"Chậm rãi phun ra nuốt vào, đầu lưỡi không cần cứng rắn, mềm ra." Nhiên Nghị vừa chỉ đạo nam nhân, vừa khép mắt hưởng thụ, nam nhân tuy rằng động tác thực ngốc, nhưng được khoang miệng nóng ẩm kia bao vây lấy, khiến cho y nhớ tới tư vị chặt chẽ khi được bí huyệt của nam nhân bao vây. Nam nhân cố gắng phun ra nuốt vào cự trụ kia, khối thịt khí ma sát khiến miệng hắn phát đau, khi thì nhập sâu trong cổ họng đến môi run lên, nam nhân có thể cảm giác được cự trụ hỏa nhiệt kia trong miệng hắn như đang dẫn cháy... Bốn phía thực im lặng, không khí ẩm ướt kích thích xoang mũi, trong bóng đêm chỉ có tiếng nước "phốc phốc" của nam nhân, lúc này đây lại càng rõ rệt, hòa cùng với tiếng hô hấp yếu ớt của nam nhân. Nhiên Nghị tựa hồ rất thích lấy phương thức này thương tổn nam nhân, sau khi bắn vào miệng nam nhân, mệnh lệnh nam nhân nuốt vào, khiến cho nam nhân liếm sạch sẽ bảo bối của y, mới vừa lòng đem nam nhân từ trong nước kéo lên, trực tiếp đem nam nhân đặt ở bên bờ mà tiến vào, nam nhân chịu đựng khuất nhục, ẩn nhẫn nỗi thống khổ trong thân thể, hắn không nhớ rõ gã kia làm bao nhiêu thứ, chỉ nhớ rõ nam nhân sau khi làm ở bên bờ, lại đi vào trong nước, rồi quấn lấy tảng đá bên cạnh, từ phía trên tiến vào nam nhân... Nam nhân chỉ cảm thấy bản thân sắp vỡ nát, chính là, chính là trong ái tình bạo lực này, Nhiên Nghị tựa hồ tìm đến điểm mẫn cảm của nam nhân, ác ý đỉnh nhập, nam nhân run rẩy phát ra rên rỉ, khoái cảm bị kích thích cùng đau đớn đan xen lẫn nhau. Nơi tương liên, nóng bỏng lại nhớp nhúa, trong ban đêm tĩnh lặng, thanh âm va chạm cùng tiếng rên rỉ yếu ớt đan vào, biến thành tà âm, nhợt nhạt quanh quẩn, một tiếng nức nở cùng thở dốc là quỷ dị như vậy, mang theo thống khổ trong màn đêm. Hai người giao hợp trở nên kịch liệt, giống như nhảy vào trầm mê, nhưng chỉ có một phía hưởng thụ, một phía dày vò.... Cho đến khi vang lên thanh âm sốt ruột ngoài cửa của hạ nhân. "Thiếu gia, việc lớn không tốt." Thanh âm vừa khẩn cấp vừa kích động ở ngoài cửa vang lên, người nói chuyện là người hầu của Nhiên Nghị, "Thư Diệu thiếu gia biết Lâm Mộ Thiên mất tích, liền một mình đi vào nhà Lâm Mộ Thiên, tôi ngăn không được cậu ấy, kết quả là cậu ấy cùng Vĩnh Trình đánh nhau, Thư Diệu thiếu gia bị trúng đạn, hiện đang ở bệnh viện!" "...." "Hơn nữa.... Hơn nữa Vĩnh Trình được thúc phụ của hắn mang đi!" "Lâm Việt đâu?" "Dạ thưa, ông chủ Lâm cũng đang tìm Lâm Mộ Thiên, ông ấy đêm qua có đến tìm cậu, tôi nói với ông ấy là cậu không có ở đây." "Làm tốt lắm." Ngoài cửa hồi bẩm xong, bên trong cánh cửa lại im lăng, Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn thân thể run rẩy bên dưới, không để ý cầu xin tha thứ cùng phản đối, càng thêm thô lỗ đối đãi nam nhân, vừa mới dấy lên một chút lưu tình, nhận được tin tức đột ngột này, cuối cùng bay khỏi chín tầng mây. Phát tiết xong, Nhiên Nghị nhìn nam nhân như nhìn con kiến dưới chân, bộ dáng hiện tại của nam nhân có thể nói là phi thường chật vật, nước bọt cùng dấu vết đầy người, bí huyện có chất lỏng dâm mỹ chảy ra, đó là vừa rồi Nhiên Nghị ở trong cơ thể hắn phóng thích, nam nhân lui ra xa, khổ sổ đến muốn chết, vũ nhục như vậy vẫn tưởng đã xong. Nhưng Nhiên Nghị lời nói ra, đủ khiến cho hắn suốt đời khó quên. "Nếu Thư Diệu có chuyện gì, tao sẽ bắt mày chôn cùng." Nhiên Nghị trong lỗ mũi "hừ" ra một tiếng khinh thường, chán ghét nhìn nam nhân vô năng, không muốn nhìn gương mặt thảm thương của nam nhân, y quay đầu bước đi. Nhưng, y lại cảm thấy nam nhân đáng thước. Nhiên Nghị cũng không phải vì một nghi vấn nhỏ mà hoài niệm, y không cần lãng phí thời gian với một kẻ vô vị như vậy, đương nhiên rất nhanh liền quăng nam nhân ra khỏi đầu. Chỉnh đêm, Nhiên Nghị không có trở về, nam nhân là được người hầu của Nhiên Nghị mang về phòng, người hầu của Nhiên Nghị nhìn đến nam nhân đáng thương còn lén đem thuốc cho nam nhân, để nam nhân tự mình thoa, nam nhân thực cảm kích.