Đại thần ở ẩn
Chương 7
Thứ bảy, tại thành phố S, trong một khách sạn 5 sao nổi tiếng.
"Này, Hạ Hạ, có chắc địa điểm offline là chỗ này không?" Một nữ sinh khả ái có khuôn mặt trẻ con khẽ kéo một nữ sinh trông rất thanh tú, nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, đúng là chỗ này, nhưng mà... chỗ này xa hoa thật đó." Có lẽ đây cũng là làn đầu nữ sinh thanh tú đến chỗ như vậy, thoạt nhìn cũng khá căng thẳng.
Ngay khi hai người vẫn đang chần chừ trước cửa khách sạn có nên đi vào không, một nhân viên phục vụ chú ý đến, bèn tới hỏi.
"Xin hỏi quý khách tới dùng bữa hay tới tìm người ạ?"
"À vâng, chúng tôi tới tìm người, thấy bảo đã đặt phòng rồi, người đặt là..." Cô gái trẻ con nhìn điện thoại nói tiếp. "Người đặt là một cô gái tên là Lâm Hạnh."
Nhân viên phục vụ vừa nghe xong đã biết là phòng nào, hôm nay căn phòng đó có toàn trai đẹp tới, cô nàng vẫn còn nhớ rất kĩ.
"Tôi biết, xin mời đi theo tôi."
Hai cô gái được nhân viên phục vụ đưa đến trước cửa, nhân viên phục vụ để hai người lại rồi rời đi.
Cộc, cộc, cộc!
"Kẹt" một tiếng, cửa vừa mở, trước mặt hai người là một anh chàng cao hơn mét tám cực kỳ đẹo trai, khiến nước dãi hai người chảy ròng ròng.
"Hai người là?" Anh đẹp trai cười dịu dàng, nhìn hai người hỏi.
"Em là Hà Tây, còn đây là Hạ Hạ." Cô gái mặt trẻ con, cũng chính là Hà Tây đáp lời.
"Xin hỏi anh đẹp trai là?" Hạ Hạ nuốt nước miếng, đẹp trai quá má ôi!
"Anh là Dạ Vi Lương, các em có thể gọi anh là Vệ Lương." Anh chàng đẹp trai nghiêng người để bọn họ vào, cũng nói vọng vào trong phòng: "Hà Tây với Hạ Hạ đến này, mọi người mau ra xem."
Một cô gái mặt mũi dễ nhìn ló ra đầu tiên.
"Hi! Hà Tây, Hạ Hạ, ở đây ở đây, tui là Thịt Kho Tàu. Mấy cô đến muộn quá đó, tui với Hoa Nhi đều đến lâu rồi!"
Nghe giọng điệu Thịt Kho Tàu giống hệt trên mạng, Hà Tây với Hạ Hạ đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức đều biến thành hai con cún tăng động ùa vào với đám đông.
"Hí hí, Hà Tây, Hạ Hạ, các cô đoán xem tui là ai nè?" Một cô gái mặt học sinh thân hình phụ huynh đưa tay lắc lắc trước mặt Hà Tây và Hạ Hạ.
Hạ Hạ nhìn rõ vị mỹ nữ này, thử hỏi: "Chị là, Hắc Bạch đại nhân?"
"Oa, Hạ Hạ thông minh quá, đến đây chị ôm cái nào!" Lâm Hạnh làm bộ dạng mặt khoa trương, xong liền định nhào tới chỗ Hạ Hạ.
"Hắc Bạch đại nhân chị đẹp thiệt đó, em nhìn cũng muốn yêu nè!" Hà Tây cũng làm vẻ mặt giật mình.
"Đúng vậy, Hắc Bạch đại nhân tính cách bị điên mà lại có bề ngoài như thế, làm tui giật mình chết đi được." Một thiếu niên cực kỳ khả ái đứng bên cạnh cười nói.
"Tiểu thụ này chẳng lẽ chính là Dạ Vii Vũ sama ư?" Hà Tây nhìn thiếu niên hỏi.
"Chính xác, ổng chính là Dạ Vi Vũ." Thịt Kho Tàu ở bên gật gù.
"Uầy, Vi Vũ sama dễ thương quá nha!" Hà Tây cực kỳ phấn khích, Hạ Hạ cũng rất tán thành gật gật đầu.
"Ủa mà Thần Hi đại thần đâu rồi?" Hà Tây hỏi.
"Ổng còn chưa tới nữa." Lâm Hạnh trả lời.
Đang nói, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
"Tui đi mở cửa! Đừng ai cản tui!" Hà Tây.
"Cái gì đó, phải là tui đi mở cửa mới đúng!" Hạ Hạ.
"Mấy cô đều tránh ra, để tui đi!" Thịt Kho Tàu.
Vì thế sau khi mở cửa ra, thứ đầu tiên đạp vào mắt Lý Thượng Thần chính là ba cô gái đang chen nhau trước cửa.
"Ừm, chào mọi người, anh là Lục Nguyệt Thần Hi." Lý Thượng Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chào hỏi đã, à được rồi, thật ra là vì thấy ba người trước mặt chắn hết cửa rồi, hắn không thể nào đi vào được!
"Chào anh, đại thần! Em là Hà Tây!"
"Em là Hạ Hạ!"
"Em là Thịt Kho Tàu!"
Một trận gió thổi qua, đầu Lý Thượng Thần chạy một hàng sọc đen, vậy mà ba người này vẫn chứ đứng trơ trơ ở đó không hề có phản ứng gì.
"Này này này! Mấy cô làm cái gì đấy? Còn không mau để Thần Hi vào." Rốt cuộc Lâm Hạnh đợi trong phòng mãi không thấy ai đi vào bèn ngó ra xem, thấy bộ dạng quẫn bách của Lý Thượng Thần.
Ba người lúc này mới giật mình tỉnh lại, cuống quít nhường đường cho Lý Thượng Thần.
Ngao! Đẹp trai quá! Thật không hổ là đại thần! Lúc này trong đầu ba là một vạn con thảo nê mã chạy qua. Chắc chắn là hình tượng tổng công cực kỳ khí phách nha!!!
Lý Thượng Thần đến khiến anh em Vệ Vũ và Vệ Lương cũng ngẩn cả người ra, Vệ Vũ là bị vẻ đẹp trai và khí phách của Lý Thượng Thần hấp dẫn, thầm hạ quyết tâm nhất định phải theo đuổi được hắn, còn Vệ Lương chỉ là sự cảm thán đơn thuần, hoa sra trên đời cũng có người đàn ông hoàn mỹ đến thế, hơn nữa còn đang ngồi bên cạnh mình.
"OK, mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta chuẩn bị dùng bữa đi! À, tuiđi lấy điện thoại, chúng ta cùng chụp ảnh đã..." Lâm Hạnh vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người chuẩn bị.
... Ở một diễn biến khác, tại nhà họ Lâm.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Có điện thoại, có điện thoại! Không nghe thì cúp máy đây! Không nghe thì cúp máy đây!..."
"A lô?"
"Em giai! Chị để quên điện thoại ở nhà rồi!"
"Thế giờ chị gọi?"
"Đây là điện thoại bạn chị!"
"Nên?"
"Khách sạn XXX, bây giờ, ngay và luôn, cầm điện thoại đến đây cho chị!!"
"Biết rồi. Phiền quá. Tút..."
Cúp điện thoại, Lâm Phong ngắm nhìn chiếc di động hình nền anime, cười vênh váo.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
31 chương
206 chương
167 chương
76 chương
45 chương