Vĩnh Trình vốn muốn chờ đến khi nam nhân tỉnh rượu sau sẽ đem y đi, bởi vì Thanh Dương và Nhiên Nghị tóm lại mà nói có chút không tiện. Nhưng bình thường khôn khéo như hắn lại không nghĩ rằng nam nhân sau khi say rượu lại trình diễn một trò khôi hài hoang đường này. Cái gì mà Thanh Dương tôi rất thích cậu? Mấy lời buồn nôn như vậy, cũ rích như vậy, ngu ngốc như vậy, căn bản không phải lời mà nam nhân sẽ nói ra. Nếu là bình thường, cho nam nhân trăm lá gan, nam nhân cũng không dám nói, nhưng lần này, nam nhân tựa hồ cũng say quá mức, trực tiếp thổ lộ còn không nói, còn muốn chủ động hiến hôn. Vĩnh Trình vốn vẫn nhẫn nại cố nén, nhưng lúc nhìn thấy nam nhân chủ động hôn Thanh Dương, cả người hắn đều sắp tức điên; bất quá càng nhiều cũng là khổ sở _ Nam nhân ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc đang làm cái gì? Cư nhiên ở trước mặt mặt hắn hôn nam nhân khác! “Bây giờ là thế nào?” Nhiên Nghị ở bên cười lạnh, ánh mắt hắn lạnh đến mức làm cho người ta phát run, hắn không kiên nhẫn đập bàn, “Lâm Mộ Thiên, anh tốt nhất tỉnh táo nhanh lên cho tôi, bằng không anh chờ xem, chúng tôi cũng không có thời gian cùng anh ở trong này nháo. Nếu bị phóng viên chụp được trò hề của anh, nhìn anh làm sao lăn lộn ở trong giới showbiz.” “Cũng không ai bảo cậu chờ.” Vĩnh Trình cũng căm tức. Hắn không nóng không lạnh tiếp lời, đem lửa giận chuyển tới trên người Nhiên Nghị; Nhiên Nghị bị nghẹn nói không nên lời, tức giận đến mức chụp cái bàn mắng Lâm Mộ Thiên. Thanh Dương cũng không có cự tuyệt nam nhân hiến hôn, nhưng hắn cũng không có đáp lại. Nam nhân chủ động mút vào đôi môi hơi lạnh của hắn, nam nhân lung tung hôn Thanh Dương, Thanh Dương cũng chỉ bình tĩnh ngồi. Trong đôi mắt ẩn dưới hàng mi đã có vài tia dao động khó có thể phát hiện. Nụ hôn nhỏ vụn của nam nhân dừng ở trên môi Thanh Dương, ngốc ngốc mút vào đôi môi đối phương. Thanh Dương kéo nam nhân đang say rượu ra, nhưng nam nhân lại chủ động dán lên, tới tới lui lui vài lần. Vĩnh Trình nhìn xem sắc mặt càng ngày càng kém, dĩ nhiên cũng ghen tị muốn xông lên tát nam nhân mấy bạt tai. Tên không biết xấu hổ này …… Nhiên Nghị vẻ mặt u ám đứng lên, âm trầm đi về phía cửa, hắn không muốn ở tại chỗ này xem nam nhân uống say không còn biết gì làm chuyện mất mặt xấu hổ. Hơn nữa tên Vĩnh Trình kia nhìn bộ dạng cũng sắp nổi bão, nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi cửa lại nghe thấy nam nhân nỉ non một câu: “Tôi thật rất thích……” Nhiên Nghị cũng không nhẫn được nữa, hắn vòng trở về, túm nam nhân từ trên người Thanh Dương bắt đứng lên. Nhiên Nghị đem nam nhân ném ở trên sô pha, chỉ vào mũi y bắt đầu chửi ầm lên: “Anh rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không, nam nhân như thế nào có thể nói với nam nhân là tôi thích cậu? Anh có phải khiếm thao hay không? ” Nhiên Nghị mất khống chế rồi. Nam nhân say rượu một chữ cũng chưa nghe vào. Thanh Dương đối với hành vi cùng lời nói Nhiên Nghị cũng bất mãn, ánh sáng nơi đáy mắt bình tĩnh của Thanh Dương trở nên càng ngày càng sâu. Mà Nhiên Nghị mang vẻ mặt đầy lửa giận, căm tức nam nhân, thật hận không thể tát con ma men này vài bạt tai. Giờ này khắc này, Vĩnh Trình lại dị thường im lặng ngồi ở bên cạnh, ánh mắt hắn lấp lóe không ngừng nhìn chằm chằm nam nhân say khướt. Thanh Dương đem nam nhân đang ngã trên sô pha ôm vào trong ngực, vốn nam nhân còn có chút không thoải mái, thì giờ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Hành động này lại vô tình mang đến cho Nhiên Nghị kích thích song trọng. “Bệnh quỷ, anh ngồi bên kia thì cứ an vị bên kia đi, không dưng lại chạy tới làm cái gì?” Nhiên Nghị bắt đầu dõng dạc giáp mặt chỉ trích Thanh Dương. Hắn không biết vì sao mình lại giận như vậy, thế nhưng vì một nam nhân uống say đắc tội Thanh Dương. Dù sao nói cũng đã nói ra miệng, muốn thu lại cũng không được, hắn chết tiệt phát hiện, Lâm Mộ Thiên cư nhiên còn có thể đả động tư duy của hắn. Không tốt, tình huống này rất không ổn! Nhiên Nghị ảo não ngồi xuống, hắn lại bắt đầu cười nhạo Vĩnh Trình: “ Bảo bối của cậu thích người khác, hắn nói hắn thích bệnh quỷ này, cậu XX là một tên liệt dương, ngay cả cái bệnh quỷ cũng không bằng.” (“XX”: raw nó vậy nha =..=) ( Beta: Các thím cứ tự động phiên dịch ra một câu chửi nhé, em đề cử Con mẹ nó, vừa nhẹ nhàng lại vừa đủ tâm trạng:3) Như thế nào hắn cũng muốn châm ngòi hai câu, nếu không trong lòng hắn không thoải mái. Nhiên Nghị chính là độc đoán như vậy, hắn cũng không sợ đắc tội ai; cho dù đối phương là Thiên Vương lão tử, chọc giận hắn, hắn cũng mắng như vậy. Thanh Dương cũng không có nói gì nhiều đối với chuyện này, nhưng Vĩnh Trình lại bị lời nói của Nhiên Nghị khiến cho nói không nên lời, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy phức tạp. Nam nhân lại còn nói thích Thanh Dương, điều này làm cho trong lòng hắn thật không thoải mái. Hắn nghĩ tới nam nhân hẳn là thích hắn, bởi vì nam nhân không cự tuyệt hắn hôn, cũng không phản cảm cùng hắn làm tình, nam nhân còn đáp ứng cùng hắn đi nghỉ phép, hơn nữa bọn họ phát triển rất vững vàng mà. Hắn nghĩ cho dù nam nhân không nói nhưng trong lòng nam nhân kỳ thật vẫn thích hắn, nhưng những lời vừa rồi nam nhân nói với Thanh Dương quả thực như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Có ý tứ gì…… Chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình? Vĩnh Trình đột nhiên rất muốn cười, nhưng cười không nổi. Hắn chỉ cảm thấy mình thực buồn cười, tuy biết không nên đem mấy lời nam nhân nói lúc uống say trở thành sự thật, nhưng hắn không có biện pháp xem như cái gì cũng chưa nghe. Nhưng khi nhìn thấy tư thái ái muội lúc Thanh Dương ôm nam nhân kia.. là bằng hữu? Chỉ có quỷ mới tin! “Chúng ta trở về đi, về nhà ngủ tiếp, không cần lộn xộn.” Thanh Dương ôm bả vai nam nhân, hắn lười biếng dặn dò nam nhân đừng lộn xộn. Nhưng chưa ra khỏi cửa, hắn đã không có khí lực dìu Lâm Mộ Thiên, hắn đành phải nhìn về phía Vĩnh Trình. (=.,= lạy ba) “Tôi mới không cần dìu anh ta, anh ta không phải mới vừa nói thích anh sao, vậy tự anh dìu anh ta đi, không cần tôi hỗ trợ.” Vĩnh Trình nghiêng đầu, tóc đen che lại đôi mắt hắn. Hắn không muốn nhìn nam nhân, cuối cùng hắn rõ ràng ném mấy người kia, một mình đi ra khỏi phòng trước, ngay cả Nhiên Nghị cũng biết Vĩnh Trình là thật giận. Bất quá, ở trong mắt Nhiên Nghị, đều giận hết thì tốt nhất, đều đem nam nhân này ném đi thì tốt nhất. Hắn cảm thấy kết quả như thế này ngược lại rất thuận tâm hắn. Nhiên Nghị không đợi Thanh Dương đồng ý, liền túm Lâm Mộ Thiên qua, làm cho cánh tay nam nhân khoác lên trên vai hắn. Hắn cơ hồ là nửa kéo nam nhân ra phòng, Thanh Dương ở bên cạnh nhắc nhở Nhiên Nghị không cần quá thô lỗ, miệng nam nhân vẫn nghẹn ngào kêu đau. Nhiên Nghị không ngừng mắng nam nhân không biết xấu hổ, nghe như vậy, ngay cả Thanh Dương vốn tính tình không tồi cũng muốn cho vệ sĩ xé toạc miệng Nhiên Nghị ra. (:v) “Đau quá……” “Đau cái rắm, lại không sáp anh.” Nhiên Nghị không thể nhịn được nữa. Nam nhân này không phải lải nhải bình thường, từ mới bắt đầu đã kêu đau, tiếng nức nở yếu ớt, rất giống âm thanh phát ra lúc làm cái kia, kích Nhiên Nghị nhịn không được chửi thề, gọi nữa hắn liền cứng rắn. (=.,=) Thanh Dương thản nhiên liếc mắt nhìn Nhiên Nghị một cái: “Cậu chính là dùng loại tiêu chuẩn này lên làm nghị viên? Xem ra nền chính trị về sau sẽ thật thái bình.” Thanh Dương không nóng không lạnh nói xéo. Lâm Mộ Thiên còn đang kêu đau…… Bước chân của ba người kỳ thật đã rất thong thả, nghe thấy nam nhân kêu đau, Thanh Dương vươn tay cầm bàn tay nam nhân, ôn nhu cho y ấm áp trong lòng bàn tay. Nhiên Nghị không dấu vết nhìn lướt qua cái tay hai người đang nắm cùng một chỗ, này quả thực là vô liêm sỉ! Khi tiếng nam nhân kêu đau dần trở nên yếu ớt, hắn đem nam nhân ôm ngang lấy, rớt ra hai tay đang nắm của hai người, hắn vươn chân dài đi nhanh về phía trước. Rất nhanh, nam nhân đã không loạn kêu đau, ngoan ngoãn im lặng xuống. Nam nhân nhắm mắt lại dựa vào Nhiên Nghị, lông mi y có chút ướt át, miệng còn nhẹ nhàng hô tên “Thanh Dương”. Thanh Dương đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng Nhiên Nghị lại dường như cố ý ôm nam nhân đi rất nhanh, cố ý muốn cho Thanh Dương vốn hành động chậm chạp lại lười biếng theo không kịp. (anh thật có tài ngâm dấm mà:333) “Lâm Mộ Thiên, anh nếu còn kêu loạn, tôi liền xé rách miệng anh.” Nhiên Nghị làm người xấu để uy hiếp càng thêm tính răn đe. Nam nhân bất mãn lộn xộn, chỉ cần nam nhân không nghe lời Nhiên Nghị liền vỗ mông nam nhân. Bọn họ đi vào lối đi riêng, dù sao bọn họ đều là nhân vật quan trọng, loại chuyện này nếu để cho phóng viên chụp được, đến lúc đó khẳng định sẽ bị truyền khắp nơi. Thanh Dương trầm mặc nhìn chằm chằm Nhiên Nghị đem nam nhân ôm ra khách sạn, nhìn tấm lưng Nhiên Nghị kia, hai mắt Thanh Dương có ánh sáng đang lắng đọng lại, toả ra tia nguy hiểm. Mấy người vừa ra khỏi cửa lớn, xe Vĩnh Trình liền dừng ở bên chân bọn họ. Kỳ thật Vĩnh Trình cũng không có đi, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không chút biểu tình. Hắn chỉ là ngồi ở trong xe chờ bọn họ xuống, mái tóc đen xoã tung của hắn hỗn độn lại có cảm xúc, quanh thân hắn đều tản ra hơi thở nguy hiểm. Nam nhân say khướt được đưa lên xe Vĩnh Trình, vì hôm nay là chú Vĩnh Trình mời mọi người, nên mọi người không ngồi xe đến, mà là lên chiếc xe thân dài xa hoa của Vĩnh Trình cùng đến…… Nhiên Nghị đặt nam nhân say rượu ngồi xuống, nhưng nam nhân có chút không nguyện ý, uống say miệng nói thầm vài câu bình thường đối với cuộc sống bất mãn. Trong lúc nam nhân bất an lộn xộn cùng dây dưa giãy dụa thì cúc áo bị Nhiên Nghị kéo, áo nam nhân tuột ra, mở rộng…… da thịt màu mật ong trắng trợn lộ ra trước mặt ba người…… Nam nhân đang trong hôn mê loáng thoáng cảm giác được ngực bị gió thổi tới, có chút lạnh cả người. Y giật giật thân thể, nghe thấy bên cạnh có tiếng hút không khí…