Nhưng... Lão mập lại giành trước Vĩnh Trình: "Lâm quản lý anh cùng Vĩnh Trình biết nhau à, thật đúng là có duyên phậ, anh không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hôm nay buổi tối tôi làm ông chủ, Vĩnh Trình là do tôi gọi đến, đương nhiên phải vui chơi cho đã rồi mới về, anh nói có đúng hay không?" Lão ôm hai thắt lưng của hai cô gái, sờ soạng. "Phải..." Nam nhân do dự khẽ gật đầu, trong ánh mắt lãnh đạm thờ ơ của Vĩnh Trình, hắn mang theo tâm tình phức tạp rời khỏi phòng. ủuổi tối Lâm Mộ Thiên theo bổn phận đi kiểm tra lầu, lúc gần tan tầm, Vĩnh Trình hôm hai cô gái thân hình nóng bỏng từ ghế lô đi đến, nam nhân đứng ở bên đường lớn nhìn bọn họ rời đi, lúc Vĩnh Trình đi qua bên người nam nhân, lãnh đạm nhìn hắn một cái. Cái nhìn kia, lại hiến cho nam nhân tròng lòng cảm thấy khác thường không nói nên lời, nam nhân cảm thấy được Vĩnh Trình đang cười nhạo mình.  Hắn đến nơi này làm việc, kỳ thật đa phần la do Vĩnh Trình tiêu tiền quá lợi hại, cho nên hắn tiếp nhận "chỉ điểm" này của Lâm Việt, đến làm việc tại câu lạc bộ cao cấp. Nam nhân thực có thể chịu khổ, đồng thời cảm thấy không thẹn với lương tâm! Nam nhân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vĩnh Trình ôm hai cô gái rời đi, hắn phỏng chừng buổi tối hôm nay, Vĩnh Trình sẽ không về nhà. Hiện tại là tan tầm, nam nhân thay quần áo xong, đi ra câu lạc bộ. Phía trước câu lạc bộ, có một chiếc xe có rèm che quen thuộc. Nhất thời, trong lòng nam nhân khẽ hoảng hốt, cho dù là sắc trời u ám, hắn cũng có thể nhận ra chiếc xe này là của Lâm Việt, nam nhân hoảng hốt thả chậm cước bộ. Lâm Việt trông thấy nam nhân từ trong câu lạc bộ chậm rãi đi ra, nhưng nam nhân này khi nhìn thấy cậu lại lộ ra biểu tình phức tạp, giống như thấy quỷ, hắn chú ý đến bả vai nam nhân không dấu vết run lên. Một chút tiến bộ cũng không có, nam nhân vẫn là sợ hãi cậu, điều này khiến Lâm Việt mất hứng nhăn mi lại, cậu mở cửa xe ra, đem nam nhân do dự kéo vào xe, nam nhân thực câu nệ ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ không nhìn Lâm Việt! Nam nhân trong lòng thực rất sợ, mỗi lần đối mặt với Lâm Việt, hắn đều cảm thấy rất có áp lực, thực nặng nề, còn hơn lúc Vĩnh Trình đòi tiền hắn, hắn càng chán ghét phương thức vũ nhục của Lâm Việt, phát tiết trên người hắn. "Lâm Mộ Thiên, công việc có thuận lợi không?" Lâm Việt không lái xe, im lặng ngồi ở vị trí tài xế, hỏi nam nhân. "Cũng được." Nam nhân nhỏ giọng trả lời, trong giọng không nghe ra cảm xúc gì, chỉ đơn giản mà nói. Lâm Việt vỗ về chơi đùa ngón tay, tạm dừng một chút, một mạt tức giận từ trong mắt bốc lên, cậu nhìn thấy gương mặt chẳng chút cảm xúc của nam nhân, cậu bắt đầu dần dần không khống chế nổi tình tự của mình. Hành động cùng vẻ mặt của bổn nam nhân này luôn khiến cậu hoài nghi, điều này khiến Lâm Việt cũng thấy khó chịu, tình tự của cậu sao lại có thể tùy tiện theo Lâm Mộ Thiên ngu đần này chứ? Cậu khẽ hít một hơi, ngăn chặn nộ hỏa trong lòng: "Nếu cảm thấy không quen, hoặc là gặp phiền toán, có thể nói cho tôi biết." Nói cho cậu ta? Nam nhân không biết nói cho Lâm Việt thì có ý nghĩa gì, Lâm Việt vốn bất mãn hắn, ở trên giường vũ nhục hắn còn chưa nói đến, hiện tại ngay cả việc này cũng muốn can thiệp. Lâm Việt là có ý gì? Giám thị hắn? Hay là.... quan tâm hắn?