Đãi thiên hoa khai
Chương 68
Trạm Liên cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của Nhất Nhất đạo sĩ, nhưng không để ông ta tùy ý rời khỏi, mà là tìm đạo quán cũ nát gần đó cho ông ta, để ông ta làm quán chủ.
Lúc nàng tiến cung báo cho hoàng đế việc này. Trạm Huyên sớm đã biết rồi, để tùy cho nàng tha mạng Nhất Nhất đạo sĩ, hắng giọng nói với nàng rằng lão đạo này giảo hoạt, không được tin cậy nhiều.
Trạm Liên kéo cánh tay dài của Trạm Huyên, bên trên chỉ còn mấy vết sẹo trắng không thể mờ hẳn, đôi hàng mi thanh tú vội chau lại, chỉ cần nghĩ đến việc ca ca một dao cắt đứt cánh tay mình, nàng liền đau lòng không tả, "Tam ca, lần sau đừng làm vậy nữa."
"Một trăm lần, một nghìn lần, chỉ cần có thể giữ muội lại, trẫm đều làm." Trạm Huyên trả lời như vậy
Trạm Liên thật muốn nhào vào lòng ca ca, mắng hắn một tiếng ca ca ngốc, nhưng thân thể lại cứng đờ không dám lại gần.
Lần này nàng tiến cung, là giả làm Lư Phù vào Hạm Đạm cung, không đi về Phù Cừ cung. Hoàng đế vốn muốn giả danh, vừa khéo nâng cao cái danh của Lư Phù, khéo léo khiến cho sủng ái lại thêm một phần.
Vốn dĩ mọi đồ lặt vặt trong Hạm Đạm cung đều được chôn cùng trong hoàng lăng, Trạm Huyên mở bảo khố, tận lực đem ra tất cả trân bảo tới Liên Hoa cung, mọi thứ đều hiếm như lá thu, giá trị liên thành, ngay cả chăn, tất thảy cũng đều là tơ vàng lớp lớp dệt thành, quý phụ của quan lớn ngoài cung có thể vì tranh nhau một cái khăn tơ vàng mà có thể gây cả án mạng, từ đó đã thấy tơ này quý đến mức nào.
"Thích không?" Trạm Huyên nhìn nàng chăm chú hỏi.
Trạm Liên mỉm cười gật đầu.
"Trẫm nghe nói muội gần đây ở ngoài cung ngủ không an giấc, nếu vậy thì muội hồi cung lần nữa, làm chủ nhân của Phù Cừ cung này lần nữa được chứ?"
Trạm Liên vờ như nghe không hiểu, nàng đáp: "Công chúa sau khi cập kê đều phải ở ngoài cung, huống hồ muội ở trong phủ công chúa vô cùng tốt."
"...Sau này trẫm muốn gặp mặt muội, không phải là quá khó khăn rồi sao?"
"Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, huynh muội còn cứ mãi dính lấy nhau thật khiến người khác chê cười, ca ca có sức lực thì tới hậu cung nhiều chút, tìm một vài mỹ nhân giải sầu, cũng sinh ra vài hoàng chất đi, để hoàng cung náo nhiệt chút."
Trạm Huyên nở nụ cười, cúi đầu muốn hôn nàng, Trạm Liên nghiêng đầu, "Tam ca còn làm loạn, muội không tiến cung nữa."
Trạm Huyên không sợ lời này của nàng, chỉ nhớ rằng nàng sẽ tự cắn đầu lưỡi của mình, hứng thú cũng xẹp mất.
Trạm Liên thở ra một hơi, nói sang việc khác: "Lư Phù giờ sao rồi?"
"Nàng ta? À, chết rồi."
"Ồ?"
"Chắc là không chịu được tra tấn nghiêm khắc, lúc thẩm vấn chết rồi." Trạm Huyên cũng chưa từng gặp Lư Phù, chỉ sợ không chịu nổi gương mặt đó đáng thương van nài.
"Nàng ta trước lúc chết có nói ai làm chủ không?"
Trạm Huyên dừng chốc lát, "Trước lúc chết nói ra một người."
"Ai?"
"An Tấn vương."
"Tứ ca?" Trạm Liên giật mình, tứ ca là huynh đệ cùng mẹ với tam ca mà.
"Ừ." Trạm Huyên cúi đầu lột vỏ cam, nếm thử một miếng thấy ngọt, lột ra hai múi đưa tới miệng Trạm Liên. Trạm Liên không ăn, Trạm Huyên dụ dỗ nói: "Ngọt lắm."
Trạm Liên lúc này mới ăn, sau khi ăn xong nhíu mày hỏi: "Tam ca có tin lời nàng ta không?"
Trạm Huyên không đáp, ngồi đó cúi đầu ăn cam.
Đại để trong đầu tam ca còn chưa chắc. Không rõ Lư Phù lừa dối hắn, hay tứ ca thực có mưu đồ. Trạm Liên hơi đau lòng, huynh đệ hoàng gia, chỉ vì một ngôi vị đế vương mà thành ra cách trở.
Nàng tiến lên một bước, hai tay vòng lấy cổ hắn, "Nhất định không phải tứ ca." Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đáy mắt Trạm Huyên thoảng qua ôn nhu, ngẩng đầu hôn lên mặt nàng một cái.
Trạm Liên lập tức nhảy ra, ôm mặt lườm hắn.
Trạm Huyên lại nhìn kỹ từng cử động của nàng mà cong môi cười.
Bởi vì chuyện vui là có người được ban cung, Trạm Liên đã ở trong cung hai ngày, quả nhiên vì cái cớ đem Phù Cư cung ban cho "Lư Phù", không ít người trong hậu cung nịnh bợ, Văn Tần Liễu Tần đều đến rồi, Hiền Phi dù không qua nhưng cũng đưa quà mừng tới, Lương Quý Phi càng đích thân tới, nhưng cũng chẳng phải đến thăm "Lư Phù", một mình đứng cạnh hồ bán nguyệt như đang hoài niệm.
Hỉ Lạc hoàng tỷ cũng tới rồi, có điều không phải tới chúc mừng, mà là tới lên mặt với nàng. Dạy dỗ nàng một hồi, Hỉ Lạc hoàng tỷ liền nghiêm mặt bỏ đi, trước đó còn lầm bầm một câu : Hoàng huynh nhất định bị ma nhập rồi.
Bình Nam Vương phi Đỗ Cốc Hương cũng tới, thấy "Lư Phù" liền rất vui, Trạm Liên cũng không biết sau này nên khen hay mắng cô ấy. An Tấn Vương phi cũng không tới, chỉ có tặng quà.
Trạm Liên giữ lại vài thân tín, chú ý xem xét người đến có ai có hành động kỳ lạ, có điều tam ca cũng giữ nàng quá kỹ, lúc có người ở đó, luôn có cung tỳ bên cạnh, khiến kẻ khác muốn dị động gì đó với nàng cũng khó.
Hai ngày qua, ngay cả một tờ giấy cũng thu lại. Trạm Liên thất vọng, Trạm Huyên cũng không để ý, "Lư Phù giống muội sáu bảy phần, cũng không phải một sớm một chiều được dạy dỗ, kẻ đó kiên trì như vậy, nhất định là muốn thả dây câu cá lớn."
"Có lẽ có nội gián khác không chừng, Lư Phù có nói tới không?"
"Không có, kẻ báo lại nói nàng ta khẳng định một mực bản thân là Vĩnh Lạc công chúa tái thế, đòi gặp trẫm, ngày nào cũng ở trong lao ngục gọi tam ca."
"Hừ." Không biết xấu hổ.
Trạm Huyên thấy thế buồn cười, nói lời động viên: "Muội đừng nóng ruột, trẫm đã có manh mối gì?"
"Hả? Là manh mối gì?"
"Manh mối không phải chính là câu nói trước lúc Lư Phù tắt thở sao?"
Trạm Liên chớp mắt, ý nói An Tấn vương là kẻ xúi giục nàng ta sao? Chẳng lẽ tam ca thực sự tin manh mối từ phí tứ ca, chứ không phải ai khác?
Ai ngờ Trạm Huyên không đáp, "Liên Hoa nhi, tối nay ngủ lại trong cung đi, trẫm cùng muội chơi cờ, cho muội đi trước ba nước."
Nếu là mọi khi, Trạm Liên nhất định đồng ý, nhưng nàng giờ đây lại lắc đầu, "Nếu "Lư Phù" lại bị bệnh, muội cũng phải hồi phủ rồi."
"Trẫm bảo đảm sẽ không có tâm tư khác."
Trạm Liên cười, "Ca ca với muội còn có ý đồ xấu gì, chỉ là chủ không có nhà, lại có kẻ xấu giở trò."
Trạm Huyên buồn bã ỉu xìu dựa vào giường.
Trạm Liên trước giờ không chống cự được vẻ làm nũng này của tam ca, nhưng lần này nàng nhẫn tâm cắn răng, nói với hắn một câu, liền chạy đi như trốn.
Trạm Huyên vươn người lên, trừng mắt nhìn nội điện không bóng người, đá một cước thật mạnh.
Trạm Liên hồi phủ, Thuận Hòa cầm một chồng bái thiếp và thiếp mời dày đặc, tất cả đều là tích lại trong hai ngày này. Hỉ Lạc công chúa mặc dù danh tiếng không bằng "Lư Phù", nhưng người có lòng cũng thấy nàng vô cùng được sủng ái, huống hồ "Lư Phù" ở trong cung, Hỉ Lạc ở ngoài cung, tất nhiên càng dễ làm thân hơn.
Trạm Liên nghĩ một lát, liền gọi quản gia sắp xếp thay nàng, trả lời từng cái.
Tháng chín vội qua, Trạm Liên chưa hề vào cung lại, trong mấy ngày qua lại có lời mời, mỗi lần đều từ chối, kẻ khác e là đã chết mấy lần rồi, có điều bảo bối này của hoàng đế thì phải làm thế nào?
Đã nhiều lần rồi, Trạm Liên sợ lời đồn đãi nhảm nhí, dứt khoát từ chối mọi thiếp mời, cáo ốm ở nhà. Trạm Huyên giận đùng đùng xuất cung tìm nàng, ôm lấy nàng liền hôn một hồi mạnh bạo. Trạm Liên cắn đầu lưỡi, Trạm Huyên nếm được vị máu tanh, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ buông nàng ra.
Trạm Huyên về cung, đối nguyệt uống rượu, thật lâu sau, hắn mới chán chường hỏi: "Thuận An, có phải trẫm đã sai rồi?" Cứ thế mãi, nhóc con nhẫn tâm này cũng không trở thành người yêu thương với hắn, e là cả muội muội cũng chẳng thiết. Là hắn quá tham lam sao?
Thuận An cũng biết Lục điện hạ xưa nay cố chấp, huống hồ nàng đối với bệ hạ là huynh muội tình thâm, sợ là càng không thể tiếp nhận bệ hạ. Bởi vậy lúng túng không dám đáp.
Trạm Huyên cũng không ép ông trả lời, một mình yên lặng uống hết bình này sang bình khác, bỗng nhiên ném chén rượu nói: "Tìm người đến cho trẫm."
"Vâng, vâng, bệ hạ muốn vị chủ tử nào? Lương Quý Phi, Hiền Phi, Liễu Tần, Văn Tần, Tào mỹ nhân?"
Trạm Huyên chau mày khoát tay bảo ngừng, "Ngươi xem mà làm!"
Thuận An vội vã tìm Kính Sự phòng để tìm danh thiếp cho hắn, nghĩ thầm lúc này hẳn phải là một mỹ nhân mới mẻ thì tốt hơn, tuyển thị tiểu chủ ai cũng không cần, Thuận An liền chọn ra mấy người ở nhạc phương, mắt già lướt một hồi, tuyển được một thiếu nữ thân thể mảnh mai, đưa đến trước mặt Trạm Huyên vẫn đang uống rượu.
Trạm Huyên vì nhớ Trạm Liên cả người đau nhức, cũng không thèm nhìn tướng mạo đối phương, kéo nàng ta vào lòng một cái liền xé xiêm y của nàng, tiểu ca kỹ vừa thẹn vừa sợ, ở trong lồng ngực đế vương run rẩy kêu một tiếng bệ hạ.
Trạm Huyên đang muốn cúi đầu thì ngưng lại.
Không phải, thanh âm này không yêu kiều như Liên Hoa nhi của hắn, mùi thơm này không phải hương thơm Liên Hoa nhi của hắn, vòng eo này không mềm mại bằng vòng eo Liên Hoa nhi, nàng ta không phải Liên Hoa nhi của hắn!
Trạm Huyên vùi đầu bên cổ của ca kỹ, cuối cùng cười khổ một tiếng lùi người ra.
Miệng Thao Thiết* đã mở, sẽ thấy là động không đáy hay sao?
*Thao Thiết : thần thú cổ của Trung Hoa.
Cuối thu, ở ngoài Ngọ môn xử chém một loạt kẻ phạm pháp, Mạnh Quang Dã và vợ mới cưới Miêu Vân tận mắt thấy huynh trưởng bị hành quyết, nhắm hai mắt thở dài một tiếng, lúc mở mắt khóe mắt nhòe lệ. Bất luận thế nào, đó cũng là đại ca ruột của hắn.
Miêu Vân thì đang thầm vui trong lòng, vốn tưởng việc hôn sự này hủy cả đời nàng ta, chưa từng hi vọng có thể có được vị phu quân anh hùng cao lớn lại có tình có nghĩa như vậy, nghĩ đến đây, nàng ta không khỏi thấy càng thêm ái mộ.
Lúc Hoàng Bảo Quý bị xử trảm, là niềm vui lớn trong lòng bách tính, bọn họ vây kín pháp trường đến nước chảy không lọt, cầm trứng gà thối và trái cây hỏng ném vào ác bá đang khóc ròng tren hình đài, mắt thấy lão ta bị trảm, tất cả đều vỗ tay khen phải.
May mà Hoàng lão phu nhân vì bi thương quá độ mà bệnh liệt giường, nếu không thấy tình cảnh này sẽ đi đời nhà mà mất.
Trạm Liên biết tin Hoàng Bảo Quý qua đời, do dự có nên nói cho ba huynh muội không. Lúc này lại nhớ đến Trạm Huyên.
Nàng rơi vào ủ rũ, nàng đã rất lâu, rất lâu không gặp tam ca, không thể nói chuyện với hắn, không thể cùng hắn chơi cờ vẽ tranh, không thể cùng hắn...Nàng phải nhẫn, nhẫn đến khi tam ca đầu hàng, buông bỏ phần...dị tâm không nên có đó.
Trạm Liên lại hồi hồn, một mình trầm tư chốc lát, trước tiên gọi Lý thị và Uông thị tới, đem cái chết của Hoàng Bảo Quý báo cho hai người, hai người nghe tin chồng chết nét mặt bình tĩnh, không chút vẻ bi thương nào, nhìn kỹ còn sẽ thấy vài tia vui mừng.
Lý thị cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Điện hạ, vậy chúng nô tỳ, phải về
Hoàng phủ túc trực bên linh cữu sao?"
Trạm Liên nói: "Tùy theo các người."
Trạm Liên lại sai Nhụy Nhi đi gọi Hoàng Tử Kiệt sắp tan buổi học tới, Hỉ Phương nói: "Thiếu gia tuổi còn quá nhỏ, nghe xong sợ là chịu không nổi."
"Không chịu được cũng phải chịu."
Hoàng Tử Kiệt chạy đến, cậu vừa mới học bài xong, đầu còn đầy anh hùng hảo hán, so với lúc trắng mịn khi ở Hoàng phủ, cậu bây giờ vừa gầy vừa đen, nhưng lại mười phần trung khí, "Hoàng a tỷ, gọi đệ tới làm gì?"
Hoàng a tỷ là tên nàng nghe ba huynh muội này gọi, nàng nhìn qua Hoàng Tử Kiệt chốc lát, chậm rãi nói: "Ta nói với đệ một việc không vui, đệ phải nghe."
"Chuyện gì?" Hoàng Tử Kiệt lau mồ hôi.
"Cha đệ vì phạm pháp, bị triều đình xử chết, bây giờ ông ta đã đền tội rồi."
Hoàng Tử Kiệt nhất thời nghe không hiểu, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, "Cha đệ chết rồi?" Cậu vừa nói, vừa "oa oa" khóc ầm lên.
Hoàng Tử Kiệt này có một tật xấu, chính là hay khóc. Hiểu việc cũng khóc, chuyện lớn cũng khóc, chuyện nhỏ cũng khóc, khóc xong thì hết chuyện.
"Mặc dù cha đệ là phạm nhân, nhưng đệ là nhi tử của ông ta, theo lý phải đưa ma. Chờ lát nữa đệ cùng tiên sinh về Hoàng phủ túc trực bên linh cữu, nhớ lấy, không được dễ dàng tin lời bà đệ và kẻ khác, có nghi ngờ chuyện gì nói với tiên sinh."
Hoàng Tử Kiệt chỉ khóc.
"Muội muội đệ vẫn còn nhỏ, không cần nói cho bọn nó biết để bọn nó buồn."
Hoàng Tử Kiệt vừa khóc vừa nói: "Đại Ny nhi, nhất định không buồn, muội ấy bảo, muội ấy bảo chưa từng gặp cha..."
Chẳng trách đến tên cũng qua loa như vậy, Trạm Liên chỉ thấy Đại Ny Nhị Ny đáng thương, "Vậy coi như là trong cái rủi có cái may, đệ lui xuống chuẩn bị đi."
Hoàng Tử Kiệt không đi, đứng ở đó khóc òa.
Trạm Liên cảm thấy đứa trẻ này thực có chút đáng thương, than nhẹ một tiếng, đứng dậy ôm nó vào lòng mình.
Đưa Hoàng Tử Kiệt đi rồi, Trạm Liên đi tới Thính Phong các, để Nhụy Nhi đốt hương Mạt Thiên, bản thân thì quỳ gối ngồi trong các đánh đàn. Có điều tâm tư hỗn loạn không thể tĩnh tâm.
"Điện hạ, trong cung lại gửi thư tới."
Tay Trạm Liên run lên, tiếng đàn vỡ vụn.
Hỉ Phương đem hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn chạm rồng đến trước mặt Trạm Liên, Trạm Liên cũng không nhận lấy, nàng liếc qua chút, có mất tự nhiên nói: "Em đặt xuống đi."
Hỉ Phương nghe lệnh đặt ở một góc bàn đàn.
Trạm Liên lại gảy dây đàn, có điều tâm tư đều đặt trong hộp nhỏ này cả. Do dự một lát, nàng khẽ mở ra, hôm nay bên trong không có thư, nhưng lại có một nhành hoa mai nở sớm.
Một đêm tương tư hoa mai nở.
Trạm Liên cắn môi dưới, mặt nóng lên. Lại là một phong...thư tình của tam ca.
Từ sau khi nàng cắn mình bị thương, tam ca chưa từng đến, nhưng thư đến đều mỗi ngày. Mỗi ngày đều đưa thư đến, lại quấy nhiễu lòng nàng vô cùng.
Một ngày không gặp, cách tựa ba thu...
Đêm nay trăng sáng....
Tam ca thực sự...Trạm Liên không biết nên nói sao cho phải.
"Điện hạ, ngoài cửa có bái thiếp."
"Không gặp." Trạm Liên đột nhiên hoàn hồn.
"Nhưng mà việc này..." Quản gia do dự một lát, "Ngoài cửa là huynh trưởng của điện hạ."
"Ồ?" Trạm Liên tạm buông cành mai, tam ca đến rồi còn đưa bái thiếp?
"Người tới là đại thiếu gia Toàn gia Toàn Tuyết Bách và nhị thiếp gia Toàn Tùng Tuyết."
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
101 chương
10 chương
10 chương
15 chương
4 chương
148 chương
10 chương