Cảnh vệ nhìn thấy Lâm Mộ Thiên xuất hiện cũng trở nên lễ phép hơn rất nhiều. Lúc như vậy nam nhân chỉ có thể nói với hai vị cảnh vệ rằng Nhiên Nghị là bạn y, lần đầu tiên đến nơi như vậy nên ăn mặc thật tùy tiện, có chút ngượng ngùng. Hai vị cảnh vệ nghe Lâm Mộ Thiên nói như vậy cũng không dám ngăn trở, dù sao Lâm Mộ Thiên cũng coi như là siêu sao của Phong Xa. Hai vị cảnh vệ đánh giá Nhiên Nghị một lát sau mới rời đi, Lâm Mộ Thiên chậm rãi nhìn về phía Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị cũng rất không kiên nhẫn bỏ tay nam nhân ra, nam nhân cũng không ngăn cản Nhiên Nghị. “Cậu không nghe lời tôi, tôi cũng không giúp được cậu.” Lâm Mộ Thiên thong thả đối với Nhiên Nghị thấp giọng nỉ non, thái độ Nhiên Nghị khiến y thật khó chịu: “Nếu không phải vì nếu cậu chết, Thư Diệu sẽ đau khổ, tôi mới không cứu cậu. Cậu đừng luôn nghĩ rằng ai cũng muốn nịnh bợ cậu, hiện tại cậu hai bàn tay trắng, tôi có thể lừa cậu cái gì?” Nhiên Nghị dừng cước bộ, Lâm Mộ Thiên thế này mới chậm rãi đi tới bên cạnh, y biết Nhiên Nghị rất để ý người khác nói hắn hiện tại là kẻ nghèo hèn, nhưng đây là sự thật. “Cậu tìm ai cũng vô dụng, cậu cần phải đối mặt sự thật.” Nam nhân nhỏ giọng bổ sung vài câu, y cũng không dám nhìn biểu tình giờ phút này của Nhiên Nghị: “Trước kia cậu giàu có mới khiến Tiểu Thái bu lấy cậu, nhưng cậu có thể cam đoan hiện tại cậu ta còn có thể giúp cậu không? Cậu ta quan hệ rất tốt với mấy ông chủ lớn, cậu có thể cam đoan cậu ta sẽ không bán đứng cậu sao?” Thật ra nam nhân chỉ ăn ngay nói thật, y cũng không phải muốn đả kích Nhiên Nghị, cũng không phải muốn bỏ đá xuống giếng. Y thầm nghĩ muốn cho Nhiên Nghị hiểu được, thấy rõ, đối mặt sự thật so với bất kỳ điều gì đều quan trọng nhất. “Lâm Mộ Thiên, anh cũng dám cười nhạo tôi?” Nhiên Nghị hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nam nhân. Ánh mắt hắn rất mãnh liệt, cứ như muốn tổn thương hai mắt hơi lo lắng kia của nam nhân. Nam nhân dũng cảm nhìn chăm chú vào Nhiên Nghị: “Tôi cũng không phải cười nhạo cậu, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết. Trước kia khi ba tôi phá sản, tôi cũng trong một đêm từ có đến không, cho nên tâm tình của cậu tôi cũng có thể hiểu.” Nhiên Nghị sửa sang mũ lại một chút, khoé miệng hắn khơi lên một chút ý cười khinh thường: “Anh cũng biết tôi là kẻ nghèo hèn, anh cũng biết tôi cái gì cũng không có, vậy anh còn muốn giúp tôi, còn muốn vì tôi suy nghĩ, không phải anh muốn tôi lấy thân báo đáp đó chứ? (=.,= nói ngược rồi ca)” Hắn cười mỉa, ý tứ của hắn rất rõ ràng là đang cười nhạo nam nhân, hắn cố ý vặn vẹo ý tốt của nam nhân. Vì là hoa viên yên lặng, ngoại trừ vài cảnh vệ ra cũng không có người nào đi qua, hơn nữa mấy cảnh vệ kia cũng đi nơi khác tuần tra. Khách sạn ngoại quốc xa hoa phong tình này rất rộng, bọn họ chỉ đứng ở một góc, lại có vẻ thật nhỏ bé. Nam nhân biết Nhiên Nghị đang nói dỗi, y nói như thế nào Nhiên Nghị cũng không nghe, y cũng không muốn nói nữa. Nam nhân chậm rãi nghiêng đầu, không dấu vết thở dài một hơi. “Tôi đi đây, tự cậu cẩn thận.” Nam nhân rời khỏi bên cạnh Nhiên Nghị, ngay khắc y xoay người, Nhiên Nghị mới ngẩng đầu chăm chú nhìn thẳng vào bóng dáng nam nhân. Gió đêm lay động từng sợi tóc ngoài vành nón của Nhiên Nghị, mặt hắn dưới bóng đêm vẫn như trước có vẻ trắng nõn. Hắn hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn về phía bóng dáng nam nhân rời đi. Một lúc sau. Hắn quay đầu lại, hướng phương hướng nam nhân rời đi bước nhanh tới, rất nhanh hắn đã ngăn cản nam nhân. Hắn hơi thở hổn hển, nhưng ánh mắt nhìn nam nhân vẫn bình tĩnh như trước. Nam nhân nghĩ tới Nhiên Nghị đuổi theo là muốn mắng y, nhưng nghe thấy Nhiên Nghị thả chậm giọng đối với nam nhân tỏ ý: “Giờ anh muốn tôi đi cũng được, nhưng anh phải cùng tôi đi.” Nam nhân khó xử chớp mắt một cái, trong mắt tràn đầy giãy dụa: “Tôi còn có chuyện muốn làm, Thanh Dương còn chưa đi, tôi không thể……” Nhìn thấy sắc mặt Nhiên Nghị kém đi, nam nhân ý thức được mình dường như nói sai rồi, y còn chưa nói xong liền tự động câm miệng. “Có đi hay không?” Nhiên Nghị nhíu mày, hắn nhìn thấy trước ngực nam nhân có cài châm, đây là châm màu trắng mà mấy nhân viên phục vụ cài lên ngực nam nhân, hắn căm tức kéo một phen, “Lão tử còn chưa chết, còn không phải lúc anh nhuốm máu đào*, ít dong dài đi, theo tôi trở về.” Hắn tiện tay vất châm cài ngực ở rất xa, nam nhân muốn lượm cũng không được. (*raw: 你带花还不是时候: beta: Có thể hiểu như một câu thành ngữ, người chưa chết đã lập bàn thờ, đại loại thế) “Cậu không cần như vậy, sẽ khiến cho người khác chú ý.” Lâm Mộ Thiên sốt ruột muốn bỏ tay Nhiên Nghị ra. Y thật không có biện pháp với Nhiên Nghị, vì Nhiên Nghị đã nắm lấy cổ tay y, gắt gao kéo y hướng ra phía ngoài. Động tác Nhiên Nghị không mạnh nhưng niết nam nhân rất chặt. Nhiên Nghị mặc kệ, hắn muốn mang nam nhân rời khỏi địa phương quỷ quái này. Lúc hắn nhìn thấy nam nhân cùng Thanh Dương xuất hiện ở trong này, hắn cũng ngoài ý muốn rất giận, vì Lâm Mộ Thiên thế nhưng ném hắn ở nhà mặc kệ. Y cùng Thanh Dương tham gia tiệc còn không gọi điện thoại cho hắn, cũng không báo cho hắn. Nếu hôm nay hắn ở nhà không nổi mà đi tìm Tiểu Thái hỗ trợ, thì có phải nam nhân muốn mặc hắn ở nhà đói chết hay không. Cho nên Nhiên Nghị rất giận…… Nhưng đồng thời, hắn vẫn cảm giác được nam nhân quan tâm, những việc nam nhân làm thời gian này hắn đều thấy được, nhưng hắn không muốn nguyện ý đi đối mặt. Nam nhân này hắn từng xem thường, từng hèn mọn, từng chán ghét, thế nhưng lại ở thời điểm hắn thất thế, ở bên cạnh hắn, hơn nữa…… Không có một câu oán hận. Nhiên Nghị bị chính cảm xúc hỗn loạn của mình khiến hắn tìm không thấy phương hướng, nhưng hắn không muốn nam nhân ở nơi này, hắn muốn mang nam nhân rời đi địa phương không sạch sẽ này. Hôm nay Nhiên Nghị tìm tới Tiểu Thái cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, ý đồ hắn đến là để nhìn xem mấy lão già bên chính phủ có tới đây không. Nếu không ngoài dự đoán của hắn, mấy lão già này rất thích tham gia mấy loại tụ hội này. Quan trọng nhất là…… Hắn đã biết, người muốn chỉnh chết hắn, là ai. “Tôi còn chưa nói với Thanh Dương, cậu để tôi đi nói với cậu ấy một tiếng rồi đi.” Lâm Mộ Thiên nhìn thoáng qua bên trong hội trường, trong đám người, Thanh Dương đang nói chuyện với nghị viên của Nam khu. Nhiên Nghị cười lạnh đem nam nhân túm ra khỏi hội trường, mà lúc này, Thanh Dương đứng ở hội trường vốn đang cùng nghị viên nói chuyện, bỗng chậm rãi nghiêng đầu, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm địa phương hai người rời đi. Đáy mắt tràn ngập hơi thở lười biếng của hắn trầm định, bình tĩnh đến đáng sợ. Nhiên Nghị…… Còn chưa chết…… Thanh Dương miễn cưỡng rũ mắt, trong lòng hắn đã sớm có tính toán. Vệ sĩ của hắn ở bên tai nói nhỏ vài câu, hắn chỉ chậm rãi gật gật đầu, vệ sĩ lách qua đám người rời khỏi hội trường. Thanh Dương vẫn như cũ cùng nghị viên Nam khu thương nghị chuyện khai thác khu giải trí, chỉ là, nam nhân bị Nhiên Nghị mang đi khiến hắn có chút lo lắng nên hắn bảo vệ sĩ đi theo. Hắn có chút đăm chiêu uống một ngụm rượu, hắn không muốn nam nhân và Nhiên Nghị quá thân cận, vì ngay cả chính Thanh Dương cũng cảm thấy, thủ pháp của Nhiên Nghị cùng với hắn trước đây, thật là quá giống…… …… Nhiên Nghị lôi nam nhân ra khỏi hội trường, ở trên quốc lộ ven biển rộng lớn đi một trận. Nhiên Nghị tìm một trạm điện thoại đẩy nam nhân vào, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, Nhiên Nghị liền đóng cửa lại. Hắn một bên chặn lại nam nhân lộn xộn, một bên ở trên thân nam nhân lấy ra mấy đồng tiền xu. Hắn chặn ngay cửa buồng điện thoại không cho nam nhân đi ra ngoài, còn tranh thủ gọi một cú điện thoại quốc tế đường dài. Hắn biết, loại hình nam nhân gia đình như Lâm Mộ Thiên trên thân bất luận như thế nào cũng có thể lấy được tiền xu. Nếu không phải không có cách nào, hắn cũng không muốn gọi điện thoại đi tìm người thân ở nước ngoài của hắn để hỗ trợ. Nhiên Nghị gọi vài lần cũng không có người nghe, nam nhân nói với Nhiên Nghị: “Về nhà gọi lại cũng được, điện thoại ở đây khả năng không thể gọi được tuyến quốc tế.” Nam nhân nhắc nhở Nhiên Nghị. Nhiên Nghị liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn tựa hồ nghĩ tới gì đó, lập tức liền treo điện thoại. Hắn ép nam nhân ở trong buồng điện thoại, nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình nghi hoặc lại mang theo một chút khiếp đảm, tâm tình muốn khi dễ nam nhân của hắn liền càng thêm tràn đầy. Hắn muốn cho nam nhân một chút giáo huấn, nếu không nam nhân không nhớ được hắn …… “Anh có biết là ai muốn giết tôi không?” Nhiên Nghị đến gần nam nhân, hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, hơi thở như ngọn lửa tiến gần hai má nam nhân: “Thanh Dương của anh _ bệnh quỷ kia, muốn giết tôi, ha ha……” Nam nhân không thể tin được lắc đầu _ Thanh Dương và Nhiên Nghị không phải vẫn là quan hệ hợp tác sao? Vì sao đột nhiên muốn giết Nhiên Nghị, hơn nữa Thanh Dương rốt cuộc là vì sao? Hắn không có lý do gì mà…… Nhìn thấy nam nhân biểu tình bi thương, Nhiên Nghị cười nói với nam nhân: “Anh nói xem, nếu hắn biết là anh đã cứu tôi, còn cẩn thận chiếu cố tôi như vậy, thậm chí là tôi chửi anh như thế nào, anh cũng không phản ứng, còn để cho tôi ngủ vài lần. Anh nói nếu hắn biết, có thể tức chết không??? ” “Cậu nói bậy……” Tay nam nhân đang run rẩy, Nhiên Nghị và Thanh Dương rõ ràng là đối tác làm ăn, nhưng là…… Vì sao…… Nam nhân cũng càng ngày càng không hiểu tranh đấu danh lợi giữa bọn họ. “Bệnh quỷ kia rất lợi hại.” Nhiên Nghị phát hiện thân thể nam nhân hơi run run, vì nam nhân dựa vào buồng điện thoại, khiến hắn có thể tiến thêm một bước đùa giỡn y. Tay hắn rất tự nhiên ôm thắt lưng nam nhân: “Tôi biết anh nghĩ cái gì, Thanh Dương đã sớm cùng mấy gã bên chính phủ thông đồng, muốn đá tôi đi. Ngay từ đầu hắn để cho tôi gia nhập kế hoạch đầu tư khu giải trí, chính là muốn gài bẫy tôi.” Nói như vậy cũng không phải không có khả năng…… “Trước kia cũng không phải chưa tìm người giết tôi, chẳng qua tôi mạng lớn mà thôi, lần này hắn chỉ thay đổi một phương pháp khác mà thôi. Trước lừa sạch tiền của tôi, sau đó mới thu thập tôi.” Thật sự là đủ ngoan độc…… “Như thế nào?” Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn biểu tình biến hóa của nam nhân. “……” “Lâm Mộ Thiên, anh thật là ngốc.” Hắn thản nhiên, không sao cả cười nói: “Anh đã cứu tôi, nếu Thanh Dương biết, sẽ ghét anh.” “……” “Anh là cảm động, hay là hối hận?” Nhiên Nghị có chút không kiên nhẫn ôm nam nhân, hai tay của hắn trượt vào trong áo nam nhân. Nam nhân đang muốn động, hắn liền đè ép thân thể nam nhân, dán ở bên tai y cười nhẹ đến đáng giận: “Hắn vì anh giết tôi, anh lại liều mạng như vậy cứu tôi, anh như thế nào không làm thất vọng hắn?” “Tôi cứu cậu, là không muốn nợ cậu.” “Anh nợ tôi cái gì?” Nam nhân gian nan nghẹn ngào: “Tôi nói, Thư Diệu sẽ khổ sở……” “Đừng lấy Thư Diệu ra làm cái cớ, anh rõ ràng là……” “Tôi không có!!” cảm xúc của nam nhân có chút quá khích ngắt lời Nhiên Nghị, Nhiên Nghị yên lặng nhìn nam nhân bất an. Hắn phát hiện nam nhân không dám nhìn hắn, hắn mất hứng mân môi nhưng không có khó xử nam nhân nữa. Nhiên Nghị kéo nam nhân từ buồng điện thoại đi ra, hai người một trước một sau dọc theo quốc lộ hướng phía trước đi. Mũ trên đầu Nhiên Nghị bị gió đêm thổi rơi xuống, một đầu tóc mềm mại mà hỗn độn kia ở trong gió mềm nhẹ lay động. Chính là… Nam nhân có chút sững sờ, ngay lúc nam nhân thất thần, y nghe thấy Nhiên Nghị cười thành tiếng…… “Như thế nào?” Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân đánh giá nửa ngày, ánh mắt hắn rất nhẹ, ở trên mặt nam nhân tự do di chuyển: “Anh hận tôi sao?” Nam nhân sửng sốt một chút, phá lệ chậm rãi gật đầu. Sắc mặt Nhiên Nghị nháy mắt trở nên tối sầm _ Tốt lắm! Hận a! Vậy tiếp tục hận đi, dù sao hắn ở trong lòng nam nhân đã sớm tội ác tày trời, hắn đã sớm xác định. “Không phải là anh hối hận vì đã cứu tôi đó chứ?” Nhiên Nghị thong thả hỏi nam nhân, ánh mắt hắn đang thản nhiên lưu chuyển, chuyên chú trong mắt hắn khiến cho hắn nhìn qua có thêm vài phần tình cảm. Nam nhân lắc đầu, nói: “Tôi không có.” Nhiên Nghị dừng bước lại, hắn nắm chặt cánh tay nam nhân: “Tôi không thích anh cùng Thanh Dương một chỗ, về sau anh tốt nhất ít cùng hắn lui tới. Hiện tại hắn tìm ai cũng có thể bù vào chỗ trống tài chính của tôi, hắn ở trên thương trường cũng đắc ý, tình trường cũng vừa lòng.” “……” “Bất quá……” Nhiên Nghị đến gần nam nhân, “Tuy rằng hiện tại tôi cũng không có gì, nhưng ít nhất anh ở bên cạnh tôi. Tôi hiện tại đều không có gì, chỉ trừ……” Hắn có chút đăm chiêu nhìn về phía nam nhân, chưa có tiếp tục. “Sao?” Nam nhân thật nghi hoặc, chỉ trừ cái gì? Nhiên Nghị nói một nửa làm cho người ta thật nín thở…… Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân tựa hồ vội vàng muốn biết, hắn mới không chút hoang mang mở miệng, cũng chậm rãi giật giật đôi môi: “Trừ anh ra, tôi cái gì cũng không có ……” “……” Nam nhân tắt tiếng ngây ngẩn cả người, y cũng không nghĩ tới sẽ được đến một câu trả lời như thế. Nhiên Nghị là người tự phụ như vậy, thanh cao như vậy, kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại cúi đầu nói ra lời này. Giọng nói của hắn, vẻ mặt của hắn, ánh mắt của hắn, ngữ khí của hắn, cùng vẻ ngạo mạn tự phụ trước đó của hắn dần dần chuyển biến thành bất đắc dĩ cùng nhận mệnh. Giọng điệu áp lực của hắn như giọt mưa nặng nề gõ vào trái tim mềm mại của nam nhân…..