CHƯƠNG 229 H Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Phân không rõ lắm là thân thuyền đang chấn động, hay là bị làm đến nỗi giật lên, nam nhân vô lực túm áo ngủ Thanh Dương. Hơi thở thở ra nóng rực, không ngừng khiêu chiến cảm quan Thanh Dương, hơi thở kia lướt qua hai má hắn khiến Thanh Dương vốn đang cúi đầu thưởng thức nơi hai người ái ân lại thong thả ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau khiến cho ánh mắt nam nhân lắc lư không ngừng, hô hấp không xong, tim đập trở nên bất ổn. Cái tay vô lực của y theo bản năng nắm chặt áo ngủ Thanh Dương, y cảm giác được tần suất dưới hạ thân chậm lại nhưng lực đạo lại dần dần tăng thêm. Từ giữa đôi môi hơi mở phát ra tiếng rên khó có thể phát hiện, trong âm thanh yếu ớt xen lẫn vài tiếng nghẹn ngào. Cả người nam nhân đều lõm sâu vào giường lớn mềm mại, thân thể mở rộng hướng về Thanh Dương, tiếp nhận dục vọng của Thanh Dương, thích ứng tần suất luật động của Thanh Dương. Hai chân nam nhân, bất an giật giật, hành động đè ép vô tình khiến cho Thanh Dương thở một hơi, nghĩ _ thật biết kẹp (=.,=). Động tác vô thức vừa rồi kia của nam nhân suýt nữa làm cho hắn tiết ra. Thanh Dương đem hai chân nam nhân mở ra lớn hơn, hắn chậm rãi xâm nhập, nhẹ nhàng mà xoa nắn thân thể nam nhân, động tác của hắn lười biếng lộ ra một chút vô lực, lại càng có vẻ ái muội. Cảm giác được dục vọng nóng cháy của Thanh Dương ở trong cơ thể trở nên càng lớn, càng cứng hơn, bí huyệt giữa mông nam nhân đem dục vọng nóng bỏng người kia nuốt vào càng sâu, càng chặt. Nam nhân chỉ cảm thấy bụng dưới bành trướng, địa phương bị tiến vào, bị ma sát, bị khai thác kia, có cổ cảm giác tê ngứa đang sôi trào, khiến y nghiêng đầu không dám nhìn Thanh Dương. Khoái cảm chậm rãi dâng lên khiến cho hơi thở của nam nhân cũng đang run rẩy, khoái cảm say lòng người khiến nam nhân nghẹn ngào sắp khóc thành tiếng. Đèn trong phòng vì gió lốc quấy nhiễu mà chập chờn, nam nhân chậm rãi cử động thân thể, chăn rơi xuống trên mặt đất, áo ngủ của nam nhân vì bị Thanh Dương nhu nắn mà toàn bộ mở rộng. Ngay tại thời điểm nam nhân sắp bắn, Thanh Dương lại đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân không thể lên đỉnh mà lâm vào trạng thái không khống chế được. “Tôi không có khí lực (*ngã ngựa*).” Thanh Dương cúi đầu hôn cằm nam nhân, di chuyển đến môi y. Nam nhân thiếu chút nữa bị lời nói của Thanh Dương làm cho sặc, y run run vai mở môi ra, nghênh đón đầu lưỡi Thanh Dương. Đáp lại đầu lưỡi đang nhẹ nhàng liếm láp, nam nhân ngừng thở, tim đập mãnh liệt tiết lộ tâm tình của y lúc này. Thời điểm này mà dừng lại thì thật vô cùng tàn nhẫn, Thanh Dương dùng đầu lưỡi trêu chọc nam nhân hiếm khi chủ động rồi lại buông nam nhân ra. Nam nhân trầm mặc nghiêng đầu, trong óc trống rỗng một mảnh, trừ bỏ hô hấp ra thì dưới thân vô lực nghẹn ngào. “Rất khó chịu sao? Tôi lấy tay thay anh làm nhé.” “Không cần.” Nam nhân từ chối hảo ý của Thanh Dương, sao y có thể chuyện gì cũng phiền toái Thanh Dương, hơn nữa nếu tay Thanh Dương cũng không khí lực, đến lúc đó y lại thành trò cười. “Lần trước tôi cũng lấy tay thay anh làm vậy, anh cũng không có phản đối, lần này vì sao……” “Không…… Kỳ thật cũng không vì sao cả.” Nam nhân chậm rãi lắc đầu, y cúi đầu nhỏ giọng từ chối hảo ý của Thanh Dương, “Tôi vẫn nên tự mình làm, không phiền cậu, cậu mệt thì nghỉ ngơi đi.” “Không sao.” “Thanh Dương, cậu thật sự không cần miễn cưỡng chính cậu.” Thanh Dương trầm mặc nhìn nam nhân. Nam nhân nghẹn ngào nói: “Lần trước là tôi không cẩn thận bị chuốc thuốc, lúc đó bản thân không có biện pháp giải quyết nhưng lần này tôi có thể tự làm.” Nam nhân ngồi dậy, lui về phía sau, ngay lúc dục vọng của Thanh Dương sắp trượt ra khỏi cơ thể y, Thanh Dương không biết lấy đâu ra khí lực, xảo diệu đỉnh vào thân thể nam nhân. Lâm Mộ Thiên không có biện pháp với hắn. Thanh Dương trở nên dị thường trầm mặc, hai tay hắn chống trên giường, không ngừng xâm nhập thân thể nam nhân. Động tác của hắn vẫn miễn cưỡng thong thả, nhưng mỗi một lần đều đỉnh tới địa phương làm cho nam nhân thoải mái, dần dần hắn bắt đầu điều chỉnh tốc độ của mình, không một chút nghỉ ngơi. Hắn giống như muốn khi nào dừng thì dừng, nửa ôm nam nhân làm rất nhiều lần, làm cho giữa mông nam nhân ướt nhẹp một mảnh, trở nên sáng bóng. Mà sau khi nam nhân đạt cao trào, hắn vẫn không có dừng lại…… Nam nhân bị đánh sâu vào bất thình lình khiến cho đầu váng mắt hoa. Y mở to mắt liền thấy cái cằm tinh xảo của Thanh Dương cùng cái cổ vô luận là đường cong hay là biên độ đều cực kỳ hoàn mỹ…… “Cậu không cần miễn cưỡng.” Giọng nam nhân đang run rẩy, y ngửa cổ rên rỉ, hai tay xiết chặt gối đầu. Nam nhân không muốn miễn cưỡng người khác, loại chuyện này y rất khó nói. Cũng không biết Thanh Dương rốt cuộc có để ý hay không, hơn nữa có rất nhiều lúc Thanh Dương đã từng rõ ràng nói qua, bảo y không cần để tâm…… “Không miễn cưỡng.” Thanh Dương thản nhiên trả lời, địa phương hẹp hòi dưới thân nam nhân kẹp hắn thật thoải mái. Sau khi phóng thích nam nhân cũng không có cảm thấy thân thể trống rỗng, Thanh Dương một bên vuốt ve sườn lưng nam nhân, một bên tiếp tục ma sát con đường nóng ướt của nam nhân. Nam nhân mềm nhũn ngã vào trên giường, vươn tay bắt lấy vạt áo Thanh Dương, cũng không cẩn thận kéo đai lưng áo tắm Thanh Dương ra. Áo tắm mở rộng, Thanh Dương thuận theo cúi người, làm cho nam nhân ôm lưng hắn. Da thịt cùng da thịt ma sát mang theo kích thích mê hoặc, thẳng đến khi nam nhân lại cao trào, Thanh Dương mới đem chất lỏng nóng cháy chôn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y. Khoái cảm mãnh liệt khiến cho nước mắt nam nhân đều tuôn ra, cái cảm giác tê ngứa xâm nhập đến cốt tủy, khiến cho ngay cả ngón chân nam nhân cũng căng thẳng ! “Thật xin lỗi……” Thanh Dương miễn cưỡng cúi đầu, chậm rãi tiến đến trước mắt nam nhân, đáy mắt hắn ủ rũ nồng đậm, nhiệt khí thở ra đều phả vào mặt nam nhân. Hắn nhìn chằm chằm nam nhân, đáy mắt u tĩnh kia có ánh sáng nhu hòa lướt qua : “Vừa rồi chỉ nói đùa với anh thôi, anh không cần để ở trong lòng.” Nói xong, hắn chậm rãi đỉnh đỉnh hạ thân nam nhân, đôi môi thần hình duyên dáng như có như không ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt. Hắn không nên nói đùa với y, nếu đổi thành người khác, những người đó khẳng định sẽ ngồi ở trên người hắn tự mình động. Nhưng nam nhân không giống, rất không giống, y tình nguyện nhịn cũng không nguyện ý chủ động. Thanh Dương mới đầu còn không quá chắc chắn, trải qua nhiều năm không gặp như vậy, liệu nam nhân có quên người từng là anh em, từng là thanh mai trúc mã là hắn hay không…… Vẻ mặt nam nhân dao động nhìn chăm chú vào Thanh Dương, đúng là.. y thiếu chút nữa quên trước kia Thanh Dương thích nhất là chọc y, lại luôn nói những lời ái muội làm cho người ta hiểu lầm. Vốn nam nhân cũng cho rằng mình có thể quên, đáng tiếc y thất bại, còn cùng Thanh Dương trên giường. Cho dù y vĩnh viễn không bao giờ nói ra bí mật trong lòng thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Thanh Dương phát hiện, đến lúc đó Thanh Dương sẽ nhìn y như thế nào…… Sẽ bị khinh bỉ…… Sẽ bị phỉ nhổ…… Cho nên y vẫn là không cần hy vọng xa vời thì tốt hơn…… Lâm Mộ Thiên không nói gì, y nhẹ nhàng thở dốc, nhắm hai mắt mỏi mệt lại. Thanh Dương biết y đã rất mệt, liền từ trong thân y chậm rãi lui ra, xúc cảm nội vách tường bị ma sát làm cho nam nhân nhíu mày. Thanh Dương cũng không quấy rầy nam nhân nghỉ ngơi nữa, đắp chăn ngủ ở bên cạnh nam nhân. Hắn để đầu nam nhân gối lên cánh tay hắn, nam nhân chậm rãi nghiêng thân tựa đầu vào mặt Thanh Dương, y nhắm mắt lại ôm eo Thanh Dương…… Giường lớn hơi rung động, ngoài khoang thuyền sấm chớp rền vang nhưng tâm tình nam nhân cũng đã bình tĩnh. ——– CHƯƠNG 230 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Trải qua chuyện lần này, tâm Lâm Mộ Thiên vốn yên ổn lại lần nữa bị dao động, Thanh Dương xuất hiện nhiễu loạn tầm mắt y. Sau khi từ nơi đó của Thanh Dương trở về, y vẫn lảng tránh Lâm Việt đụng vào, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng thất thần. Lâm Việt nói chuyện với y, y cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, cả người mất hồn mất vía. Lâm Việt không có hỏi chuyện đêm đó, vậy nên Lâm Mộ Thiên cũng ít vài phần lo lắng. Nếu Lâm Việt thật sự hỏi y, y thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào. Tuy tránh được bị hỏi phiền não nhưng nam nhân lại lâm vào bàng hoàng. Gió lốc qua đi, mọi thứ khôi phục lại bình thường, du thuyền không tổn hại chút nào, nhân viên công tác rất nhanh đã cọ rửa mọi thứ, quét dọn sạch sẽ trong ngoài du thuyền. Vì để chúc mừng bình an vượt qua sóng gió, du khách đã quyết định một đêm trước khi xuống thuyền sẽ tổ chức một vũ hội hóa trang, này coi như là trận cuồng hoan “Sống sót sau tai nạn”! Xế chiều, Lâm Việt ở sòng bạc giải trí, đương nhiên hắn đi đâu cũng mang nam nhân theo, liên tiếp mấy đêm liền bồi nam nhân đi khu nghĩ dưỡng bên cạnh. Hai người ở bên ngoài vẫn duy trì hình thức ông chủ và cấp dưới, nhưng thời gian dài qua, khó tránh khỏi sẽ có vài lời đàm tiếu. Mọi người đều lén lút đồn nói Lâm Mộ Thiên là người bồi ngủ của ông chủ Lâm ở Công ty giải trí Phong Xa…., mà không biết quan hệ huyết thống giữa hai người. Lâm Mộ Thiên làm bộ mắt điếc tai ngơ chuyện ngoài cửa sổ, nếu chuyện gì cũng đi so đo, vậy y khẳng định sẽ bị mệt chết. Y không thể khống chế người khác bàn luận, phê bình và không tôn trọng chỉ trỏ, y chỉ có thể khắc chế bản thân không đi để ý tới. “Anh hai, buổi tối anh có đi tham gia yến tiệc hay không, đây là buổi yến tiệc cuối cùng trên du thuyền, ngày mai sẽ kết thúc lần lữ trình này.” “Tôi không đi.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu. “Thật không đi?” Lâm Mộ Thiên không có lên tiếng nữa, chỉ ngậm miệng lắc đầu. Lúc này y cũng không muốn nói, Lâm Việt có được câu khẳng định của nam nhân sau cũng gật đầu tỏ vẻ tôn trọng ý kiến nam nhân. Lâm Việt cười lên nhìn rất đẹp, mang theo một chút bá đạo: “Anh hai, anh không cần cứ nhìn chằm chằm nữ nhân kia, người khác sẽ hiểu lầm ý tưởng anh có vấn đề, sẽ đem anh trở thành sắc lang.” (=.,=) Hắn vỗ vỗ vai nam nhân, nhắc nhở nam nhân chú ý ánh mắt. Lâm Mộ Thiên thế này mới phát hiện ánh mắt không có tiêu cự của mình đang dừng ở trên người một mỹ nữ dáng người rất đẹp. Mà đáng cười là vị mỹ nữ kia còn hướng y nâng chén, khiến cho nam nhân xấu hổ. “Tôi không phải đang nhìn cô ấy, tôi đang suy nghĩ một chuyện” Tiếng cười kia có vẻ có chút ái muội… “Anh hai, cô ta đang đi tới phía bên này.” Ngay lúc Lâm Việt nói thì đồng thời Lâm Mộ Thiên cũng phát hiện người phụ nữ kia đang hướng bên này đi tới. Rất nhanh y liền phát hiện người phụ nữ kia tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với Lâm Việt hơn, người phụ nữ kia sau khi đánh giá y một phen, liền đường hoàng đến gần Lâm Việt. Lâm Việt cũng không cự tuyệt lễ phép nói chuyện với nhau mà còn mời mỹ nữ uống vài chén rượu, Lâm Mộ Thiên ngồi ở bên cạnh cảm thấy mình không hợp. “Tôi đi trước.” Lâm Mộ Thiên cũng không đợi Lâm Việt trả lời, liền đứng dậy trực tiếp rời khỏi sòng bạc. Lâm Việt có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng rời đi của nam nhân, hắn cứ cảm thấy gần đây nam nhân hình như có rất nhiều tâm sự. Hắn uống rượu mỹ nữ đưa qua, chậm rãi dựa lên tấm tựa lưng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra biểu tình sâu sắc khó có thể cân nhắc, không người nào biết hắn đang suy nghĩ cái gì. …. Đêm đó, du thuyền tổ chức một vũ hội hoá trang long trọng, Lâm Mộ Thiên vẫn là vi phạm ý nguyện đi ra ngoài xem. Trong phòng quá nhàm chán, hơn nữa, tránh không để bản thân suy nghĩ nhiều, vì thế y vẫn cảm thấy nên ra xem thử. Dù sao tới giờ y cũng chưa từng tham gia qua cái gì gọi là vũ hội hóa trang. Từ ngày bị gió lốc tấn công, di động của nam nhân đã bị rơi, cũng liền mất liên lạc với Vĩnh Trình, mà Thư Diệu có chuyện mình phải làm nên cũng không tiện mỗi ngày đều cùng y một chỗ. Hơn nữa xung quanh bọn họ đều có rất nhiều đám người nguy hiểm rình rập, đám săn ảnh tùy thời sẽ ra tay chụp lấy tin tức. Lâm Mộ Thiên vừa đi tới trước cửa yến hội đã được người dẫn đi, có thợ trang điểm chuyên môn thay y hoá trang. Đêm nay y hóa thân thành quốc vương thời Trung Cổ, phục sức quốc vương hoa lệ làm cho nam nhân có vẻ rất cao quý, mái tóc đen nhánh dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ôn hòa, đáy mắt nam nhân như mặt nước ôn nhu. “Này là tạo hình đẹp nhất mà tôi đã làm, tôi có thể cùng anh chụp ảnh chung kỷ niệm một chút không?” Đối với yêu cầu của thợ trang điểm, nam nhân hiền lành mỉm cười, cũng tiếp nhận thỉnh cầu của đối phương. Bên cạnh rất nhiều nhân viên cũng nhận ra thân phận nam nhân, cũng yêu cầu chụp ảnh chung, nam nhân đều nhất nhất nhận lời. Hội trường bố trí thật cổ điển, thật hiển nhiên chủ đề đêm nay là phong cách thời Trung Cổ Tây Âu. Lâm Mộ Thiên đi qua đám người ở tiệc rượu, ánh đèn mờ ảo làm cho y mệt mỏi, có cảm giác buồn ngủ. Đêm nay mọi người đều là nhân vật chính, có thể thiết tưởng một chút trong một bữa tiệc tráng lệ, không khí hoa lệ cùng đám người hóa trang muôn hình muôn vẻ kia, Lâm Mộ Thiên tìm một nơi yên lặng để nghỉ ngơi. Trên đường qua đây, y phát hiện không khí có điểm kỳ quái, chính xác mà nói là có chút trắng trợn. Trong hội trường ánh sáng mê ly, có người còn to gan ôm hôn nhau, thậm chí ở mấy góc âm u còn có tiếng rên rỉ rất nhỏ. Chuyện này thật sự làm cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy đau đầu, y không phải là đã đi vào buổi tiệc tình ái rồi đi! Tất cả chuyện này đều thật hoang đường! Khó trách chiều nay khi y tỏ vẻ không đến buổi vũ hội hóa trang, Lâm Việt lại không có phản đối. Y ngồi một mình ở bên ngoài trên ghế sô pha rộng lớn, phi thường đau đầu nhìn chằm chằm đám người hóa trang quỷ dị lại mê hoặc. Này cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay, y đánh bậy đánh bạ tham gia loại tiệc tình ái này. May mắn lúc y đi ra thợ trang điểm đã thay y đeo mặt nạ hoa lệ, mặt bị che lại mới không khiến y bị người nhận ra. Nữ nhân viên đưa rượu đến không ngừng đánh giá y, điều này làm cho y thật không quen, thậm chí mặt có chút đỏ. Nam nhân trước giờ đều rất thẹn thùng, nhưng khi nhận phải ánh mắt lộ liễu như thế, y vẫn là thật bất đắc dĩ. Tuy rằng bình thường, ngẫu nhiên y cũng sẽ gặp được một số fan điên cuồng nhưng này không đủ để làm cho y xấu hổ, bởi vì đêm nay không khí tràn ngập hơi thở nhục dục. “Thư Diệu, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi với!” Một giọng nam trong trẻo truyền tới, nam nhân nghe được tên “Thư Diệu” liền lập tức ngẩng đầu. Y phát hiện Thư Diệu đứng ở cách đó không xa, đang nhìn y, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Thư Diệu mặc trang phục bá tước cổ điển, màu đỏ sẫm chủ đạo dưới ánh đèn ái muội càng hiện ra quyến rũ, mái tóc đen mềm mượt tỏa sáng thật hấp dẫn người chú ý. Tóc hắn rất đẹp, đồng thời cũng được nhãn hiệu quảng cáo dầu gội đầu sủng ái, là sủng nhi mà mấy công ty quảng cáo lớn tranh đoạt. Thư Diệu có chút đăm chiêu nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Thư Diệu, nam nhân không dấu vết chuyển tầm mắt, nhìn về phía cậu đẹp trai đi theo bên cạnh Thư Diệu. Mắt cậu đẹp trai kia rất to, bộ dáng thật đáng yêu. (>”Đăng bởi: admin