Phải rồi, đêm đó trông thoáng qua, đằng sau Liên Hoa Nhi thực ẩn giấu một điểm mềm mại như vậy. Sóng mắt Minh Đức Đế hơi lay, nhưng lại đàng hoàng trịnh trọng nhìn về phía Toàn hoàng hậu, Toàn hoàng hậu nói: "Ngày mai xin mời bệ hạ phái người nghiệm qua cơ thể nữ tử này." Mẫu thân vừa mở miệng, khiến cho nàng ta cũng nhớ lại chút ký ức lúc bé, nàng ta dường như cũng thấy điểm đó sau lưng tứ muội. "Ý của hoàng hậu, có điểm đó thì là muội muội của nàng?" "Đúng vậy, nếu không có, thì chính là giả mạo!" Toàn hoàng hậu từng nghe Trạm Liên tự mình thừa nhận không phải Toàn Nhã Liên, tất nhiên chắc chắn trên người nàng nhất định không có điểm lõm và nốt ruồi son. "Nơi đó thực đặc biệt như vậy, không phải ai cũng thấy được?" "Bệ hạ, nô tì từng tận mắt thấy nơi đặc biệt đó sau lưng tứ muội, thế gian hiếm gặp, mà kẻ này với tứ muội giống nhau, nhưng không thể như đúc." "Tốt lắm", Minh Đức Đế cho rằng hoàng hậu nói có lý, đại bào vân long phất lên, "Người đâu, đưa Khang Lạc điện hạ tới Thiên Điện kiểm tra." Toàn Kim thị nghe xong, lỗ tai vang lên ong ong, thân thể mềm nhũn ngã nhào ra đất. Chẳng quản kẻ này là thực hay giả, cả nhà của bà đều...không thể an tâm! Trạm Liên nhìn Minh Đức Đế và Toàn hoàng hậu một cái, không nói một lời đứng lên đi cùng ma ma. Trong chính điện mỗi người một ý, yên tĩnh không nói gì. Minh Đức Đế nâng chung trà lên, lấy nắp ấm gạt đi bọt trà, gõ vào thân tách trà phát ra tiếng vang be bé nghe rất rõ ràng. Lát sau, ma ma phục mệnh tới Càn Khôn cung đi vào, "Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm nương nương, chúng nô tỳ nhìn qua ngọc thể điện hạ, trên lưng điện hạ quả thực có một nơi giống như lời Toàn phu nhân đã nói." "Tuyệt đối không thể!" Toàn hoàng hậu đứng dậy. "Hoàng hậu không tin, vậy tự mình đi xem thử." Lời của Minh Đức Đế chưa dứt, Toàn hoàng hậu liền đứng dậy nhanh chân rời đi, hoàn toàn không có chút dáng vẻ suy yếu vừa cần gọi người đỡ. Ánh mắt Minh Đức Đế ẩn giấu tâm tư, nói với Toàn Kim thị đang run lẩy bẩy: "Toàn phu nhân, ngươi cũng cùng đi nhìn thử xem." "Thưa, vâng." Toàn Kim thị đứng dậy, chân loạng choạng lảo đảo mà đi. Chờ hai người đi rồi, Minh Đức đế nói với Thuận An: "Gọi người tới." Thuận An nhận mệnh mà đi. Toàn hoàng hậu như gió bay vào trong điện, lòng Trạm Liên biết Toàn hoàng hậu chưa bỏ ý định, còn nằm nhoài trên giường chờ Toàn hoàng hậu đến xem dấu ấn này. Quả nhiên chẳng tới một chốc đã thấy Toàng hoàng hậu chạy vào, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưng nàng, đôi môi và sắc mặt đều trắng như tờ giấy. "Không, không thể..." Toàn hoàng hậu không ngừng lẩm bẩm, không chịu tin. Toàn Kim thị đi vào sau hoàng hậu, nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn này có một vết lõm và nốt ruồi son, nhất thời chẳng biết nên có tâm trạng thế nào. Bà vội vã nhìn về phía trưởng nữ, "Nương nương, việc này..." Ánh mắt mãnh liệt của Toàn hoàng hậu hướng đến phía mẫu thân, "Ả ta không phải con gái người, đúng không, mẫu thân?" Hai chữ mẫu thân cuối cùng, đã thành nghiến răng nghiến lợi. "Nương nương, thần..." Toàn Kim thị không chịu nổi áp lực, lại nghẹn ngào nấc lên hai tiếng. Trạm Liên để nô tỳ thu dọn rồi mặc xiêm y cho nàng, đi vào giày nhỏ hồng nhạt thêu mẫu đơn rồi đi xuống giường mềm, "Hoàng hậu tỷ tỷ, cho dù tỷ không thích muội muội ta đây, cũng không cần khiến mẫu thân chối bỏ ta." "Ai là tỷ tỷ của ngươi, ai là mẫu thân ngươi!" Toàn hoàng hậu không hiểu nổi, nàng ta có nghĩ sao cũng nghĩ không thông, kẻ này rõ không phải Toàn Nhã Liên, vì sao nốt ruồi trên người ả ta, cũng giống Toàn Nhã Liên như đúc! "Hoàng hậu nương nương bị tẩu hoa nhập ma rồi, ta chẳng muốn nói lý với người, ta tìm hoàng huynh để nói lý." Toàn hoàng hậu tiến lên một bước, móng tay giả thật dài bỗng chộp lấy cánh tay Trạm Liên, "Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc là ai!" "Ngày đó ả ta chính mồm thừa nhận mình không phải Toàn Nhã Liên, ả ta chính mồm thừa nhận, nhưng ả ta rốt cuộc làm sao biết được chỗ đó trên người tứ muội, mà trên người ả ta sao cũng có một vết như thế!" Hỉ Phương và Nhụy Nhi ở đó vội tiến lên tách hai người ra, bọn họ sớm đã được Thuận An công công báo tin, vạn nhất hoàng hậu có hành động gì điên cuồng, thì phải bảo vệ điện hạ chu toàn. "Hoàng hậu nương nương, công chúa điện hạ, bệ hạ mời hai người tới chính điện nói chuyện." Một nô tài của Càn Khôn cung ở bên ngoài cao giọng nói. Toàn hoàng hậu mất sạch niềm tin, chỉ e bệ hạ khó mà tin lời của nàng ta nữa. Ba người trước sau đi về chính điện, Toàn hoàng hậu đang thầm nghĩ làm sao nói cho ổn thỏa, vừa ngẩng đầu đã thấy một vị quan triều đình chuyên lĩnh án đang đứng thẳng trước mặt điện hạ. Bình Hoằng Văn. Toàn hoàng hậu lo lắng trong lòng. Ông ta sao lại ở đây vào lúc này? "Bệ hạ, nơi này là cấm địa hậu cung, triều thần sao có thể ở đây?" Toàn hoàng hậu miễn cưỡng mỉm cười, vừa đi tới trước mặt Minh Đức đế vừa hỏi chậm rãi. Long nhan dĩ nhiên không còn ôn hòa như trước, Minh Đức đế không trả lời mà hỏi lại: "Hoàng hậu, Khang Lạc có phải là...Toàn gia tứ tiểu thư?" "Chuyện này...Thần thiếp không biết sự thực có..." "Toàn phu nhân, Khang Lạc có phải là Toàn Nhã Liên?" Toàn Kim thị thấy vẻ mặt hoàng đế lãnh khốc, thậm chí thiếu kiên nhẫn nói ngang lời của trưởng nữ, bà sợ sệt thốt lên, "Vâng, điện hạ là con gái của thần phụ!" Toàn hoàng hậu quay đầu trợn mắt nhìn mẫu thân, bà có biết mình nói gì không! Toàn Kim thị cúi đầu, không dám nhìn người khác. "Thật không." Giọng Minh Đức đế dù lạnh, nhưng vẫn như ngàn cân treo bên đầu Toàn hoàng hậu. Chợt Minh Đức đế nhìn về phía Trạm Liên, "Khang Lạc muội là tứ tiểu thư Toàn gia là không phải nghi ngờ, tạm thời lui ra, Toàn phu nhân, bà cũng hồi phủ thôi." Trạm Liên đối diện tâm mắt tam ca, lại ngó xuống Bình Hoằng Văn ở dưới, uốn gối hành lễ. Toàn phu nhân cũng vội vàng hành lễ cáo lui. Hai người họ đi, lòng Toàn hoàng hậu cũng đã dần chìm xuống. Minh Đức đế chậm rãi nhìn về phía Toàn hoàng hậu, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta vậy. Toàn hoàng hậu trong lòng sợ hãi, vẫn cố cười mở miệng, "Bệ hạ?" Minh Đức đế lại trầm mặc chốc lát, mở miệng lời đã cứng lạnh như sắt, "Hoàng hậu, ngươi còn muốn nói gì với trẫm?" "Bệ hạ, trong việc này có điểm kỳ lạ, xin chờ thần thiếp điều tra rõ..." "Trẫm vẫn chờ ngươi điều tra rõ, rồi sao, là chờ ngươi giết Khang Lạc để chết không đối chứng, là chờ ngươi hãm hại Hiền Phi giống như hại Khang Lạc?" Toàn hoàng hậu lùi về sau một bước, trừng lớn hai mắt, "Bệ hạ, người đang đổ oan cho thần thiếp!" "Trẫm đổ oan cho ngươi, huynh đệ của ngươi cũng đổ oan cho ngươi?" Hoàng đế cầm một phong thư chẳng biết đã bày ra trên bàn tự lúc nào ném vào mặt Toàn hoàng hậu. Toàn hoàng hậu không bắt được, thư tín giấy trắng mực đen khẽ rơi xuống đất, chữ viết quen thuộc vô cùng với dấu đỏ bắt mắt, khiến cho nàng ta nghẹn thở. Đây chính là thư tay nàng ta gửi Toàn gia! Toàn hoàng hậu vô cùng phẫn nộ, chẳng trách mẫu thân vừa rồi ra vẻ như vậy...Toàn gia dám, bọn họ dám phản bội nàng! "Hoàng hậu, ngươi còn gì để nói?" "Bệ hạ, thần thiếp tự biết Toàn Nhã Liên này là giả, lại thấy bệ hạ bị nàng ta lừa gạt, trong lòng lo lắng vì vậy ra hạ sách này, thần thiếp tự nhận rằng không phải, nhưng tất cả đều vì thần thiếp nghĩ cho bệ hạ mà!" "Hay cho cái gọi là suy nghĩ cho trẫm, Bình Hoằng Văn!" "Có thần." Bình Hoằng Văn khom người, lấy trong tay áo hai lời khai làm chứng rồi tiến lên một bước, Thuận An nhận lấy, xoay người đưa Toàn hoàng hậu. Toàn hoàng hậu nhìn một lần, tất cả đều là lời khai của những nô tỳ trợ sản cho nàng ta đêm đó! “Hoàng hậu ngươi xem cho kỹ, cung nữ Chiêu Hoa cung của ngươi, nói ngươi cố tránh giờ lành để sinh sớm, chỉ sợ đứa trẻ ra đời sẽ hại chết ngươi, tự ngươi chọn đêm khuya để sinh, lệnh bà đỡ phải bảo vệ được tính mạng ngươi, để cho hoàng nhi của trẫm chết non! Đây là ngươi suy nghĩ cho trẫm sao, ngươi biết rõ trẫm dòng dõi đơn lẻ, trong bụng ngươi là con trai trưởng của trẫm, có lẽ là thiên tử tương lai của Đại Lương, ngươi lại chẳng do dự nói bỏ là bỏ, hoàn toàn chưa từng do dự phản kháng, thậm chí không xót thương xương cốt hoàng nhi chưa lạnh, ngươi đã vội vã dùng nó để vu hại Hiên Phi, ích kỷ độc ác như vậy, ngươi cũng xứng làm mẫu thân, xứng làm hậu?" Hai chân Toàn hoàng hậu mềm nhũn, ngã xuống đất. Nửa tháng sau, hoàng cung Đại Lương truyền ra chiếu thư phế hậu. Thánh chỉ nói Toàn hoàng hậu tính tình độc ác, không đủ đức hạnh, vì tư lợi của mình mưu hại muội ruột là Khang Lạc công chúa, không thể cho qua nữa quyết định phế bỏ Toàn thị đẩy vào lãnh cung. Ba đạo thánh chỉ hạ xuống cho Toàn hoàng hậu, nhất thời cả hậu cung như một tảng đá bị sóng biển dữ dội đánh vào mấy tầng. Triều thần thường khi nương vào Toàn hoàng hậu vội vã tìm Toàn gia thương nghị đối sách, nhưng Toàn gia đóng cửa từ chối tiếp khách, im hơi lặng tiếng. Trong hậu cung Lương Quý Phi dẫn đầu chúng phi tần đến cầu xin hoàng đế, bị hoàng đế trách cứ một hồi không dám nhắc đến nữa, Thục Tĩnh Thái Phi vì những biến cố gia môn mà hiểu được nhiều điều lúc biết tin, cũng hiếm thấy mà rời Ninh An cung, quỳ gối trước mặt hoàng đế khổ sở cầu xin, "Bệ hạ, Toàn hoàng hậu là Hòa Kính thái hậu khâm định, thường khi Toàn hoàng hậu với ta hiền lành hiểu đạo lý, sao không thể xứng đáng ngồi ngôi hậu, hoàng thái hậu trước giờ nhìn người khá chính xác, huống hồ việc phế hậu liên quan tới quốc thể, vạn thọ bệ hạ sắp tới, há có thể không hậu? Xin hoàng đế nể mặt Hòa Kính thái hậu ở trên, tha cho hoàng hậu một lần." Thục Tĩnh Thái Phi với Hòa Kính thái hậu vẫn luôn trung thành, Minh Đức đế không khỏi hao tâm tổn sức khuyên nhủ hồi lâu, mới nói rõ cho bà chủ ý đã định của mình, cho dù mẫu hậu còn tại thế, cũng không thể khiến hắn đổi ý. Sau tất cả bụi trần rơi xuống. Toàn hoàng hậu, không, là Toàn thị từ Chiêu Hoa cung cao quý nhất Đại Lương đi tới lãnh cung lạnh lẽo nhất. Lương Quý Phi ở đế đô vào ngày tuyết rơi đầu tiên, mang theo một khay thức ăn nóng hổi cùng ấm rượu ngon, đến lãnh cung thăm hoàng hậu. Toàn thị bấy giờ mặt trắng áo bạc, cùng với mấy phi tử lãnh cung ôm lò than nhỏ run lẩy bẩy, than trong lãnh cung đều thiếu thốn, dùng hết rồi, mùa đông khó mà qua. Lương Quý Phi để nô tỳ của mình mang chút than tới, còn bản thân thì ngồi đối diện Toàn hoàng hậu, tự rót cho nàng ta chén rượu nóng, Toàn thị một hơi uống cạn. "Khổ cho tỷ, tháng ngày trong lãnh cung chắc không dễ chịu?" Lương Quý phi hỏi. Toàn thị cúi đầu, tự rót chén rượu nữa, không nói gì. Lương Quý Phi thở dài một hơi, "Bổn cung là người từng trải, tỷ không nói bổn cung cũng biết nơi này ấm lạnh ra sao. Lúc bổn cung ở đây, đã thề rằng, sẽ có một ngày, nếu bổn cung có thể rời khỏi đây, nhất định kẻ ám hại bổn cung, sẽ phải vào đây nếm thử mùi vị." Toàn thị mới đưa chén rượu lên, cứng đờ giữa không trung, chớp mắt rơi xuống đất.