"Sao? Không nhận ra ta? Không phải trước đây ngươi hay lén lút nhìn ta sao?" - "Kỳ Kỳ" trước mặt cười, tư thái cao ngạo. Thế nhưng, một người có giả giống thế nào, cũng không thể hoàn toàn biến thành người khác. Huống chi, không phải người quen thuộc. "Chị, đừng nghe cô ta nói bậy, tám chín phần cô ta do Diệt tạo ra." - Nhìn thấy "Kỳ Kỳ" xuất hiện, Gia Mẫn liền rối, chỉ lo Tôn Nhuế bị người ta đầu độc. Đôi khi, dù biết người trước mặt là giả, nhưng làm sao có thể ra tay với người mình yêu? Đây chính là điều Gia Mẫn lo. "Tôi biết." - Tôn Nhuế nhìn Gia Mẫn cười, hình như đang trấn an cô bé. Gia Mẫn ngẩn người. [Chị ấy đã buông bỏ tình yêu với Kỳ Kỳ rồi sao?]. Ngay khi Gia Mẫn nghĩ ra câu này, thì Tôn Nhuế đã tấn công người trước mặt. "Hơn 1000 năm không gặp, chẳng lẽ vừa nhìn thấy ta, đã chém ta một kiếm? Ngươi đành lòng làm tổn thương ta sao?" - "Kỳ Kỳ" vẫn cứ nói. Có điều, Tôn Nhuế rất kiên định, thần khí không chút do dự đâm tới. Bất quá, "Kỳ Kỳ" cũng không muốn đánh nhau với cô, mà lại biến đến cạnh Gia Mẫn. Gia Mẫn mất tập trung, đang muốn tấn công, thì "Kỳ Kỳ" đã nhanh tay hơn, đánh cô bé một chưởng. Cũng may, sức mạnh của Gia Mẫn đã thức tỉnh, thần lực trong người đủ để chịu một chưởng này, nếu không đã sớm ói máu. Gia Mẫn bị đánh lùi về sau, không quên tặng cho "Kỳ Kỳ" một trận Hỏa Hồ. Có điều, "Kỳ Kỳ" chỉ phất tay đã giải được. Tôn Nhuế chắn trước Gia Mẫn. Giơ kiếm trước mặt "Kỳ Kỳ" giả. Sư Quả nhìn người phía trước đang che chắn cho mình, cũng là mối tình đầu của cô bé. Cô bé lúc nào cũng chỉ đi theo sau chị ấy, chị ấy chưa từng xem tình cảm của cô bé là thật. Thậm chí, chị ấy chỉ xem Gia Mẫn như đứa con nít. Lần này, dù Gia Mẫn vẫn ở sau lưng chị, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chị. Nhưng chính Tôn Nhuế đã chủ động bảo vệ cô bé, còn vung kiếm vào người mà chị đã từng thích. Dù đó chỉ là giả, nhưng.....vậy cũng đủ rồi. "Ngươi muốn bảo vệ cô ấy thì phải giết ta, ngươi thích cô ta?" "Chuyện này không liên quan đến ngươi." Tôn Nhuế cũng không muốn tốn nước bọt, cũng không muốn nghe mấy lời giả dối đó. Nhỏ giọng nhờ Gia Mẫn báo cho Triệu Tiểu Đường, cái người giả Kỳ Kỳ, tám chín phần chắc là Diệt, chỉ sợ cô chống đỡ không được bao lâu. Gia Mẫn cũng biết tình thế nguy cấp, vừa bị một chưởng, cũng đủ biết hắn không phải ác ma tầm thường. Nhưng, không ngờ một làn khói đen từ dưới chân phun lên, bao quanh Gia Mẫn. "Gia Mẫn!" Gia Mẫn bị khói đen nhốt lại, chỉ nghe được tiếng Tôn Nhuế la lên. Cô bé phát hiện không thể thoát khỏi nó, cũng không biết thứ này là cái gì. Gia Mẫn muốn dùng Hỏa Hồ để đốt nó, nhưng Tôn Nhuế đã nhanh hơn, dùng Thần Thủy Chi Nhận tách đám khói ra. "Chị Tôn Nhuế..." - Gia Mẫn còn cao hứng kêu tên người ta, nhưng không nghĩ vừa nhìn thấy Tôn Nhuế, cô bé như chết đứng. Trước ngực cô trống rỗng, vì ngay khi cô cứu Gia Mẫn, thì Kỳ Kỳ giả dùng tay làm vũ khí đâm từ sau lưng, xuyên thẳng qua trái tim cô. Vũ khí của con người với thần tiên chỉ là vết thương như muỗi cắn, nhưng bị ác ma đâm trúng trái tim, sẽ chết. "KHÔNG..........A a a a ......KHÔNG ĐƯỢC!!!!!" - Sững sờ vài giây, Gia Mẫn như sụp đổ gào khóc, cả Tây phương rung động. Cơ thể Tôn Nhuế chậm rãi ngã xuống, Gia Mẫn nhào đến đón lấy. "Xem ra cô ta rất quan tâm ngươi đó, sao nhìn ngươi không vui?" - Kỳ Kỳ giả trở về bộ dáng của Diệt, một chàng trai rất ôn hòa trong sáng. Hắn chỉ xem đây là một trò chơi, hắn chỉ muốn Thủy Thần và Hỏa Thần, kẻ đã giam hắn ở Thần Ma Chi Lâm phải trả giá thật lớn. Trực tiếp giết chết thì quá có lợi cho họ, để họ chết trong đau khổ mới vui chứ. "Xin lỗi........xin lỗi........" - Gia Mẫn ngoại trừ xin lỗi ra, không nói được lời nào. Cô bé cái gì cũng không giúp được, còn gián tiếp hại chết Tôn Nhuế. Là cô bé quá yếu, là cô bé không đủ mạnh, là cô bé có lỗi với chị. Bộ đồ trắng của Tôn Nhuế được nhuộm đỏ bởi máu, cũng nhuộm đỏ hai tay của Gia Mẫn. Cô bé đã không còn tâm trí quan tâm đến Diệt, cô bé biết Tôn Nhuế sẽ chết, không ai có thể cứu được chị ấy. Ngay lúc này, cô bé chỉ muốn ở bên cạnh chị. "Ngươi yêu cô ta như vậy, thì chắc muốn đi cùng cô ta. Thế nhưng, vậy thì tốt cho hai người quá, ta sẽ không thấy vui." "Người chết, chính là ngươi!" - Người lên tiếng chính là người Gia Mẫn vừa báo tin, Triệu Tiểu Đường. Lục Kha Nhiên và Lâm Phàm đã thay nàng giữ phong ấn. "Đúng lúc thật, đời sau của Hỏa Thần đã đến." "Bớt nói nhãm." Triệu Tiểu Đường không muốn nói gì với Diệt, trực tiếp tấn công. Sức mạnh thần ma đụng nhau, toàn bộ phía Tây dậy sóng, mặt đất bắt đầu nứt ra. "Tôi vốn định cho mình một cơ hội, thế nhưng.....xin...lỗi." - Tôn Nhuế cười nói. Rõ ràng đã sắp chết, nhưng lại cố gắng thể hiện. Cô vốn tưởng sẽ không bao giờ buông bỏ tình cảm đối với Kỳ Kỳ, nhưng không ngờ rằng vẫn có một ngày cô sẽ buông xuống. Chỉ là, ông trời trêu người, không cho cô cơ hội để bắt đầu. "Chị không có lỗi, em mới phải xin lỗi." - Gia Mẫn không hiểu ý Tôn Nhuế. Tôn Nhuế đặt một hạt châu trong như nước vào tay Gia Mẫn: "Đi tìm Nữ Oa đại thần." - Nói xong, cơ thể cô bắt đầu trong suốt, rồi tan biến vào không khí. Gia Mẫn khóc lóc, nằm dài trên đất muốn nắm lấy những làn khói kia. Thế nhưng, ngoài không khí ra, chẳng có gì. Phải biến thù hận thành sức mạnh, bây giờ không phải lúc để khóc. Gia Mẫn không thể để Tôn Nhuế hi sinh oan uổng vì mình. Triệu Tiểu Đường và Diệt đang bất phân thắng bại, những ác ma khác cũng đã đến được phía Tây. Bọn họ thừa diệp Tiểu Đường bận bịu đánh với Diệt, sẽ phá phong ấn, để Diệt hấp thụ sức mạnh. "Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng đụng vào phong ấn." - Gia Mẫn đứng lên, chín cái đuôi bay phấp phới, trên người cô bé còn dính máu của Tôn Nhuế. Tu La khí bao phủ quanh người, gương mặt còn đáng sợ hơn đám ác ma. Cô bé không đủ sức đánh trùm, nhưng thứ tép riu vẫn xử được. Toàn bộ phía Tây một trận gió tanh mưa máu, những tiểu ác ma gần đó bắt đầu chạy trốn, đến gần có chín cái mạng chết cũng không đủ. Bởi vì Diệt đang ở đây, nên Thiên giới phái thiên binh đến trợ giúp, cuộc chiến thần ma cũng đã đến hồi một mất một còn.