Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 237
Da nam nhân bị hàn khí xâm nhập, y bất an cau mày, nhẹ nhàng hướng trong lòng Thanh Dương chà chà vài cái. Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cho nam nhân an tâm, miệng nam nhân hàm hàm hồ hồ nói mấy lời say xỉn. Vĩnh Trình bảo lái xe xuống xe, ở bên tai lái xe phân phó vài câu, lái xe liền thức thời xuống xe rời đi. Bây giờ trong xe chỉ còn lại bốn người họ, nam nhân quần áo không chỉnh nhích tới nhích lui, Nhiên Nghị không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay y, làm cho nam nhân say rượu nhíu mày. Thân thể nam nhân mềm nhũn muốn hất ra cũng không xong.
“Cậu nhẹ chút, không cần làm bị thương anh ấy.” Thanh Dương ôm bả vai nam nhân, động tác lười biếng vỗ vỗ lưng nam nhân. Nam nhân thần trí không rõ ngẩng đầu, hai mắt phiếm ướt át.
Nhiên Nghị không chịu buông tay, dùng sức giữ chặt áo nam nhân, muốn đem nam nhân túm lại đây. Bỗng nghe một tiếng “ xoạt ”, áo của nam nhân bị kéo xuống dưới, hơn phân nửa người đều bại lộ bên ngoài……
Quả thực là rối tinh rối mù, khó xem đến cực điểm.
“Lâm Mộ Thiên, anh thanh tỉnh một chút cho tôi, anh có biết rốt cuộc anh đang làm cái gì hay không?” Giọng Vĩnh Trình cất cao mấy độ. Ghế ngồi trong xe đối diện nhau, hơn nữa không gian siêu lớn, Vĩnh Trình hiện tại đang ngồi ở đối diện nam nhân, còn Thanh Dương và Nhiên Nghị lại ngồi ở hai bên của nam nhân. Thanh Dương giống như an ủi mà ôm nam nhân nửa thân trần còn Nhiên Nghị thì lại buồn bực tiện tay quăng áo nam nhân xuống sàn.
Nam nhân mắt mê ly nhìn về phía Vĩnh Trình: “Bà xã à……” Nói xong, nam nhân liền hướng hắn vươn tay, cầu ôm. (=.,= nhớ con tiện nhân đó làm zề)
Vĩnh Trình liếc mắt nhìn nam nhân, biết nam nhân khẳng định lại đem hắn trở thành Tâm Nghi. Nam nhân này.. cái tật xấu phá hư sau khi uống say như thế nào luôn không đổi? Vĩnh Trình đau đầu ôm nam nhân qua, nam nhân khóa ngồi ở trên người hắn.
“ Nha……?” Nam nhân cảm thấy tư thế có chút không đúng, sao vợ mình lại cường tráng như vậy, hơn nữa…… Hơn nữa y hình như đã sớm cùng vợ ly hôn …… Nam nhân trong óc hỏng rồi, chốc chốc gọi “Thanh Dương” chốc chốc lại gọi “Bà xã”, Nhiên Nghị nghe thấy quả thật muốn chen chân vào đá y một phát. (ko nhắc đến ca nên ca bực:v)
“Anh liền như vậy không biết xấu hổ sao? Còn chủ động ngồi vào trên thân người khác, sao anh không đem chân mở ra, anh này cái đồ lẳng l……”
Nhiên Nghị còn chưa mắng xong, đã bị Thanh Dương thản nhiên ngắt lời: “Anh ấy uống rượu, lời nói không thể cho là thật, tôi tin Nhiên nghị viên cậu sẽ không cùng người say tính toán chi li, cứ tuỳ anh ấy đi.” Chỉ cần không thái quá, Thanh Dương đều có thể xử sự bình tĩnh.
“Hừ.” Nhiên Nghị chán ghét hừ một tiếng.
Vĩnh Trình ôm lưng nam nhân, làn da nam nhân nóng rực. Thanh Dương nhặt áo nam nhân dưới sàn thay y phủ lên, hắn cũng không muốn nam nhân bị ánh mắt của Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị ăn luôn. Hơn nữa hắn không thích, đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương sâu không thấy đáy.
“Tôi cũng không muốn ai ở trên xe đối với Mộ Thiên làm ra hành vi quá phận.” Giọng nói bình tĩnh của Thanh Dương lười biếng mà dễ nghe, trong giọng nói bằng phẳng lộ ra cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Cho dù là quá phận như thế nào, nhìn thấy Thanh Dương thật sự tức giận, Nhiên Nghị cũng liền không thú vị cười lạnh vài tiếng. Mà Vĩnh Trình lại giống như chưa nghe thấy, để cho nam nhân nằm ở trên đùi hắn. Thanh Dương cũng không ngăn cản, chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân mê man.
“Còn không gọi tài xế của cậu trở về, cũng đâu có “chơi” nữa.” Nhiên Nghị hướng tới Vĩnh Trình phát ra tiếng cười lạnh bất mãn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra không kiên nhẫn.
Thanh Dương thản nhiên nhắc nhở Nhiên Nghị: “Cậu tốt nhất nói chuyện khách khí một chút.” hắn đã thấy qua nhiều người kiêu ngạo nhưng người kiêu ngạo, cuồng vọng giống Nhiên Nghị như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp. Bất quá không thể phủ nhận Nhiên Nghị xác thực rất có năng lực để kiêu ngạo.
Vĩnh Trình khinh thường cùng Nhiên Nghị so đo, hắn gọi tài xế trở về. Tài xế lái xe đưa mấy người đến dưới lầu nhà Lâm Mộ Thiên. Nam nhân bị Nhiên Nghị túm vào thang máy, bốn nam nhân cao lớn đứng ở trong thang máy, không gian có vẻ trở nên hơi chật hẹp.
Nam nhân lại ở trong thang máy không chịu đi, không có biện pháp nên Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị chỉ đành nâng y vào nhà. Thanh Dương cầm cái chìa khóa đặt ở bàn trà ngoài phòng khách, chờ nam nhân ngủ sau, ba người liền giám sát lẫn nhau rồi cùng nhau rời khỏi nhà nam nhân, loại tình huống này ai cũng đừng nghĩ lưu lại (:v). Nhiên Nghị sau khi xuống lầu liền trực tiếp kêu xe rời đi, tài xế của Thanh Dương cũng đúng lúc lái xe tới đón, mà Vĩnh Trình tâm sự nặng nề…… Cũng không nói được một lời ngồi trên xe của mình rời đi.
Ba người hoàn toàn không có nhìn nhau, cũng không có trao đổi, có lẽ đêm đã khuya mọi người đều có vẻ quá mệt mỏi, lại hoặc là vì đêm nay nam nhân biểu diễn “rượu sau phun lời thật” khiến cho ba người cũng không có tâm tình quan tâm đối phương. Mà lúc này, nam nhân ngủ say cũng không biết bản thân đã bị cuốn vào một cơn lốc quyền thế tranh quyền đoạt lợi.
Lúc nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cánh tay y thật xót, thân thể cũng không thoải mái, miệng cũng khô khốc. Đầu óc y hỗn loạn, y mơ mơ hồ hồ nhớ rõ tối hôm qua thật thất thố, nam nhân kinh hồn táng đảm hồi tưởng mọi chuyện tối qua. Y bất an từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo xong đi xuống lầu đón xe đến công ty.
Buổi sáng người đại diện gọi điện thoại đến đánh thức y, bảo y hôm nay về công ty một chuyến, có an bài hoàn toàn mới giao cho y. Nam nhân rõ ràng biết trải qua chuyện tối hôm qua, hơn nữa công ty bên này lại bảo y trở về, nên chuyến nghỉ phép du lịch cuối tuần cùng Vĩnh Trình kia khẳng định là không xong rồi. Nam nhân bất an ở trên đường đến công ty gọi vài cuộc điện thoại cho Vĩnh Trình, nhưng mỗi lần gọi qua đều là tắt máy, nam nhân cũng không nghĩ nhiều, nhưng điện thoại mãi cho đến tối vẫn gọi không thông.
Nam nhân biết, khẳng định là vì tối qua uống say, đã gây tai họa……
Buổi chiều lúc Lâm Mộ Thiên đến đã được mời qua văn phòng ông chủ. Thư ký của Lâm Việt nói với y, hôm nay Lâm Việt sẽ không đến công ty, bảo y ở chỗ này chờ người đại diện đến. Nhưng nam nhân chờ mãi thẳng đến buổi tối chín giờ hơn, mọi người ở công ty đi về một nửa rồi, người đại diện của y mới từ bên ngoài gấp gáp trở về.
Mỹ nữ đại diện có lỗi hướng Lâm Mộ Thiên giải thích: “Mộ Thiên, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm, tôi vừa đón xe trở lại, thật sự là mệt chết tôi.”
“Không sao, cô hôm nay bảo tôi tới có an bài gì mới sao?”
“Anh theo tôi qua bên này, tôi lấy phần tài liệu cho anh.” Người đại diện đưa Lâm Mộ Thiên đến phòng tài liệu, luống cuống tay chân lấy ra một phần kế hoạch mới mà trước đó không lâu công ty mới chuẩn bị xong, “Anh xem đi.”
Lâm Mộ Thiên lấy tài liệu qua, rất nhanh liền xem xong nội dung, bên trong là kế hoạch công tác của y: “Sao toàn bộ đều là quảng cáo?” kỳ thật y quay quảng cáo không nhiều lắm, nhận được phần tài liệu này, nam nhân có chút ngạc nhiên. Nhưng sau một lúc ngắn ngủi kinh ngạc, y vẫn là gật đầu tiếp nhận công ty an bài.
“Công ty hiện tại bảo tôi phụ trách A Nhạc, cậu ấy ở phim trường gần Tây khu quay. Ông chủ nói anh đi tham quan để nâng sự nổi tiếng, hơn nữa ngày mai có một buổi lễ khởi quay, rất nhiều ông chủ lớn đều tới, anh xuất hiện cũng tốt.”
“Cái này cần thiết sao?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình trình diện có thể quá kỳ quái hay không, bởi vì y và A Nhạc không quen.
“Đương nhiên là có, bộ phim sắp tới đây là của anh, nhưng ông chủ nói chuyển toàn bộ vai diễn của anh cho A Nhạc, cũng chỉ cho anh nhận vài phần quảng cáo.” Vừa nói xong người đại diện lập tức bụm miệng, tự biết mình nói sai nên lập tức bổ sung: “Tôi phỏng chừng ông chủ làm như vậy là vì thấy anh trước đây mệt mỏi quá, cho nên mới quyết định như vậy.”
“Được rồi, tôi đã biết, ngày mai tôi sẽ đi tham gia.” Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười ôn hòa, người đại diện đi rồi y mới thở dài một hơi.
Lâm Mộ Thiên cả đêm cũng chưa ngủ, điện thoại Vĩnh Trình gọi không thông, hơn nữa Lâm Việt đóng băng y. Từ trong lời nói của người đại diện có thể biết công ty đã làm xong an bài, chẳng khác nào nói về sau y sẽ rất nhàn. Bất quá cũng may giờ y đã không có trù tính mắc nợ, có thời gian nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt, thậm chí một khắc đó nam nhân đã muốn buông tha ý niệm làm ngôi sao trong đầu. Dù sao cá tính của y rất không thích hợp luẩn quẩn trong cái vòng giái trí kia.
Một đêm này nam nhân mất ngủ, điện thoại không có vang qua, cũng không có người đến. Lúc này nam nhân bắt đầu dần dần ý thức được, trong cuộc sống của mình tựa hồ thiếu cái gì đó……
Tựa hồ cho tới bây giờ y đều không có dũng khí đối mặt với tình cảm của mình, có lẽ y hơi hồ đồ, hơi trì độn, hơi yếu đuối, rất nhiều chuyện biết đó nhưng lại không muốn vạch trần. Có một số vấn đề nhìn thấy quá rõ ngược lại sẽ càng bỏ lỡ nhiều.
Sáng hôm sau Lâm Mộ Thiên trực tiếp đi phim trường ở Tây khu, y không có quên người đại diện phân phó. Hôm nay y cố ý mặc rất khéo, đi tham quan người mới tùy tiện tham gia lễ khởi quay.
Đến phim trường Lâm Mộ Thiên mới biết, bộ phim mà A Nhạc nhận đóng này là phim về đề tài đồng tính luyến ái lấy bối cảnh là thời kì dân quốc, đạo diễn chính là vị đạo diễn quốc tế trước đây mắng An Lâm kia. A Nhạc là một nam chính trong đó, mà khiến nam nhân bất ngờ đó là nam chính khác trong phim là Thư Diệu của Công ty giải trí Đông Tinh. Này cũng quá rồi, công ty giải trí Đông Tinh và Phong Xa trước giờ đều là thế bất lưỡng lập, nay cư nhiên bắt tay làm phim, này có thể xem như tin tức lớn của giới giải trí, phóng viên hôm nay có mặt chật ních toàn trường.
Thật sự là thế sự khó liệu, này coi như là ngoan chiêu của Lâm Việt, dùng Thư Diệu tới kéo nhân khí của A Nhạc lên, mà Đông Tinh cũng tựa hồ lo lắng A Nhạc ngày nào đó sẽ vượt mặt Thư Diệu nên dứt khoát bắt tay cùng làm phim. Hai công ty muốn nổi thì cùng nhau nổi, nếu chết thì cùng chết. Tin tức bát quái đều lan truyền, mấy tin đồn này cũng khó mà không đến tai y, y vừa tới trường quay không lâu đã biết tình huống trước mắt không sai biệt lắm.
Những nhân vật chính đều còn chưa tới, y đây chỉ là vai phụ trình diện như vậy cũng coi như khiến cho phóng viên chú ý. Nam nhân bị phóng viên không ngừng hỏi những vấn đề, đại khái đều là mấy chủ đề bát quái.
“Vì sao bộ phim này anh lại giao cho A Nhạc đóng?”
“Là ông chủ Lâm của công ty Phong Xa quyết định hay là tự anh quyết định? Xin anh trả lời, hôm trước có người chụp được ảnh anh say rượu ở đầu đường, có phải bởi vì không nhận được vai trong bộ phim này nên anh mới uống rượu phát tiết hay không?”
“Xin hỏi sáu tháng cuối năm anh có kế hoạch gì không? Hay là nói chuẩn bị không đóng phim nữa, anh chuẩn bị tránh bóng sao?” Các vấn đề hỗn loạn của phóng viên làm cho Lâm Mộ Thiên có chút theo không kịp.
Nam nhân vẫn máy móc trả lời câu hỏi của phóng viên, không nghĩ tới câu hỏi của phóng viên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá.
“Anh ở trong showbiz rất ít scandal, lần này lại tránh đi loại đề tài này, hơn nữa trước giờ anh chưa từng quen bạn gái, không phải là tính hướng của anh có vấn đề chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
38 chương
41 chương
39 chương
102 chương