"Dù nói thần tiên không ăn cũng không chết, nhưng cứ nhốt mình một chỗ, sẽ bị uất ức mà chết đó!" - Đới Manh chỉ vào cánh cửa, hơn nửa tháng rồi vẫn không chịu mở ra. Nàng hoài nghi, không biết có người trong đó hay không nữa. Những người đi tới Thần Ma Chi Lâm, người thì bị thương, người thì hôn mê, cảnh tượng quá thê thảm. Dụ Ngôn không cho nàng đi đúng là quyết định sáng suốt, đến đó chắc cả bộ xương cũng không còn. Bị thương nặng nhất chính là Triệu Tiểu Đường. Bị chính người mình yêu, người mình tin tưởng nhất đâm một đao, trọng thương, lại bị phản bội đến hai lần, thử hỏi ai có thể chịu được? Đới Manh thấy Tiểu Đường như đám tro đã nguội! Nếu không, sao cứ nhốt mình trong phòng hơn nửa tháng không thèm ra ngoài? Việc này không giống con người Triệu Tiểu Đường chút nào. Đới Manh còn nhớ lần đầu gặp Triệu Tiểu Đường, em ấy vừa ngông cuồng, lại rất kiêu ngạo. "Ác ma chính là ác ma, thật sự chẳng có phân biệt tốt hay xấu." - Gia Mẫn yên lặng đi tới cạnh Đới Manh, nhìn cánh cửa đóng chặt ấy, lớn tiếng nói, giọng nói lạnh lùng. Cô bé cũng bị tổn thương không thua gì Triệu Tiểu Đường, cô bé cũng đã từng bỏ hết tất cả để tin tưởng Ngu Thư Hân. Bây giờ thì sao? Hiện thực là, bị chị ấy tát một bạt tai thật mạnh, đủ để cô bé tỉnh ra. "Ở Thần Ma Chi Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Tiểu Đường lại tự nhốt mình trong phòng? Cháu không nói, Dụ Ngôn và mấy người kia đang dưỡng thương, cũng không muốn nói." "Còn có thể nói gì đây? Ngu Thư Hân đã trở thành kẻ thù của chúng ta." "Chuyện không khoa trương vậy chứ." "Cô nhìn ra ngoài đi, so với ba năm trước bây giờ mới là tận thế." Gia Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không giống như một cô bé mười mấy tuổi, thật u buồn. Sau chuyện xảy ra nửa tháng trước, cô bé dường như đã "trưởng thành". Sức sống của cô bé mười sáu, mười bảy tuổi đã bị dập tắt, chớp mắt đã trở thành một người lớn. Nhìn Gia Mẫn như vậy, Đới Manh cũng rất đau lòng. Nếu phải trải qua đau thương thì con người mới có thể trưởng thành, thì nàng hi vọng Gia Mẫn mãi mãi là cô bé không sợ trời không sợ đất. Vị đang trốn ở trong phòng kia, không quan tâm bên ngoài trời long đất lở ra sau, nhân gian đã biến thành địa ngục thế nào, đâu đâu cũng là xác người, cũng bởi vì cuộc chiến của thần ma. Ác ma không cần đánh vào Nhân giới, chỉ cần chiếm được Thiên giới thì tự nhiên Nhân giới sẽ thuộc về họ. Mà giờ đây, Nhân giới chịu ảnh hưởng nặng nhất, bởi vì thần ma đấu ngang ngửa. Với Triệu Tiểu Đường mà nói, nhân gian thế nào nàng chả quan tâm. Thế giới của nàng đã rối mù rồi, từ khi Ngu Thư Hân đâm nàng một dao. Triệu Tiểu Đường ngã xuống, nhìn thấy nụ cười nhẫn tâm của chị ấy. Chị ấy cười vì sự ngu ngốc của nàng, cái khoảng khắc ấy nàng không thể nào quên. Ngu Thư Hân đã sớm biết tất cả, chị ấy không phải đến để giết cha mình, mà từ lúc bắt đầu đã muốn cứu ông ấy. Chị ấy đóng kịch cho nàng xem từ lúc nào? Bản thân nàng có bao nhiêu ngu ngốc, tại sao lại không thể phân biệt được? Hắc nữ vương nói chỉ có chị ấy mới cứu được Diệt, thì ra là thế này. Không phải nàng đã biết trước đáp án rồi sao? Tại sao nàng còn ngu ngốc tin tưởng chị ấy? Ở nhân gian quá lâu, nên nàng đã trở thành người con gái ngu ngốc rồi sao? Diệt được giải thoát, Ngu Thư Hân ở bên cạnh ông. Sức mạnh của nàng truyền sang cho ông, ông không còn là ác ma bị tẩy ma lực nữa, mà đã hồi sinh. Thậm chí, ông còn mạnh hơn trước. Ngu Thư Hân chính là lá bài tẩy của Diệt, cô ấy không phụ lòng kỳ vọng của ông, đã đến cứu ông ra. "Đây không phải con gái yêu của Hỏa Thần sao? Hân con, không cần phải giết cô ấy, giữ lại làm đồ chơi cũng tốt." "Không có giá trị." Triệu Tiểu Đường nằm dưới đất, mơ màng nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Ngu Thư Hân. Hai người rõ ràng ở gần bên, nhưng sao khoảng cách lại xa đến vậy? Khi Ngu Thư Hân tặng Triệu Tiểu Đường một nhát chí mạng, cơ thể nàng được cái đuôi Hồ Ly quấn chặt, là Gia Mẫn. Lại như vậy rồi, bị phản bội, bị đánh trọng thương, rồi cháu gái đáng yêu lại đến cứu nàng. Tại sao chuyện này lại lặp lại? Hai lần, đã đủ để nàng thức tỉnh. Từ khi bắt đầu, thân phận của hai người đã chỉ rõ đường đi của cả hai. Thần tiên và ác ma, làm sao có kết quả. Đã từng có một ví dụ khắc cốt ghi tâm trước mắt mình, Kỳ Kỳ vì thế mà bỏ mạng. Chị ấy phải trả giá vì tình yêu của mình, còn nàng bây giờ cũng vì tình yêu mà thương tích đầy mình. Buồn cười. "Ngu Thư Hân, chị điên sao! Chị không giết ác ma kia, tại sao lại giết cô họ? Chị lại biến đổi nữa sao?" - Gia Mẫn còn tưởng Ngu Thư Hân lại bị "mặt kia" khống chế. "Xưa nay tôi không bị phân liệt nhân cách, đây mới thật sự là tôi. Em gái bé nhỏ, đừng có khờ như vậy nữa." - Ngu Thư Hân quay đầu, nhìn Diệt nói: "Phụ thân đại nhân, con tặng người một màn huyết tế, xem như chúc mừng người được tự do." Lai Hủy trong tay Ngu Thư Hân biến thành một thanh đao sắc bén, ánh mắt lạnh lùng. Có thể đây mới chính là dáng vẻ thật sự của ác ma, thì ra cái người tên Ngu Thư Hân đơn thuần, đáng yêu kia không có thật. "Tôi bắt chị phải trả giá!" - Gia Mẫn cắn răng hét. Đang chuẩn bị ra tay, thì Viêm Linh xuất hiện trước mặt Gia Mẫn, ý muốn cô bé dùng cô để chiến đấu. Đây là lần đầu tiên, Viêm Linh cho người khác ngoài Triệu Tiểu Đường đụng vào. Sự tức giận của cô cũng không thua kém Gia Mẫn, dù bình thường toàn bám dính Lai Hủy. Nhưng tình yêu là gì chứ? Làm sao so được với vị chủ nhân tùy hứng, mà cô đã ở bên cạnh hơn 1000 năm. "Hãy để tôi và cô ấy kết thúc đi." - Viêm Linh chỉ Lai Hủy. Hai người, mỗi người vì chủ của mình. "Tôi nhất định sẽ đòi lại nhát kiếm này cho cô họ." Gia Mẫn cầm Viêm Linh, cô bé bây giờ có thể khống chế sức mạnh. Lâm Phàm đã từng nói, nếu sức mạnh của cô bé bộc phát hết, thì sẽ không thể lường được. Dù sao cô bé cũng là "con lai". Đây là lần đầu Gia Mẫn dùng Viêm Linh, nhưng cô ấy là thần khí có tính người, chỉ cần cô ấy đồng ý, thì cô bé có thể tùy ý sử dụng. Thêm vào đó, Viêm Linh có thể tăng cường sức mạnh cho chủ nhân. Gia Mẫn dồn hết sức mạnh vào Viêm Linh, vung ra, làm thần đàn run rinh. Ngu Thư Hân tránh được, kiếm khí chẻ đôi thần đàn. Ngu Thư Hân bay lên đầu Gia Mẫn, Lai Hủy phóng to gấp hai lần, thân đao có răng nhọn, chém xuống. Gia Mẫn không né, trực tiếp dùng Viêm Linh đỡ đòn. Hai người bắt đầu cận chiến. Hai sức mạnh toàn bộ phát ra. Khi thần ma chiến đấu, thì Thần Ma Chi Lâm đã rung rinh, vài chỗ đã bị hủy hoại, nhìn lại cứ như đống hoàn tàn của Địa Ngục vậy. Mọi người chạy tới, Lục Kha Nhiên cõng Tiểu Đường, nghĩ cách đưa chị ấy đi trước. Dụ Ngôn và Lâm Phàm yểm trợ. Nhiệm vụ của Tôn Nhuế là giết Diệt, nên không thể cứ thế bỏ đi. "Năm đó, chính ngươi là người giết Kỳ Kỳ?" - Tôn Nhuế hỏi Diệt. "Kỳ Kỳ? À, thì ra chính là con ả thần tiên mà anh ta yêu đó hả? Ngươi nói cô ta có phải đứa ngốc không? Tự nhiên đi yêu một ác ma, ha ha ~~~. Cô ta chết thì liên quan gì đến ta? Rõ ràng cô ta tự sát mà." - Gương mặt của Diệt không dữ tợn, mà rất đẹp mà hiền, người nhìn vào sẽ cảm thấy đó là một người rất lịch sự, không có lực sát thương. Nhưng, người này đã làm hai giới thần ma tử thương vô số. "Hôm nay, ta sẽ báo thù cho Kỳ Kỳ." "Ngươi đủ bản lĩnh sao?" Diệt không hề đánh trả, chỉ ung dung né tránh, cứ như đang đùa. Tôn Nhuế bị chọc giận đỉnh điềm, Thủy Thần Chi Kiếm tạo sóng lớn, sóng biến thành những mũi nhọn, đâm thẳng vào Diệt. Diệt lập tức lắc người đến cạnh cô, vung tay tấn công. Tôn Nhuế dù nhanh nhẹn né tránh, cũng trúng một dao. Gia Mẫn nhìn thấy, bị phân tâm. Ngu Thư Hân thừa cơ chém trúng cánh tay cô bé, Gia Mẫn dùng đuôi Hồ Ly quấn lấy những tảng đá sắc bén ném về phía Ngu Thư Hân, rồi bay đến cạnh Tôn Nhuế. "Chị, chị không sao chứ?" "Đừng chạm vào tôi, cô bé trở về với cha mình đi. Đây là nhiệm vụ của tôi, dù có chết cũng phải hoàn thành." "Không được, một mình chị làm sao giết được họ. Chị không đi, em cũng không đi." - Gia Mẫn siết chặt Viêm Linh, chuẩn bị chiến đấu. "Cứ vùng vẫy trong tuyệt vọng đi." - Thư Hân khinh thường nói. Nàng chịu đủ cái thứ gọi là "chân tình" này rồi. "Mẫn Nhi, đi mau!" - Lâm Phàm lo lắng hét về phía Gia Mẫn. Bọn họ mang theo Triệu Tiểu Đường đang bị trọng thương, vượt khỏi vòng vây, ở đây lâu càng thêm nguy hiểm. Diệt đã được giải thoát, tạm thời họ không đủ sức đối phó. "Tôn Nhuế, đi theo em." "Không thay cô họ báo thù nữa sao?" "Gia Mẫn, cô bé mau đi với cha đi!" "Đúng là ta ghét nhất thần tiên, toàn đồ dối trá." Trong khoảng thời gian ngắn, các âm thanh lẫn lộn. Ai cũng có nguyên tắc của mình, không lùi bước, tình cảnh giằng co. Tự nhiên Viêm Linh bay khỏi tay Gia Mẫn, cô bé nhìn theo, phát hiện cô ấy đang ở trong tay Triệu Tiểu Đường. Tiểu Đường đang ôm cái bụng đầy máu của mình, máu vẫn còn đang chảy. Đây là vết thương do Lai Hủy tạo thành, không dễ lành. Nếu không nhờ Viêm Linh chống đỡ, thì Triệu Tiểu Đường cũng không còn sức để đứng. "Cô họ, cô thấy sao rồi?" - Gia Mẫn lo lắng hỏi, có điều Triệu Tiểu Đường không có tâm trạng trả lời, chỉ nhìn Ngu Thư Hân. "Chị yêu em, đó cũng là giả sao?" "Chưa từng yêu, chứ thật giả cái gì." "Vậy thì ngươi mau chết đi!" Triệu Tiểu Đường nằm trên giường, đột nhiên mở mắt. Sau khi câu nói "chưa từng yêu" thốt ra, thì trước mắt nàng toàn là bóng tối. Nàng không biết đã nằm bao lâu, nhưng khi tỉnh lại, liền nhớ đến những lời nói giả dối của Ngu Thư Hân, và dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của chị ấy. Ngày đó, nếu không phải nhờ Lục Kha Nhiên và Dụ Ngôn hợp lực dùng thuật hoán đổi đưa họ thoát khỏi Thần Ma Chi Lâm. E rằng, Triệu Tiểu Đường đã chết rồi. "Cái tên kia, định ngủ bao lâu nữa hả? Thiên giới bây giờ loạn cả lên, các người đâu cần chìu hư cái người đó. Cứ đạp cửa mà vào, chuyện đơn giản vậy cũng cần Bổn Đại Thánh tới làm sao?" - Ở ngoài cửa, Đấu Chiến Thắng Phật vượt ngàn dặm đến đây, thật sự đạp cửa đi vào. Cũng một đạp này, làm Triệu Tiểu Đường bay cùng cái cửa, dính tường. "Tôn Hầu Tử, ngươi muốn chết à! Không thể mở cửa đàng hoàng được hả? Ngươi biết ta đứng sau cửa, nên mới đạp chứ gì!" "Các người nói tên này bị uất ức hả? Ta thấy tràn trề tinh thần kia kìa."