Quản sự nhìn cô gái kia từ đầu đến chân, vuốt râu mỉm cười, lắc đầu liên tục: - Tiểu cô nương, đây là việc xây công sự a, cô nương còn bé thế này thì làm được gì, đi đi đi, ra chỗ khác chơi, đừng cản trở công chuyện của lão phu. - Tại sao ta không làm được việc chứ? Tiểu khất cái (người ăn mày) kia không phục chỉ vào một kiện phụ (người phụ nữ khỏe mạnh) cũng vừa trúng tuyển: - Vị đại thẩm này cũng là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, đại thẩm ấy có thể thì tại sao ta lại không thể chứ? Vào thời này nữ tử và nam nhân đều được tham gia các công việc chân tay bình đẳng như nhau, thậm chí ở một số nước chư hầu dân số khá ít, khi bày trận thế cho ba quân, chính là thanh niên trai tráng một quân, lão ấu (già trẻ) một quân, kiện phụ một quân, ngay cả nữ nhân cũng có thể ra chiến trường đánh trận, những việc xây thành đào sông như thế này, nữ tử đi làm kiếm thêm thu nhập cũng là chuyện hết sức bình thường. Quản sự nghe cô gái kia nói vậy, không khỏi bật cười. Cô bé này khẩu khí tuy có chút ngông cuồng, nhưng trời lại phú cho một khuôn mặt đáng yêu. Tuy khuôn mặt bẩn thỉu dơ dáy, nhưng ánh mắt linh động, hỉ nộ đan xen, quản sự kia không thấy cô bé phiền phức, ngược lại còn có đôi phần thích thú với tiểu cô nương tính tình thẳng thắn kia, liền cười mà nói: - Ha ha, tiểu cô nương, thiếu phụ kia có thể đào mương dựng phòng, có thể đốn gỗ san đường, ngươi tay chân nhỏ bé yếu ớt vậy thì làm được cái gì? - Ta? Tiểu cô nương đưa mắt nhanh như chớp, nói: - Ta có thể nấu cơm a, có thể làm trợ thủ cho thợ gạch ngói a (kiểu phụ hồ bây giờ), ta còn có thể giúp đại thúc giặt quần áo a, thế nào, một con người tháo vát như vậy không dễ tìm phải không? - Ha ha ha ha... Vị quản sự kia cười lăn cười lộn, ông dùng bút lông quệt lên mặt tiểu cô nương, buồn cười hết chỗ nói: - Nha đầu này, mọc ở đâu ra cái miệng dẻo quẹo thế, được rồi được rồi, cho ngươi thêm một suất ăn cũng được. Ha ha, nào nào, thẻ bài này của ngươi. Quản sự viết nhanh lên trên thẻ bài một chữ "Thiện", người đứng phía sau triện ấn ký của Thành phủ lên, rồi đưa cho cô bé. Cô bé mặt mày hớn hở, ngọt ngào nói: - Cám ơn đại thúc, đại thúc là người tốt, làm việc tốt, nhất định sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà. Cô bé nói xong liền cầm trúc bài hớn hở chen ra khỏi đám người, viên quản sự kia cười cười lắc đầu: - Nha đầu này, bản tính thông minh, ăn nói ngọt ngào, đáng tiếc a, còn nhỏ như vậy mà đã phải một mình ra ngoài kiếm sống rồi. Hắn dứt lời bèn nghiêm mặt lại, đưa mắt nhìn một tráng hán (thanh niên khỏe mạnh) đang ưỡn ngực ưỡn bụng đứng trước mặt hỏi: - Ngươi, nói xem, có thể làm gì? Cô bé tách ra khỏi đám người, bọc trúc bài vào trong ngực, ngẩng đầu lên, chợt trông thấy ở cổng thành Khánh Kỵ và Anh Đào đang song hành phi ngựa lao tới, ý cười vui vẻ trong khóe miệng bỗng tiêu tan, cô bé vội vàng quay người, nhón mũi chân nhìn vào trong đám người, giả vờ là một người xem náo nhiệt. Khánh Kỵ cưỡi ngựa đi từ từ vào thành, trông thấy một bên cạnh cổng thành một đám đông người đang chen chúc khí thế hừng hực, liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Hắn không hề để ý tới tiểu khất cái trong đám người kia, vừa đi vừa nói chuyện với Anh Đào, hai người chậm rãi đi qua đám người đang chen chúc. Cô bé quay đầu lại nhìn, nở nụ cười lạnh lùng, đảo mắt quét qua khắp nơi một lượt, rồi cũng nhanh chóng rảo bước rời đi. Vào lúc này, Khúc Phụ, hoàng cung, Tam Hoàn cũng vừa đi từ trong cung ra. Ba người mặt mày ủ rũ, trên mặt lộ chút không hài lòng. Sóng vai đi cùng nhau, không ai đưa mắt nhìn ai, ra khỏi kinh thành ai lên xe nấy, khi xe ngựa bắt đầu xuất phát, thì toàn bộ công khanh đại phu trong triều mới lục đục nối gót ở đằng sau đi ra ngoài. Quý Tôn Ý Như leo lên xe, khẽ dựa tay vào ghế, tay vuốt chòm râu lạnh lùng cười nói: - Thúc Tôn Ngọc, hắc! Thật sự muốn mình làm nhân vật có thể chỉ điểm giang sơn rồi. Lão phu cũng không phản đối ngươi. Chỉ cần không biểu lộ thái độ, không gật đầu, rất nhiều người biết nhìn nhãn sắc (sắc thái biểu lộ trên đôi mắt) của ta như thế mà đứng ra phản đối nhà ngươi, tên tiểu tử nhà ngươi, có thể gây khó dễ cho ta sao? Dựa theo ước định mật giữa Tam Hoàn và Khánh Kỵ, để dẹp yên loạn cục ở Lỗ quốc sau khi Lỗ quân băng hà, Tam Hoàn trở thành đồng minh, Quý Tôn Ý Như giao trả chức vị chấp chính để tỏ rõ sự thanh liêm của mình, còn Thúc Tôn Ngọc và Mạnh Tôn Tử Uyên thì bỏ qua cơ hội chèn ép Quý Thị, dẫn tới nguy cơ nội chiến Lỗ quốc. Điều kiện là tân quân do Thúc Tôn Ngọc chỉ định, hai bên cùng nhượng bộ nhau, cùng có lợi ích. Thế nhưng bây giờ loạn sự vẫn chưa được dẹp, trong khi Quý Tôn Ý Như đã nổi lên ý đồ tranh đấu. Cái chết của Lỗ quân khiến ba nhà hợp lực che dấu, đã dần dần chìm xuống. Hắn cũng không sợ Thúc Tôn Ngọc, kẻ mà giờ đây đã trở thành đồng mưu của mình lúc này đây lại muốn lật lại chuyện cũ. Những ngày này không chỉ có rất nhiều công khanh đại phu trong triều đăng môn cầu kiến, mà còn có một vài công tử của tiên quân sợ bị mất phần mà đến xin được góp sức với hắn, hy vọng hắn sẽ ủng hộ cho mình được trở thành Lỗ quân. Quý Tôn Ý Như đắc chí vừa lòng, cho mình là người đứng đầu Lỗ quốc, thông qua kiểm tra khảo sát, hắn vốn dĩ đã chọn được một công tử tên là Cơ Loan trong số đó, vị công tử này cũng đồng dạng là thứ xuất (con rơi hoặc con của thê thiếp không chính thức, ngoài giá thú ), có điều mẫu phi của hắn là tiểu thiếp của Lỗ quân Cơ Trù, trong đám công tử thứ xuất thì tạm được coi là xuất thân cao quý nhất, đồng thời trong đám công tử này, tuổi tác của hắn lớn nhất, vốn là trưởng huynh, cho dù không nói đến việc tư lợi của mình, dựa theo quy củ bấy lâu nay "lập trưởng không lập ấu" âu cũng là hợp tình hợp lý. Quý Tôn Ý Như vốn tưởng rằng Thúc Tôn Ngọc cũng không mưu mà hợp, chọn Cơ Loan giống hắn, lại thấy vị công tử Cơ Loan này khiêm tốn, lễ độ với mình, rồi còn được nhận hậu lễ của hắn, nhận lời bảo đảm nâng đỡ hắn được làm tân quân. Kỳ thực chủ ý hắn đưa ra cũng chỉ vừa là không làm bại hoại uy phong, vừa không cần thiết phải xuất đầu lộ diện, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đợi đến khi Thúc Tôn Ngọc tuyên bố đề cử vị công tử này làm tân quân, mình cũng mở lời hưởng ứng là phải, ai mà biết được màn giao dịch phía sau của bọn chúng? Chẳng phải sẽ nhận định rằng hết thảy đều do mình bày mưu đặt kế? Ai ngờ hắn phái Trọng Lương Hoài đi tới chỗ Thúc Tôn Ngọc thông báo tình hình, Thúc Tôn Ngọc đang ở nhà vô cùng tức giận, mấy ngày nay người đăng môn cầu kiến không thấy mấy, cho dù là có, cũng chỉ là thỉnh cầu hắn nói tốt trước mặt Quý Tôn Ý Như, chẳng có kẻ nào nhận định hắn mới là đại nhân quyết định việc chọn tân quân ở Lỗ quốc. Đúng vào lúc này, Quý Tôn Ý Như lại chạy đến tiếp lời với hắn, nói rằng mình đã chọn trúng được một vị công tử, Quý Tôn Ý Như vốn mang vẻ mặt kẻ cả tự cho mình là đệ nhất Tam Hoàn, triệt để chọc giận Thúc Tôn Ngọc. "Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn"(Chuyện này có thể tha thứ được thì chuyện nào mới không thể tha thứ được đây, ý nói không thể nào tha thứ được), hắn quyết định nhất định phải đáp đòn trả miếng, người mà Quý Tôn Ý Như chọn tuyệt đối không thể dùng, đó không phải là tranh đấu lấy khí thế, mà là để cho công khanh đại phu cả triều biết rõ ràng rằng, người mà hắn chọn ra chẳng liên quan gì tới Quý Tôn Ý Như cả. Đây là một tín hiệu, cho thấy quyền lực của hắn đã không còn nằm dưới quyền lực của Quý Thị, thậm chí còn nằm trên, những lời như vậy, đám quan viên gió chiều nào theo chiều ấy sẽ phải thay đổi, đến xin xỏ góp sức dưới trướng của hắn. Thúc Tôn Ngọc cẩn thận điều tra toàn bộ những tư liệu về các công tử trong di thư của Lỗ quân, sau đó mua chuộc mấy tên gác cổng nhà Quý Tôn Ý Như, lấy tất cả danh sách những công tử đã đến cầu kiến Quý Tôn Ý Như, đối chiếu hai bên, phát hiện chỉ có một công tử tên là Cơ Tống chưa từng đến chỗ hắn cầu kiến một lần nào, lập tức không thèm nghĩ ngợi, ngay cả thân thế của công tử này cũng không điều tra, bèn quyết định ngay sẽ lập công tử này làm tân quân. Đến sau khi hắn nhắc đến tên công tử này trong buổi họp triều, các đại phu của Quý Tôn Ý Như môn hạ chỉ trích công tử này mất hết hiếu lễ, trong thời gian làm tang cho phụ hoàng không chịu trông coi trước linh cữu, hắn mới biết rằng vị công tử Cơ Tống này hiện nay không ở Khúc Phụ, nếu không phải vậy, thì chưa chắc hắn đã không đến cầu cạnh Quý Tôn Ý Như. Nhưng lời nói đã buột khỏi miệng, nếu như thu lại không tránh khỏi việc mất đi uy phong, Thúc Tôn Ngọc đành phải cắn răng kiên trì kiến lập người này. Cuộc tranh giành quyền lực tân quân năm xưa giữa các bậc tiền bối lại một lần nữa bùng lửa khai hỏa trong bọn họ, văn võ bá quan toàn triều đang theo dõi, xem người mà ai lựa chọn sẽ được đăng cơ chức vị Lỗ quân. Chính miệng Quý Tôn Ý Như đã chấp thuận việc lập tân quân do Thúc Tôn Ngọc quyết định, cho nên hắn không tiện ra mặt phản đối, thế nhưng những kẻ tâm phúc bày mưu đặt kế cho hắn cản trở Thúc Tôn Ngọc là điều không thể tránh khỏi. So sánh giữa Cơ Loan và Cơ Tống, mẫu thị của Cơ Loan có thân phận tương đối tôn quý, lại là con trưởng, việc hắn thừa ngôi là điều thuận lý thành chương. Thúc Tôn Ngọc lại cố gắng đưa ra một đưa ra một công tử thân phận hèn mọn, lại không phải là con trưởng, danh bất chính thì ngôn bất thuận, cho dù hắn có tài hùng biện đến thế nào, cũng không thể phản bác được những chất vấn đưa ra. Quý Tôn Ý Như thái độ mập mờ, đám tâm phúc của hắn giở trò "ngươi hát xong thì ta lên diễn" (Cách nói châm biếm trong chính trị, chỉ việc thay thế quyền lực, nguồn gốc câu nói này từ trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần), luân phiên nhau bắt bẻ hỏi khó Thúc Tôn Ngọc, những công khanh đại phu khác đứng vị trí trung lập thấy tranh đấu lại nổ lên, dùng kế "quân tử phòng thân", giữ mình là chính, trong tình thế chưa có gì sáng tỏ, ai dám mở miệng ủng hộ?