tài giỏi hơn huynh đệ chúng ta nhiều.”
Yểm Dư ngưng một hồi lại nói tiếp: “Sức mạnh kinh người, sánh với ba quân, với công phu sức mạnh cá nhân, đi lại trên giang hồ còn được ai nấy khâm phục, nhưng trước thiên binh vạn mã, có ai đủ sức địch lại vạn người chứ, sức mạnh cá nhân lúc đó không có tác dụng gì cả. Nhưng Khánh Kỵ nhỏ tuổi là thế, lại cơ mưu túc trí suy tính sâu xa, không chỉ tạo dựng được cơ sở vững chắc ở Vệ quốc, mà mới trải qua trận thua phạt Ngô lần trước, giờ chỉ trong thời gian ngắn lại xây dựng được đội quân đông đảo mấy vạn người, hơn nữa…lại có thể thần không biết quỷ không hay bí mật chiêu mộ một cánh quân ở Lỗ quốc, Yểm Dư này hôm nay đúng là tâm phục khẩu phục hắn rồi đó.”
“Tứ ca…”
“Hử?”
“Huynh đã thay đổi nhiều.”
Yểm Dư im lặng giây lát, cười cười: “Mỗi một người, đều như một miếng đá sắc cạnh trong dòng suối, chỉ khi nào được dòng nước mài dũa mới trở nên bóng loáng. Ta cũng có chí hướng của riêng mình, nhưng trải qua nhiều thất bại, ta nhận ra ta chỉ có hùng tâm tráng chí, chứ không có khả năng mưu lược làm chuyện lớn. Xét về mưu trí, tầm nhìn, sức mạnh, hết thảy mọi thứ Khánh Kỵ đều giỏi hơn ta, người làm thúc thúc này thua một cách tâm phục khẩu phục, nếu đã là vận mệnh an bài ta không làm vua một nước được, vậy ta sẽ làm một công thần tướng tài phò trợ vị vua hùng tài thao lược vậy.”
Nói đến đây Yểm Dư vênh mặt, ngạo mạn: “Yểm Dư tin là với chút bản lĩnh này ta còn làm nên chuyện. Huynh đệ chúng ta, có ai là vô dụng không nào?”
Chúc Dung quan sát huynh trưởng hồi lâu, thở dài: “Tứ ca nếu đã nghĩ vậy, Chúc Dung còn gì để nói nữa? Được, chúng ta sẽ đến Ngải thành nhờ cậy Khánh Kỵ điệt nhi, xua quân phạt Ngô giết chết Cơ Quang trả mối thù gia tộc.”
Hai người tay nắm chặt tay, nhìn nhau hạ quyết tâm lần nữa, Yểm Dư lên tiếng hỏi: “Thư của Khánh Kỵ điệt nhi đệ đã xem xong rồi đúng không? Chúng ta phải nhanh chóng lên đường đến Vệ quốc, còn hắn sẽ khởi hành sang Sở, hối thúc Sở vương khởi binh, hẹn tháng ba năm sau cùng nhau phạt Ngô, nếu lần này thành công thì cơ hội phục quốc của chúng ta có hy vọng rồi. Việc này nhất định chúng ta phải làm cho tốt, khi xưa mấy vạn hùng binh, thực lực chúng ta mạnh hơn điệt nhi, nay như chó nhà có tang đến nhờ cậy ngược lại, nếu ngay cả việc này cũng làm không xong, còn mặt mũi nào gặp anh hùng trong thiên hạ nữa đây?”
“Tứ ca nói phải lắm, chỉ là dụ quân của Bá tấn công quân Sở, ép quân Sở buộc phải giao chiến với Bá thôi mà.”
Chúc Dung vừa nói vừa nghiến răng ken két, cố gắng chế ngự cơn giận nổi lên trong lòng, hậm hực nói: “Tên Sở vương tầm nhìn thiển cận, tâm địa hẹp hòi, không biết lợi dụng thời cơ liên kết với chúng ta đánh trả Cơ Quang, lại ngồi yên định tọa sơn quan hổ đấu, nhìn chúng ta giao chiến với binh mã của Cơ Quang, mong cho chúng ta lưỡng bại câu thương, thật là ngu dốt hết chỗ nói. Trên dưới Sở quốc chẳng lẽ không ai nhìn rõ tình thế hiện giờ sao? Sở quốc ngoài mạnh trong yếu, tuy có hai mươi mấy vạn đại quân, nhưng lại bố trí rải rác trên khắp lãnh thổ rộng lớn, Cơ Quang xua quân đến đánh, như lấy mũi dùi sắt đâm xuyên tấm vải, Sở quốc nhìn vào hùng mạnh là thế nhưng không chịu nổi một trận đánh, đợi khi huynh đệ ta bại trận bỏ mạng, khi đó quân đội của Cơ Quang sẽ nhằm vào hắn.”
Yểm Dư tán đồng: “Bởi vậy mới nói, khi lòng riêng làm người ta mờ mắt, ai còn thần trí nào mà nghĩ đến lợi hại sâu xa nữa đâu, chúng ta chẳng phải cũng như thế ư? Trước kia nếu không phải ta rắp tâm tự lập môn hộ, tranh giành với Khánh Kỵ, thì sao lại bị người Sở lợi dụng, để rồi hôm nay rơi vào tình cảnh thê thảm này? Nếu khi xưa chúng ta hợp sức với Khánh Kỵ, với thực lực lúc đó đâu cần Khánh Kỵ điệt nhi phải bôn ba đến khắp nơi nhờ cậy giúp đỡ của các nước. Thôi, không nói nữa, đều là chuyện đã qua, không cần nhắc lại làm gì. Đệ và ta bàn bạc kế hoạch làm sao dẫn dụ quân Ngô đến đánh Sở vương mới là việc chính nên làm lúc này.”
Hắn vuốt vuốt mũi, trầm ngâm: “Vừa nãy ta đã suy nghĩ kĩ càng rồi, hiện giờ Bá đóng quân tại vùng đất Sào, Thư, mỗi lần xua quân tấn công, chúng ta đều lui vào cố thủ ở Đại Biệt sơn, bọn chúng không dám mạo hiểm tấn công, sợ quân Sở đánh lén chặn đường rút lui. Ta cho rằng lần này ta có thể tập hợp tất cả tàn quân, liều chết mở đường máu xông ra, rồi giả vờ thua trận không lui về Đại Biệt sơn, mà chạy sang các thành trì phía Tây và phía Bắc của Sở quốc.
Giờ sắp bước vào mùa đông, chúng ta không chịu lui vào hẻm núi cũng là lí do chính đáng, Bá sẽ không nghi ngờ, mục đích của Bá là lấy đầu của huynh đệ ta, thấy chúng ta bại trận rút lui, hắn chắc chắn xua quân đuổi theo, chúng ta dẫn dụ chúng đến Đồng Thành, Hoang Phổ, Long Thư, Nam Cang, những nơi này có rất ít quân Sở trú đóng, Bá sẽ không e ngại, chúng ta dụ Bá đến đó chiếm thành đoạt đất, chém giết người Sở, sau đó chúng ta rút chạy về hướng Anh Thị, Kê Phụ, Vũ Thanh, mượn đường từ Trịnh quốc đến Ngải thành Vệ quốc.
Bá xua quân đuổi theo là tốt nhất, nếu không thèm đuổi theo, cứ chém giết cướp bóc ở mấy tòa thành trì kia, trừ khi Sở vương là người chết, bằng không hắn buộc phải hành động bảo vệ lãnh thổ chứ, chỉ cần hắn xua quân giao tranh với Bá, khi đó Khánh Kỵ điệt nhi đến Sở thuyết phục Sở vương cùng khởi binh phạt Ngô, đó đã là chuyện buộc phải làm theo, không có lí do gì để từ chối.”
Chúc Dung nghe Yểm Dư nói xong nhắm mắt suy ngẫm hồi lâu, đột nhiên mở to đôi mắt, ánh nhìn toát ra một vẻ gì đó nham hiểm: “Tứ ca, chúng ta bị người Sở hại đến nỗi thê thảm thế này, bỏ đi như vậy đệ không cam lòng.”
Yểm Dư lườm hắn, nghiêm nghị: “Chúc Dung, đại sự làm trọng, không được vì thù riêng làm hỏng việc lớn, mối thù với Sở vương đợi sau khi chúng ta phạt Ngô thành công rồi hẵng tính, bây giờ tuyệt đối không được phá hỏng kế hoạch của Khánh Kỵ điệt nhi.”
“Tứ ca, đệ không phải muốn phá hỏng kế hoạch của Khánh Kỵ điệt nhi, đệ chỉ định…nếu mục đích của chúng ta là dẫn mồi lửa đến đốt cháy người Sở, tại sao không đốt cho cháy to hơn? Không đốt chết tên tiểu súc sinh Sở vương cũng cháy cho hắn trụi sạch lông, thế mới hả cơn giận của hai huynh đệ chúng ta.”
Yểm Dư ngớ người, vội hỏi: “Chúc Dung, đệ có diệu kế gì?”
Chúc Dung cười một cách nham hiểm, ghé tai Yểm Dư nói nhỏ vài câu, ánh nến phản chiếu bóng dáng hai người lên túp lều vải, như hai con sói đói nhe nanh chuẩn bị cắn xé con mồi tội nghiệp đang giãy giụa chờ chết.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
18 chương
132 chương
41 chương
87 chương