Nguyên nhân là vì Nhiên Nghị không có gì nên hắn càng không muốn nhìn thấy nam nhân cùng Thanh Dương một chỗ, như vậy sẽ chỉ khiến hắn có vẻ càng thêm bi ai. Những việc mà nam nhân làm cho hắn, hắn không muốn trực tiếp chấp nhận, lòng tự trọng cao ngạo cùng cá tính không chịu thua của hắn không cho phép bản thân làm như vậy. Lâm Mộ Thiên bị Nhiên Nghị nắm cổ tay đi về phía trước, nam nhân mềm giọng hỏi Nhiên Nghị: “Giờ chúng ta muốn đi đâu? Cậu cứ tiếp tục đi như vậy cũng không phải biện pháp, dù sao cũng phải có cái mục đích.” Giọng nói ôn hòa của nam nhân làm cho cái tay nắm chặt tay y của Nhiên Nghị thả lỏng vài phần. Hắn nghiêng đầu, mặt quay về phía nam nhân: “ Đường này không phải đường về nhà?” Hắn hỏi nam nhân. “Không phải.” Nam nhân lắc đầu. Con đường này thật xa lạ, bọn họ từ quốc lộ ven biển đi vào đường đất liền, hai người dừng bước chuẩn bị tìm cột mốc đường nhìn xem thì lúc này xa xa có đèn xe sáng lên. Hai chiếc xe hơi màu đen một trước một sau chạy tới, tốc độ xe nhanh kinh người, Nhiên Nghị nhạy bén nhanh nhẹn, lập tức liền nhận thấy được không thích hợp. Hắn giữ chặt nam nhân đang tìm cột mốc đường rồi kéo nam nhân vào trong rừng cây ven đường. Nam nhân cũng cảm giác được Nhiên Nghị không thích hợp, y không có hỏi nhiều, chỉ đi theo Nhiên Nghị tránh ở bên trong rừng cây. Chẳng bao lâu bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. “Thấy chưa? Nhanh đến chỗ kia tìm xem, như thế nào không thấy người?” Bên ngoài có vài nam nhân cao to, bọn họ tuần tra trong rừng cây, nhìn quần áo bọn họ không hề nghi ngờ tất cả đều là thủ hạ Thanh Dương. Nhiên Nghị ấn chặt đầu nam nhân, làm cho đầu nam nhân cúi thấp. Hai người dựa vào rất gần, mà nam nhân cũng không dám động, xung quanh không đèn, y cũng thấy không rõ lắm biểu tình của Nhiên Nghị. Y chỉ có thể cảm giác được hơi thở Nhiên Nghị cách y rất gần, cứ như chỉ cần y nhẹ nhàng động, đôi môi y sẽ đụng tới hai má Nhiên Nghị. Trong bóng đêm cái gì cũng nhìn không thấy, y chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của Nhiên Nghị, y cảm giác được cái tay lạnh lẽo của Nhiên Nghị, cầm lấy tay y…… Mà Nhiên Nghị lại cảm giác được thân thể nam nhân cứng còng, ngay cả ngón tay cũng cứng lại rồi. Hắn nắm tay nam nhân, nhu nhu cái tay cứng ngắc của y _ hắn đang nhắc nhở nam nhân chớ thất thần. Bên ngoài còn có người đang nói chuyện, có tiếng người đạp trên mặt cỏ, còn có ánh đèn pin chớp lên, hai người cũng không dám động. Nhiên Nghị thông minh đương nhiên biết, Thanh Dương cùng mấy lão già kia đã phát hiện hắn còn chưa chết, chỉ sợ lần này là tìm người đến giải quyết hắn. Ít nhất bản thân Nhiên Nghị cho rằng là như thế, bởi vì ngoại trừ lý do này ra, hắn rốt cuộc không thể nghĩ ra được lý do nào khác. Sau khi đám người kia lái xe đi, Nhiên Nghị mới buông tay nam nhân ra, hai người một trước một sau mò mẫm đi về phía trước. Nam nhân không nhìn thấy nên bảo Nhiên Nghị đi chậm một chút, Nhiên Nghị thả chậm bước lại. Nhiên Nghị muốn mắng nam nhân đi thật chậm, nhưng hắn vừa mới xoay người, liền cảm giác được một cỗ trọng lực hướng hắn đè xuống. Nam nhân không cẩn thận bước trượt, bổ nhào vào Nhiên Nghị…… Hai người nặng nề ngã trên mặt đất, miệng vết thương bên hông Nhiên Nghị đụng phải nhánh cây nằm trên mặt đất. Hắn đau đến phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nam nhân khẩn trương muốn đứng lên. “Tôi không phát hiện, nơi này tối quá, cậu có hay không…… uhm…..” Nam nhân còn chưa nói xong, đã bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo xuống lại, đôi môi y bị một vật mềm mại ngăn chặn. Rất nhanh nam nhân đã biết, vật mềm mại đó là đôi môi Nhiên Nghị. Nhiên Nghị đang hôn y, trong bóng đêm ai cũng thấy không rõ người kia, nụ hôn rào rạt như lửa cháy. Mỗi lần đều đột nhiên như vậy khiến nam nhân trở tay không kịp, đồng thời cũng dần dần quen hình thức ở chung này. Nam nhân bị Nhiên Nghị ôm lấy, Nhiên Nghị lật người lại, lưu loát đặt nam nhân ở trên mặt cỏ. Nam nhân cũng không có đẩy ra Nhiên Nghị, vì y lo lắng sẽ đụng tới miệng vết thương của Nhiên Nghị. Dù bình thường, thái độ Nhiên Nghị đối với y rất đáng giận, nhưng việc nào ra việc nấy, y cũng không muốn Nhiên Nghị vì y mà thương càng thêm thương. Vừa rồi lúc y đẩy ngã Nhiên Nghị, nghe thấy Nhiên Nghị hô đau, tuy âm thanh kia không lớn nhưng nam nhân vẫn nghe rõ mòn một. Đến khi hô hấp của nam nhân trở nên không ổn, đôi môi Nhiên Nghị mới rời khỏi miệng y. Nam nhân vẫn nhìn không thấy, vùng hoang vu dã ngoại này không có đèn đường, trong bóng đêm chỉ có thể cảm giác được hơi thở của nhau. Hơi thở của cả hai chậm rãi lan tràn ở bên môi. Nam nhân nhẹ nhàng động đậy, y muốn Nhiên Nghị đứng dậy, nhưng lại không tiện mở miệng, y tựa như giật mình tính đẩy đẩy ngực Nhiên Nghị. Nam nhân nhỏ giọng mà uyển chuyển nói với Nhiên Nghị: “Tôi muốn đứng lên.” Nhiên Nghị không hề động, tựa hồ không muốn để cho nam nhân đứng lên. Nam nhân vừa chuẩn bị nói, lần này Nhiên Nghị lại giành trước một bước: “Không cho phép đứng lên, đã không kịp rồi, bọn họ còn chưa đi, còn có thể quay lại.” Lúc này. Trên quốc lộ ngoài bìa rừng truyền đến tiếng động cơ ô tô, phỏng đoán của Nhiên Nghị quả nhiên đúng. Đám người kia lại trở về tìm thêm một lần nữa, tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm được mới lái xe quay về khách sạn. Nam nhân lại nhỏ giọng nói: “Để cho tôi…… để cho tôi đứng lên……” Nhiên Nghị ổn định vai nam nhân, hắn đè thấp giọng trả lời nam nhân: “Không cho.” Giọng nói có từ tính của hắn đánh sâu vào thần kinh thính giác của nam nhân, âm thanh kia thật dễ nghe, dựa vào y rất gần.. rất gần. Không cho…… Vậy không cho…… Nhiên Nghị cảm giác được nam nhân không động, hắn cúi đầu sờ soạng hôn môi nam nhân một cái, ôm cảm xúc phức tạp hắn hỏi nam nhân: “Không nghĩ tới anh thế nhưng lại không biết hôn, mấy nam nhân bên cạnh anh đều không dạy anh?” Bởi vì nam nhân chưa bao giờ chủ động, cho dù Nhiên Nghị hôn y, y cũng không biết động, chỉ ngẫu nhiên giãy dụa. Toàn bộ đều là Nhiên Nghị lôi kéo nam nhân hôn, nam nhân trúc trắc hôn lại có một phen tư vị khác. Nam nhân như thế nào có thể trả lời câu hỏi trắng trợn như vậy của Nhiên Nghị, y không nói được một lời nằm im. Nhiên Nghị liền đè ở trên người y, trong không khí đều tràn ngập hơi thở Nhiên Nghị. Thân thể nam nhân đang nóng lên, không khí xung quanh dường như cũng đang bị thiêu đốt, hô hấp của nam nhân cũng trở nên trầm trọng. Nhiên Nghị bí hiểm cười hai tiếng, liền đứng lên, còn “hảo tâm” kéo nam nhân từ dưới đất dậy. Vì đã không có đèn xe chiếu rọi nên xung quanh rất tối, mây trên trời cũng dần dần tán đi, lộ ra ánh trăng nhàn nhạt, mơ hồ chiếu sáng con đường trước mặt. Nhiên Nghị tự nhiên vươn tay kéo nam nhân đi về phía trước, một là lo lắng nam nhân lại ngã sấp xuống, hai là lo lắng những người đó sẽ quay lại. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cũng không biết đi được bao lâu, rốt cục nhìn thấy có một trạm taxi phía trước. Tối nay, hai người che che lấp trở về nhà, vì thân phận hai người đều rất đặc thù, nếu người khác phát hiện sẽ rước lấy phiền phức. Nhiên Nghị thật bất mãn hoàn cảnh nơi ở của nam nhân, nhà nam nhân vừa hẹp lại vừa nhỏ, ngay cả đi đường cũng không tiện. Lúc trước nam nhân thế nhưng vì trốn hắn mà chuyển tới địa phương hẻo lánh như vậy. Nhiên Nghị ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân bận rộn ở trong nhà, hồi tưởng lại. Ngày đó từ hội trường bữa tiệc đem nam nhân mang về sau, hắn vốn không có gặp mặt mấy nam nhân kia, trong khoảng thời gian hắn ở chỗ nam nhân, ngoại trừ Thư Diệu có qua nhà nam nhân đêm đó, hắn giận điên rồi, ngày hôm sau ôm nam nhân ra, trong thời gian này ngoại trừ nhìn nam nhân ra, hắn cũng chưa đối với nam nhân làm ra chuyện vượt rào. Chính là thời gian lâu, không có người tả hỏa khiến Nhiên Nghị thực ngạt thở, mấy lần hắn đều muốn hỏi thử nam nhân có muốn làm hay không (=.,= hỏi thừa), nhưng lại cảm thấy thật kỳ quái. Hắn giáp mặt hỏi nam nhân như vậy, thực rõ ràng là hắn muốn tìm bất mãn, cơ khát đến mức ngay cả nam nhân cũng muốn thượng. Nhiên Nghị nghẹn a nghẹn, chờ a chờ, rốt cục chờ tới một cơ hội. Hôm nay nam nhân kết thúc công việc rất sớm, quay xong trở về còn mang theo đồ ăn khuya cho hắn, nam nhân thời khắc đều phải về nhà vì trong nhà còn có một người sống muốn ăn cơm, vì bản thân Nhiên Nghị cũng sẽ không làm, mỗi ngày đều ở nhà chờ cơm ăn. Hôm nay Nhiên Nghị cũng trở nên rất tích cực. Nhiên Nghị tâm tình cũng rất tốt vì hồi chiều hắn gọi điện thoại cho người thân ở nước ngoài, người bên kia tỏ vẻ có thể giúp hắn. Gia tộc Nhiên Nghị vài năm gần đây ở nước ngoài thế lực càng ngày càng lớn, này phần nào cũng dựa vào những năm gần đây hắn ở trong nước củng cố trụ cột. Tóm lại em họ của hắn rất hoan nghênh hắn ra nước ngoài phát triển. Lúc nam nhân trở về, Nhiên Nghị vẫn nói tin này cho nam nhân biết: “Hồi chiều, tôi gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, người bên kia rất hoan nghênh tôi đi qua phát triển.” “Uhm.” Nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng, chậm rãi tỏ vẻ: “Vậy là tốt rồi.” Nam nhân ở phòng tắm rửa mặt, Nhiên Nghị dựa vào cạnh cửa phòng tắm, nói với nam nhân chuyện chiều nay. Hắn ở nhà thật nhàm chán, không ai cùng hắn nói chuyện. Mỗi ngày hắn đều đợi nam nhân tan tầm trở về, hắn không muốn bị người ta nói thành là kẻ ăn bám, nhưng là tình huống hiện tại của hắn, ngay cả ăn bám cũng không bằng. Hắn chẳng những ăn của nam nhân, ở nhà nam nhân, còn muốn nam nhân chiếu cố, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Hơn nữa có đôi khi buổi tối không phải Thư Diệu gọi điện thoại đến, thì chính là Vĩnh Trình gọi điện thoại qua, em trai nam nhân có khi còn ở trong điện thoại tỏ vẻ muốn đi qua. Dựa vào…… Nhiên Nghị thật căm tức, mỗi lần nam nhân tiếp điện thoại, hắn đã nghĩ xông lên giật điện thoại nam nhân (=..=). Hắn không muốn mỗi ngày đều đứng ở căn nhà nhỏ này của nam nhân, hắn muốn ra đi, nhưng hắn đi không được, hiện tại trong nước với hắn mà nói rất nguy hiểm, ít nhất hắn ở lại nơi này của nam nhân, Thanh Dương sẽ không làm gì hắn. Bởi vì dù như thế nào Thanh Dương cũng sẽ không thương tổn Lâm Mộ Thiên. “Nhìn anh có vẻ một chút cũng không cho tôi cao hứng.” “Không……” Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu, hai má ướt át nhìn Nhiên Nghị: “Cậu chuẩn bị liên hệ tốt với bên kia rồi đi qua, hay là chờ người bên kia trực tiếp qua đây đón cậu?” “Bên kia sẽ phái người tới đây đón tôi, tự tôi đi không được, anh cũng không phải không biết, thế lực Thanh Dương lớn như vậy. Hơn nữa mấy lão già kia muốn tôi chết, sao có thể khinh địch liền buông tha tôi như vậy.” Nhiên Nghị không chút để ý tựa vào cạnh cửa, hắn lại một chút không hoảng hốt, truyền thông trong nước đều nghĩ hắn đã chết, nhưng hắn lại còn sống hoàn hảo. Mấy lão già kia hẳn cũng đã phát hiện hắn chưa chết, nếu hắn còn tiếp tục ngốc ở nơi này của nam nhân, khả năng sẽ liên lụy đến nam nhân. Nam nhân cũng biết ý  Nhiên Nghị là rất nhanh sẽ rời đi, y không có ý kiến gì phản đối, điều y có thể làm chính là chậm rãi gật đầu. Nam nhân từ toilet đi ra, trải xong chăn nệm. Tuy nói nam nhân ở bên ngoài là ngôi sao, nhưng y thật sự là loại hình người đàn ông của gia đình. Hơn nữa y đều trường kỳ ở một mình nên mọi thứ như quét tước, nấu cơm, giặt giũ, đều là tự mình làm, hình tượng nam nhân ở trong mắt Nhiên Nghị cũng dần dần biến thành “Hiền thê lương mẫu”…… (=.,=) Nếu Lâm Mộ Thiên là nữ, khả năng hắn sẽ suy nghĩ đối với y tốt một chút, nhưng mỗi khi hắn nghĩ tới Lâm Mộ Thiên thân là đàn ông, lại luôn bị đàn ông quay quanh, bị người đàn ông khác ôm, bị người đàn ông khác hôn, ngực hắn liền kỵ lạ trở nên không thoải mái. Trong tiềm thức, hắn không quá hy vọng nam nhân chu toàn cho nhiều đồng tính như vậy. Nhưng việc này là việc hắn không có cách nào khống chế, bởi vì các nam nhân của Lâm Mộ Thiên đều quá mạnh…… Nam nhân chuẩn bị xong chăn đệm sau thì bảo Nhiên Nghị đi nghỉ ngơi, ngày mai nam nhân quay xong cảnh cuối cùng là đóng máy. Ngày mai y không muốn ảnh hưởng đến sự phát huy, nên y ổn định cảm xúc ra ban công xem kịch bản. Nhiên Nghị ở trên giường nằm trong chốc lát, phát hiện nam nhân vẫn chưa vào phòng, hắn xuống giường đi tới ban công tìm nam nhân. Tối nay không biết là do ánh trăng quá đẹp hay là tâm tình Nhiên Nghị thật là khéo, hắn có điểm muốn thân cận nam nhân. Vừa rồi lúc nằm ở trên giường, trong đầu hắn không ngừng hiện lên bộ dáng nam nhân bất đắc dĩ lại bị thương. Thậm chí hắn bắt đầu hoài niệm biểu tình thẹn thùng của nam nhân…… Hắn hai ba bước chạy đến cửa ban công nhưng kỳ lạ không thấy được thân ảnh nam nhân. Nhiên Nghị đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ ngắn ngủn vài giây, trong đầu hắn hiện ra một trăm loại khả năng, hắn bước nhanh vọt ra ban công. “Lâm Mộ Thiên —!” Nhiên Nghị lo lắng gọi một tiếng, hắn phát hiện ban công không có ai, sợ tới mức mồ hôi lạnh xông ra. Bỗng nhiên hắn cảm giác lạnh lẽo, hắn khẩn trương hướng dưới lầu nhìn xuống. Có phải hắn làm quá chặt hay không? Có phải hắn thật quá đáng hay không? Có phải bình thường hắn đối với nam nhân thật sự quá mức hay không? Nam nhân có thể nào vì chịu không nổi hắn, mà nhảy lầu hay không? Loại chuyện này cũng không phải chưa phát sinh qua, hắn từng nhớ rõ lúc ở khách sạn, nam nhân từng doạ nhảy lầu để áp chế hắn…… Nhiên Nghị mặc áo thun đơn bạc, đứng ở trên ban công gọi mấy tiếng, nhưng vẫn không ai trả lời…… Lúc này… Nam nhân vốn đang ngồi ngốc ở phía sau cửa ban công xem kịch bản đến buồn ngủ, đã bị tiếng hét của Nhiên Nghị làm bừng tỉnh. Vì nhà cửa theo kiểu kiến trúc cổ, nên cửa nẻo đều là cửa đẩy. Nghe thấy tiếng hét của Nhiên Nghị, nam nhân khẩn trương từ trên chiếc ghế phía sau cửa đứng lên, tay y run run đóng cửa ban công lại. Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Nhiên Nghị, y lại không dám trả lời. Ban công nặng nề mà khép lại, Nhiên Nghị theo bản năng ngẩng đầu, hướng về phía nam nhân nhìn qua. Hắn nhìn thấy nam nhân biểu tình mờ mịt, ngơ ngác đứng ở cửa…… Tâm tình Nhiên Nghị thật phức tạp, vừa tức giận, lại vừa nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng càng nhiều là giận…… Nam nhân thong thả, bất an, lắp bắp hỏi Nhiên Nghị: “Cậu…… Cậu hướng dưới lầu kêu tên tôi làm cái gì……” giọng y rất nhẹ, nhẹ giống như đang khóc, khiến người ta nghe xong đều cảm thấy đau lòng. Giờ này khắc này. Ngay cả tâm Nhiên Nghị cũng đang run rẩy, mơ hồ mang theo một chút đau đớn trước nay chưa từng có…..