Lúc này. Cửa căn phòng bị đẩy ra. Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, phức tạp nhìn người đi vào. Cùng lúc đó, các cô gái trong phòng, đều bởi vì sự xuất hiện của người nọ, mà hưng phấn hét rầm lên. Người đi vào, ăn mặc thời trang, phi thường có cấp bậc, nhất là gương mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn ngắm nhiều lần, trong đôi mắt hẹp dài lóe vài tia tà mị. Đối phương cũng vi kinh, tựa hồ thật không ngờ nam nhân lại làm ở nơi này. Vĩnh.... Vĩnh Trình.... "Cậu... Cậu sao lại đến nơi này?" Trong lòng nam nhân lộ vẻ nghi hoặc. Lúc này, Vĩnh Trình hẳn là ở nhà mới đúng, vì cái gì lại đến câu lạc bộ cao cấp như vậy? Hơn nữa cậu ta cũng không có nhiều tiền, sao lại có thể đến loại địa phương này tiêu sái! Vĩnh Trình không trả lời nam nhân, ngược lại gương mặt điển trai lộ vẻ âm trầm, đánh giá đồng phục quản lý trên thân nam nhân, anh đưa tay cầm lấy bảng tên trước ngực nam nhân. "Không tồi, còn làm quản lý, tôi còn nghĩ anh đời này ở công trường làm cu li." Khóe môi Vĩnh Trình cười nhạo nhếch lên, nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo như tuyết. Nam nhân nắm tay thật chặt, hắn biết, Vĩnh Trình cười nhạo hắn đi công trường làm. Hắn cũng biết, Vĩnh Trình là ghét bỏ đồng tiền lương ít ỏi của hắn, chính là hắn hiện giờ làm ở đây, về sau chắc chắn sẽ từ từ trả nhiều lên, nam nhân tin tưởng như vậy! "Tôi nghĩ muốn kiếm ít tiền, cho nên một người bạn giới thiệu tôi đến đây, như vậy.... như vậy tôi có thể mau chóng trả tiền cho cậu." Thanh âm của nam nhân rất nhỏ, làm cho mấy cô vũ nữ bên cạnh đều cảm thấy kỳ quái, nam nhân bị vây trong xấu hổ vẫn là an bài cho các cô trước khi rời đi, Vĩnh Trình lại tựa hồ muốn hắn giải thích, kéo trở lại. Cửa trong phòng bị đóng lại, phát hiện không khí kỳ quái, lão già mập mạp kia còn khuyên hai câu, rồi cùng mấy cô vũ nữ dây dưa, sờ sờ ấp ấp. Vĩnh Trình thực sinh khí, anh nheo lại hai mắt, tâm tình tốt đẹp đã bị Lâm Mộ Thiên phá hủy toàn bộ, anh nhận được điện thoại của chú mình, biết được bọn họ thường đến câu lạc bộ cao cấp này uống rượu, vừa mới vào cửa liền thấy nam nhân đã ở nơi này, hơn nữa còn mặc đồ quản lý! Hắn có biết nơi này là nơi nào không? Loại quán bar đêm này, chính là không hề ít mấy vụ giao dịch thân thể, tuy rằng người đến nơi này cũng là đại nhân vật có máu mặt, nhưng loại địa phương này, thủy chung thực bẩn. "Anh đi làm ở trong đây bao lâu rồi?" "Sáu ngày." Nam nhân thân thủ ý bảo. Đối mặt với tầm mắt nguy hiểm của Vĩnh Trình, nam nhân trong lòng khó chịu. Tiếng nhạc trong phòng âất lớn, bên kia lại vui chơi tận hứng, nam nhân cũng không muốn Vĩnh Trình hiểu lầm. Vì thế, hắn mở miệng giải thích, sau khi nói lý do cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình chẳng những không nguôi giạn, sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, ngay cả bản thân Vĩnh Trình cũng không biết vì cái gì phải bực tức như vậy. Có là là do đã chán khi nhìn thấy nam nhân vì mình bận rộn, nhìn thấy hắn tại nơi này kiếm ắn, phải "hầu hạ" không ít kẻ cổ quái, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, phi thường không thoải mái, thậm chí còn phức tạp rối rắm. "Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì, chúng ta buổi tối trở về nói sau." Nam nhân không có lập trường cúi đầu, hắn đi qua người Vĩnh Trình, nhỏ giọng hỏi Vĩnh Trình, "Cậu sao lại đến đây... Chỗ này... rất đắt tiền...." Kỳ thật nam nhân thực lo lắng, Vĩnh Trình không có tiền, dựa theo tình trạng hiện tại của bọn họ căn bản là không đủ tiêu. Vĩnh Trình cười một cái nhìn nam nhân, sự cẩn thận của nam nhân bị anh khinh bỉ xem thành nghèo kiết hủ lậu, anh há miệng muốn nói cho nam nhân, anh có tiền hay không, không cần hắn quan tâm!