Nhiên Nghị đem nam nhân cả người trần trụi ôm đến phòng tắm tư nhân, nơi này là tiểu ôn tuyền trong biệt viện của Nhiên Nghị, phong cảnh trên con đường nhỏ mặc dù tuyệt đẹp, nhưng nam nhân một chút tâm tình cũng không có, may mắn là nơi này không có ai khác, cho dù có hạ nhân, cũng đều cúi đầu, không dám nhìn thiếu gia nhà mình. Nam nhân bị ném vào trong ôn tuyền, rung chuyển bất ngờ khiến cho nam nhân uống phải mấy ngụm nước, khi nam nhân từ trong nước đi đến bên cạnh ao, Nhiên Nghị đã thay một dục bào lượng hoa mềm mại, y lười biếng ngồi ở bên cạnh ao, thưởng thức bộ dáng sặc nước chật vật của nam nhân, nam nhân kịch liệt ho khan, khiến cho gò má đỏ lên, bịt kín một tầng hồng nhạt. "Lại đây." Nhiên Nghị vẫy tay về phía nam nhân, hiển nhiên là ra lệnh.  Nam nhân không có cách nào cự tuyệt, miệng vết thương nơi bí huyệt bị ôn thủy dìm trong đau đớn, chậm rãi đi đến trước người Nhiên Nghị. Nhiên Nghị miễn cưỡng ngồi ở bên cạnh ao, cở bỏ vạt áo của mình, lộ ra từ dấu vết đặc thù. Nam nhân không... không muốn nhìn. "Làm gì lộ ra vẻ mặt này, ta còn nghĩ đến ngươi rất thích nó, nó tối hôm qua chính là ở trong thân thể ngươi thống một đêm, cho ngươi thoải mái đến ngất xỉu." Y nở nụ cười, cười đến đắc ý lại thoải mãn, giống như nam nhân trong con mắt y chỉ là một con kiến để mặc y chà đạp. Nam nhân gục đầu xuống, trong lòng khó chịu lại không thể nói, càng khổng thể la hét gào thét, cũng không thể đánh y mấy bạt tai, chỉ có thể yên lặng, yên lặng chịu đựng. Hắn coi như không có là được.... Nam nhân an ủi bản thân, không cần mắc bẫy, Nhiên Nghị là muốn chọc giận hắn, nhìn đến hắn thống khổ, Nhiên Nghị lại càng cao hứng, cho nên không cần mắc bẫy lời của Nhiên Nghị là được rồi. "Mở ra, ngậm nó vào." Nhiên Nghị dùng mũi chân đá đá bả vai nam nhân, mệnh lệnh nam nhân. Nam nhân trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Nhiên Nghị cư nhiên bắt hắn làm loại sự tình này, nam nhân run rẩy lắc đầu, hắn không cần. Đối phương nổi giạn, bắt lấy tóc nam nhân, nắm lấy miệng nam nhân, đem cự trụ của bản thân đưa vào khoang miệng nam nhân, nam nhân cố hết sức hàm trụ thứ cực lớn của Nhiên Nghị, thân thể run rẩy đến bất lực. "Không muốn à? Không bắt nó cứng, chờ một chút thì làm sao nó thám báo thứ há mồm bên dưới của ngươi!" Nhiên Nghị mất hứng, phản kháng của nam nhân với y mà nói là một loại phản nghịch, y khoogn cho phép ai ở trước mặt y lớn mật như thế, huống chi lại một thứ rác rưởi bị trăm người cưỡi qua! Nhiên Nghị càng nghĩ càng giận, hơn nữa nam nhân hàm chứa cự đại của y, kiểu phản kháng không nhúc nhích một chút, y càng thêm tức giận. "Mấy nam nhân của ngươi không từng hấp như vậy cho ngươi sao?" Y che lấy cự đại của y, từ khóe miệng nam nhân trượt đi ra, lấy nước miếng làm dịu, trượt trên mặt nam nhân vũ nhục. Nhìn đến vẻ mặt ủy khuất đến sắp khóc của nam nhân, ngữ khí của hắn mới thong thả lại mang theo ác ý nói: "Không nghĩ hàm chứa cũng không quan hệ, không muốn hấp cũng không sao, liếm là được." Cự trụ hoành trước mứt nam nhân, nam nhân không thể tránh né, nam nhân lại dùng vô số biện pháp tra tấn hắn, Nhiên Nghị lại dùng vô số biện pháp tra tấn hắn, Nhiên Nghị đem cự trụ sung huyết để bên môi nam nhân, vừa dùng từ ngôn đối nam nhân vũ nhục, vừa dùng hành vi xâm phạm nam nhân. "Ta biết ngươi tốt với vợ mình, ngươi cũng không hy vọng vợ ngươi bị thương tổn đúng không." Uy hiếp của Nhiên Nghị làm cho ánh mắt nam nhân chấn động. "Tuy rằng vợ ngươi thực có lỗi với ngươi, trong lòng ngươi cũng không oán ả, ta biết ngươi, ngươi cảm thấy được bản thân mình còn bị thằng khác làm, căn bản không có tư cách trách vợ mình, đúng không." "Tôi đáp ứng cậu, tôi... tôi sẽ thay cậu dùng miệng làm là được..." Nam nhân biết Nhiên Nghị là làm thật, hắn đã lĩnh giáo qua, hắn không muốn tng gặp phải tai ương này. Khiến cho nam nhân cảm thấy chuyện đáng sợ là, Nhiên Nghị thế nhưng biết được ý nghĩ của mình. "Sớm như vậy đã không có việc gì." Nhiên Nghị đỡ lấy đầu nam nhân, chỉ huy nam nhân hé miệng, nhìn thấy nam nhân do dự hàm trụ cự đại của mình, biết miệng nam nhân bị thứ đó nhồi vào, không thể hoàn toàn bao vây cự trụ, đem miệng nam nhân căng ra, nước bọt từ khóe miệng nam nhân chảy xuống, sợi tơ màu bạc tích lạc trong làn nước, nổi lên gợn sóng nhợt nhạt.