Đại Tranh Chi Thế
Chương 209
Thị vệ và người đánh xe ngựa của Khánh Kỵ đều đứng đợi trên bờ, ở hai bên khách quan lên xuống tấp nập, trông rất náo nhiệt, Khánh Kỵ nhìn quanh rồi bất giác nhăn mặt, chau mày:
- Ả nha đầu Quý Tôn Tiểu Man này thông minh lanh lợi, nếu ả cố ý ẩn náu, thì biết tìm đâu ra ở chốn đông đúc này? Không thể lục soát từng chiếc thuyền một được.
Ngồi trong quán khách nhìn thấy vẻ chau mày, mắt tìm quanh bốn hướng của Khánh Kỵ, Tống Triều vội đi ra hỏi:
- Ngô huynh, có chuyện gì vậy?
Khánh Kỵ không gấp gáp giải thích cặn kẽ, chỉ giậm chân thật mạnh nói:
- Nó…. Tên hầu của ta trốn mất rồi.
- Hử?
Ánh mắt Tống Triều chuyển hướng, nhưng cũng không tiện hỏi rõ hơn, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bến tàu mặc dù có vẻ đông đúc, nhưng nếu nó muốn đào tẩu thì chắc đã thừa cơ chạy trốn, nhất định không thể lưu lại đây được.
Mắt Khánh Kỵ lóe lên, giật mình nói:
- Không sai, với lại ả không thể trà trộn vào những thuyền khác được, nếu muốn đào tẩu, cách tốt nhất là đi đường bộ.
Nếu muốn chạy trốn khỏi người khác, có cơ hội là chạy càng xa càng an toàn, tuyệt đối không thể ẩn náu tại nơi mà kẻ truy tìm đang ở, đây là tâm lý và trực giác của con người. Hơn nữa nếu ẩn náu tại thuyền bè khác, không những rất dễ bị phát hiện, mà khi bị truy đuổi thì khó bề trốn thoát, chỉ có đi theo đường bộ, bốn bề thông thoáng, đó mới là đường tẩu thoát tốt nhất. Vả lại, tuổi của Quý Tôn Tiểu Môn chưa đủ để hiểu được đạo lý nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất.
Khánh Kỵ lập tức hỏi vị thuyền phu đang đứng trên bờ:
- Vừa rồi có bao nhiêu chuyến xe hàng rời khỏi đây?
Thuyền phu nhìn thấy trang phục sang trọng, khí thế bất phàm của Khánh Kỵ, không dám thất lễ, vội vàng đáp:
- Đại gia, vừa rời bến cảng này, thủy lộ có 2 chuyến thuyền, một chiếc đi lên phương Bắc, chiếc kia về phương Nam. Đường bộ có ba đội xe vừa đi khỏi, cách giờ không quá một tuần hương.
Khánh Kỵ nghe xong không trả lời. Nhảy vài bước dài, phóng lên xe ngựa của mình, ghìm dây cương, quay lại quát người của mình:
- Các ngươi ở lại đây đợi ta đi bắt nó quay về.
Khánh Kỵ vừa thúc cương ngựa, tay áo bay lên phần phật, vừa toan khuất bóng thì Tống Triều nhảy vài bước dài phóng lên xe của Khánh Kỵ, hướng về phía hắn nói nhẹ:
- Ta cũng không gấp, để ta đi cùng huynh!
Khánh Kỵ không có thời gian nói nhiều, nhẹ gật đầu, thúc ngựa chạy, một số lữ khách mang vác hàng hóa đứng gần vội vàng tránh ra hai bên cho xe ngựa chạy qua, xe ngựa của Khánh Kỵ khói bụi dày đặc, lao ra khỏi bến cảng.
Vừa ra khỏi bến tàu, chỉ có một con đường nhưng lại chia thành ba hướng, mỗi hướng đều có dấu vết xe ngựa đi qua, thật khó đoán những chiếc xe hàng đó đi theo hướng nào, Khánh Kỵ không suy nghĩ thêm, giục cương, trực chỉ con đường bên tay trái thúc ngựa chạy. Một lúc sau đuổi kịp một lộ nhân mã. Nhưng những xe hàng này đều có võ sĩ áp tải bảo vệ, vừa thấy có người chạy tới, họ liền trở nên cảnh giác.
Đoàn xe này có mười chiếc, vận chuyển vải trắng, trên xe không che đậy gì cả, hai người nhìn thấy đoán rằng Quý Tôn Tiểu Man không thể nấp trong đống vải này được, liền vội vàng quay về hướng con đường ở giữa, đoàn xe này quy mô còn lớn hơn nhiều đội xe lúc nãy, đoàn tùy tùng có võ thuật cũng rất đông, xe ngựa của Khánh Kỵ chưa tới nơi, đoàn tùy tùng kia đã chuẩn bị sẵn gươm giáo sắc bén, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Khánh Kỵ giục ngựa vượt lên phía trước, đoàn xe bên kia xuất hiện một người, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cân đối, dưới cằm có râu, bước đi khoan dung, cử chỉ lịch sự, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh sắc sảo. Khánh Kỵ dừng ngựa, giải thích mục đích đến đây với người kia. Người kia nghe xong, cười nhẹ đáp lại:
- Thì ra là như vậy, người hầu của ngài chắc chắn không có ở đây rồi, đội xe của chúng tôi đều là bằng hữu tập hợp lại, người ngoài không thể trà trộn vào được. Các hạ hãy đi tìm nơi khác nhé.
Hắn nhìn đội xe này,chở hàng chỉ có ba chiếc, còn lại đều là xe chở khách, bên ngoài được bọc bởi một lớp bạc, nên không thể nhìn thấy được ai ngồi trong cả. Tống Triều chắp tay thưa:
- Không phải tại hạ không tin ngài, chỉ là tên mục đồng kia đối với vị hảo bằng hữu của tôi đây rất quan trọng, tên này tư chất thông minh, lanh lợi, nếu muốn ẩn nấp trong xe của các huynh, nếu không chú ý thì không dễ gì phát hiện được, các sư huynh có thể cho phép chúng tôi lục soát một lúc được không vậy?
Người kia vừa nghe xong, thần sắc chuyển biến, mặt sầm xuống, tay ấn chặt vào chuôi kiếm bên sườn, hung tợn quát:
- Một tên hạ nhân mất tích, cớ sao lại đi soát xét gia trượng của chúng ta, các vị có biết bên trong xe đều là gia quyến của Cừ gia chúng ta, các ngươi đừng có cao ngạo vô lễ như vậy!
Khánh Kỵ nghe thấy hai người đối đáp, thần sắc bỗng biến chuyển, hỏi lại:
- Cừ gia, có phải là gia quyến của Bá Ngọc Đại Phu quý phủ?
Nước Vệ họ Cừ không chỉ một người, nhưng với cách đi theo bảo vệ gia quyến quy mô như vậy, đương nhiên phải là bậc thế gia quý tộc, Khánh Kỵ nghĩ tới một người, nên mới hỏi như vậy.
Trịnh Mục ngước mắt nhìn hắn, buông lời với vẻ thách thức:
-Đúng, ngươi có quen biết người của Cừ gia chúng ta sao?
Khánh Kỵ cười nhẹ đáp:
- Bá Ngọc đại phu là bậc quân tử đương thế, tại hạ sao không tin được chứ? Xin hỏi các hạ, vừa rồi có ba đội xe vừa rời bến tàu, trong đó một đội đi về hướng trái, đoàn xe của các hạ đi đoạn đường giữa, vẫn còn một đoàn xe nữa đi trước các huynh phải không?
Trịnh Mục nghe hắn giọng nói có vẻ khách khí, mới đổi giọng giải thích:
- Chúng ta rời khỏi bến thuyền đầu tiên, nếu còn một đội nữa, thì có thể đi về hướng bên phải, tuyệt đối không thể đi trước chúng ta được.
- Đa tạ. Làm phiền huynh rồi.
Khánh Kỵ gật đầu thị ý, rồi điều xe ngựa quay trở lại.
Tống Triều hoài nghi hỏi luôn:
- Ngô huynh, huynh tin lời của họ sao?
Khánh Kỵ trả lời:
-Đúng, Cừ Viện Cừ Bá Ngọc, hiền đức vang danh khắp các chư hầu, là bậc quân tử, quang minh chính đại, gia phong nề nếp, nên gia nhân của họ tuyệt đối không cho một kẻ đi đường lai lịch không rõ ràng trú ẩn đâu, chúng ta đi về hướng bên phải tìm vậy.
Đang vào mùa thu, cỏ cây tại đồng ruộng đã hiện lên màu xanh sẫm, rất nhanh đã úa tàn rồi. Đội xe đang đi bên phải, gồm năm chiếc xe ngựa đang độc hành, bỗng nhiên dừng lại. Từ bên trong của chiếc xe ngựa đi giữa, màn được vén lên, một khuôn mặt nam nhân ôn nhu trông giống khuôn mặt nữ tử ló ra, nhìn qua chưa tới hai mươi tuổi, hắn hướng lên phía trước hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một tên võ sĩ đi tiền trạm thám thính tình hình chạy lại bẩm báo:
- Bẩm đại nhân, xe của khách thương phía trước bị hư trên đường, hàng hóa đổ đầy trên đất, cản đường đi của chúng ta rồi.
- Vậy à?
Vị thiếu niên kia nhướn lên phía trước nhìn xem, quả nhiên phía trước vài chiếc xe nghiêng ngả trên đường, trong đó có một chiếc bị hư đang nằm trên đường, bánh xe bị gãy khiến cho chiếc xe nghiêng về một bên, trái cây chín bên trong đổ đầy ra đường, một vài người vội vàng nhặt lại.
Vị thiếu niên kia ra lệnh:
- Các người lại giúp họ đi, nếu là cùng đường với mình, thì đợi họ đi cùng, giúp họ chở một vài thứ đồ gì đó cũng không sao.
- Tuân lệnh!
Tên thủ hạ vừa nghe xong liền đem binh khí xếp lên xe rồi chạy lên phía trước giúp đỡ, vị thiếu niên kia cũng xuống xe ngựa, vuốt vuốt lại những nếp nhăn trên y phục, đưa tay mở nút thắt dây của chiếc mũ quan dưới cằm, đi đi lại lại bên đường để thư giãn.
Khu vực biên giới nước Vệ đa phần là hậu duệ của các đời nhà Ân Thương di cư sang, trước đây Võ vương phạt Trụ, chiến trường Mục Giới mặc dù đã trở thành con dân của Chu thất chư hầu, nhưng ngược lại trong lòng họ đều không phục, họ không muốn làm nô lệ trên ruộng đất, thờ cúng tổ tiên trên đất nhà Chu, cố nhân Ân Thương sớm có truyền thống giong ngưu xa (xe bò) hành tẩu giang hồ, buôn bán giao thương, vì vậy nam tử nước vệ xa quê đi buôn bán, du học, hành hiệp phóng khoáng rất nhiều, truyền thống đó tiếp nối vài trăm năm vẫn không thay đổi.
Người nước Vệ kinh doanh rất giỏi, và cũng hình thành tinh thần giúp đỡ, đoàn kết lẫn nhau giữa những người xa xứ, người kia mặc dù chỉ là thương nhân bình thường, nhưng vị công tử này tuân thủ theo truyền thống của bản quốc, nhìn thấy bọn họ có khó khăn không thể bỏ mặc, nên mới ra lệnh cho gia nhân lên trước giúp đỡ.
Không ngờ những tên võ sĩ theo hầu vừa đi tới toan khom lưng giúp họ thu gom hoa quả, thì những người đang dùng vạt áo đựng trái cây đột nhiên từ trong áo bào rút đao sáng loáng, lần lượt nhằm hướng các võ sĩ xông tới. Một tên cao lớn khom người cúi lạy cảm tạ lúc nãy từ trong áo bào rút ra một thanh kiếm sắc bén, chạy nhanh tới, nhằm vào ngực của người cầm cương chiếc xe ngựa thứ nhất đâm tới.
Vị thiếu niên có khuôn mặt thanh tao vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh quay đầu lại, bất giác kinh hãi biến sắc quát:
- Các người là ai, người đâu mau đến đây!
Tên cao lớn vừa giết hạ người đánh ngựa vung thanh kiếm sáng loáng còn dính đầy máu chạy tới, cười độc ác quát:
- Đừng kêu vô ích, mau nạp mạng cho ta!
Theo sau hắn, còn có vài tên đại hán vung kiếm sáng loáng đang thủ thế. Bên cạnh vị công tử trẻ kia vài tên thủ hạ kinh hãi cầm vội lấy binh đao, nhưng chưa kịp để họ hành động, đã bị bọn người kia rất nhanh chém chết. Công tử kia kinh hãi chết đứng, tung chân bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước đã bị tên cao lớn kia đuổi kịp, tóm lấy cổ áo, dùng chuôi kiếm đánh một nhát thật mạnh vào phía trên bụng dưới, khiến hắn đau đớn quằn quại, tựa hồ thở chẳng ra hơi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
18 chương
132 chương
41 chương
87 chương