Tiểu Đường và Thư Hân trở lại Nhân giới, cần phải lên kế hoạch làm gì. Lúc này, Ngu Thư Hân đã đạt điểm tối đa, có thể trở lại Ma giới bất cứ lúc nào. Lúc trước Thư Hân đã từng nói, khi trở về sẽ đưa Tiểu Đường đi gặp cha của mình, nói rõ mọi chuyện. Mặc dù nàng cũng không biết, nếu đúng là cha nàng đã hại chết Kỳ Kỳ thượng tiên, Triệu Tiểu Đường sẽ trả thù, vậy thì nàng sẽ thế nào? Với lại, ngay cả Ngu Thư Hân cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cha. "Cô thật sự đưa tôi đến Ma giới?" - Triệu Tiểu Đường hỏi lại lần nữa, Ngu Thư Hân đưa nàng đến Ma giới, nghe thôi cũng đủ điên. Đặc biệt là, có thể nàng sẽ ở đó quậy phá một trận. "Nếu em sợ nguy hiểm khi đi Ma giới, chị sẽ gọi papa đến đây. Có chị ở đây, ông ấy sẽ không làm hại em đâu." "Cũng không phải, nếu đúng là cha cô đã hại chết chị Kỳ Kỳ, thì tôi sẽ giết ông ấy. Lúc đó, cô làm sao?" "Chị tin papa." - Thư Hân không muốn nhìn thấy hai người nàng yêu thương nhất, chém giết lẫn nhau. Nên nàng chỉ còn chọn cách tin tưởng, chỉ mong cha của nàng không phải là người như thế. "Mặc kệ cô tin hay không, đó cũng là sự thật. Và, chúng tôi sẽ không để cô về Ma giới!" - Cát Hâm Di xuất hiện, lập tức giơ cao vũ khí, chuẩn bị chiến đấu. Sau khi Thư Hân và Tiểu Đường bị đưa đến Tiên Cung, thì chị em Thủy Thần chỉ đành tạm rời khỏi, nhưng vẫn âm thầm quan sát, chờ hai người trở về. Bởi vì, không biết khi từ Tiên Cung trở về, sẽ xảy ra biến hóa gì, và vẫn như trước ma lực trên người Thư Hân đã vượt mức. Nếu cô ấy cấu kết với Hắc nữ vương, thì ma lực của cô ấy sẽ cao hơn nữa. "Triệu Tiểu Đường, nên nhớ ngươi là thần, xưa nay không thể thay đổi. Cô muốn nối giáo cho giặc sao?" - Tôn Nhuế nhìn Tiểu Đường, ánh mắt đau lòng. Dù cô ấy và em gái màng không hợp nhau, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, nàng sớm đã xem Tiểu Đường như em gái. Nàng không hi vọng cô ấy giẫm vào vết xe đổ của Kỳ Kỳ. "Tôi biết mình đang làm cái gì, có vài việc cần tự mình kiểm tra thì tôi mới có thể tin. Tôi nghĩ, so với tôi, cô còn muốn gặp ma vương hơn đấy!" - Tiểu Đường nhìn Tôn Nhuế cười cười. Nàng hiểu rõ cô ta, trong lòng cô ấy hận chỉ nhiều chứ không ít hơn nàng. Kỳ Kỳ chính là mối tình đầu của cô ấy. "Nếu cô đã muốn vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo. Tôi phải ngăn cản hai người." - Vũ khí của Tôn Nhuế giống với Cát Hâm Di. Đó là thần khí của Thủy Thần, có thể điều khiển nước. Khi cả hai bên sẵn sàng lao đầu vào chém giết, thì trong nhà Dụ Ngôn phóng ra quả cầu lửa, làm cả hai bên phải lùi lại. Tiểu Đường cảm giác được, đây không phải là sức mạnh của con người, đó là thần lực. Xem ra, Dụ Ngôn đã được giải phong ấn sức mạnh. Tại sao Dụ Ngôn lại phải giải phong ấn? Dụ Ngôn có một nửa dòng máu là thần tiên, khi sinh ra có linh lực rất cao. Nhưng vì mẹ Dụ Ngôn, em gái của cha Triệu Tiểu Đường, muốn nàng sống một cuộc sống bình thường, nên phong ấn sức mạnh của nàng. Tận Thế ba năm trước, vì phải đi Ma giới, nên Dụ Ngôn được mẹ giải trừ phong ấn. Sau đó, giải quyết xong, nàng lại nhờ mẹ lần nữa phong ấn sức mạnh, nàng muốn cùng nắm tay Đới Manh sống đến già. Bây giờ, lại lần nữa Dụ Ngôn giải phóng sức mạnh, nếu không có chuyện gì lớn, nàng sẽ không bao giờ dùng đến sức mạnh này. "Đánh nhau trước cửa nhà người ta, có được sự đồng ý của chủ nhà chưa?" - Dụ Ngôn đạp giày cao giót, đôi môi đỏ, đứng ngay giữa, khí thế kinh người. "Xin lỗi, nhưng đành phải thế. Nếu hai người đó muốn đi Ma giới, tôi phải ngăn lại." - Tôn Nhuế nhìn Dụ Ngôn, tỏ vẻ xin lỗi. Cô xem ra rất ôn hòa, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ dãi. Cô luôn làm việc theo nguyên tắc, cô hạ phàm để làm việc, chứ không phải đến nói đạo lý. "Muốn đánh thì tính luôn tôi, nhưng không phải là giúp hai người." - Dụ Ngôn rất tự nhiên đứng về phía Triệu Tiểu Đường. "Chuyện không có gì, đừng hở tý là đánh chứ." - Trong cái bầu không khí gươm súng sẵn sàng, Gia Mẫn đứng một bên hét lên. Nói về thân phận, Gia Mẫn chỉ là đứa con nít, nói chẳng ai thèm nghe, cũng không ai để ý, nhưng cô bé không muốn họ đánh nhau. "Tôi cũng tán thành dĩ hòa vi quý, nếu không thì mọi người chơi oẳn tù xì phân định thắng thua đi." - Đới Manh vui vẻ đề nghị, cảm thấy mình quá thông minh khi đưa ra đề nghị này. Ai cũng mạnh, nếu thật sự đánh nhau chỉ tổn hại lẫn nhau, chẳng có gì tốt. Thư Hân nhìn Đới Manh với ánh mắt cảm ơn, vì đã lo lắng cho nàng. Nhưng lúc này không phải giờ để chơi, nàng cũng không để ý chuyện chị em Thủy Thần không cho nàng về Ma giới. Thư Hân im lặng, đến gần Tiểu Đường, giật nhẹ tay em ấy. Triệu Tiểu Đường quay đầu, ánh mắt Ngu Thư Hân ra hiệu chuẩn bị. Tôn Nhuế cũng không ngờ, bọn họ không tấn công, mà Ngu Thư Hân chỉ âm thầm niệm chú mở cửa Ma giới. Đến khi Tôn Nhuế phát hiện hành động của Thư Hân, thì Dụ Ngôn nhảy ra cản trước mặt cô. Một bức tường lửa che trước mặt Tôn Nhuế, cô định dùng kiếm nước chém đôi bức tường, thì một sợi dây leo ở đâu chui ra trói chặt tay chân cô, Cát Hâm Di ở bên cạnh cũng bị. Tôn Nhuế nhìn Đới Manh, Đới Manh chỉ đành đưa cho cô một ánh mắt xin lỗi. Dù Đới Manh là người rất yêu hòa bình, nhưng người yêu đã ra tay, Đới Manh đành phải giúp Dụ Ngôn. Tôn Nhuế phải giải quyết xong những sợi dây leo, cuối cùng đã chẻ đôi được bức tường lửa, thì thấy Thư Hân cũng mở xong cánh cửa đến Ma giới, kéo Triệu Tiểu Đường đi vào. Tôn Nhuế gấp gáp đuổi theo, nhưng không ngờ lại có vài cái đuôi màu trắng kéo cô lại. Cô quay đầu nhìn, đó chính là Gia Mẫn, cô bé đang dùng nét mặt vô cùng đáng thương nhìn cô. "Xin lỗi chị, nhưng em phải ngăn chị lại." - Gia Mẫn thật sự không muốn bị Tôn Nhuế ghét, nhưng cô bé phải giúp đỡ cô họ, với người bạn tốt. Nên...đành vậy thôi. Khi Ngu Thư Hân muốn kéo Triệu Tiểu Đường nhảy vào cánh cửa về Ma giới, thì bên trong có hai bóng người bay ra, đánh bay Tiểu Đường và Thư Hân. Sau khi biết hai cái bóng kia là ai, thì nàng có cảm giác Ma giới xảy ra chuyện, lập tức đóng cửa về Ma giới. "Lạc Nhã, Bạc Ca, sao hai ngươi lại bị thương?" - Thư Hân chạy tới kiểm tra. Tự nhiên hai người thân tín nhất của nàng bay ra từ cửa Ma giới, còn bị thương nữa. Hai người họ không nghĩ là gặp được Ngu Thư Hân, dù đang bị thương vẫn quỳ xuống hành lễ. "Công chúa điện hạ!" "Hai ngươi bị thương rồi, đừng có hành lễ nữa. Nói ta biết, Ma giới có chuyện gì?" - Trong lòng Ngu Thư Hân bất an. Từ khi Hắc nữ vương nói với nàng những lời kia, thì trong đầu nàng lúc nào cũng có những hình ảnh đầy mùi máu tanh lướt qua. Nàng cảm thấy càng lúc bản thân càng xa lạ, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó dữ dội. "Công chúa điện hạ, lúc này người không thể về Ma giới được. Trưởng lão Ma Lợi An đã tạo phản, hiện tại Ma giới đang rất loạn. Người trở về lúc này rất nguy hiểm, nếu không nhờ người mở cửa Ma giới, thì tôi với Lạc Nhã chắc chỉ đành chờ chết." - Bạc Ca rất trung thành với Ngu Thư Hân. Anh rất mừng vì Thư Hân đang ở Nhân giới, nếu không phải Ma giới xảy ra chuyện, thì họ cũng không phải đến Nhân giới. "Ma Lợi An tạo phản? Vậy papa sao rồi? Ông ấy thế nào? Ta nhất định phải về Ma giới giúp papa." - Thư Hân biết Ma giới đang loạn, càng không thể bình tĩnh. "Trước khi Ma Lợi An tạo phản, thì ngài ấy đã mất tích." - Lạc Nhã ngăn cản Ngu Thư Hân, nói. "Tại....tại sao lại như vậy?" - Thư Hân nhỏ giọng, nàng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy. Tôn Nhuế cũng ngạc nhiên vì chuyện vừa nghe, nhưng đó là phản loạn ở Ma giới, có ảnh hướng đến Thiên giới hay không còn chưa biết. Ít nhất lúc này Ngu Thư Hân không thể về Ma giới, ma vương lại mất tích, ai biết bọn họ sẽ làm cái gì. Coi như thần ma có hiệp ước đình chiến, nhưng nếu muốn đánh, thì cầm tờ hiệp ước xé bỏ là xong. "Hâm Di, em về Thiên giới báo cáo với Ngọc Đế. Chị ở lại đây trông chừng cô ta." - Tôn Nhuế mình Cát Hâm Di nói. "Được, chị nhớ cẩn thận." - Cát Hâm Di liếc Triệu Tiểu Đường, rồi biến mất. Chuyện vừa nghe thấy ai cũng bất ngờ, đặc biệt là Ngu Thư Hân bị đả kích nặng nhất. Ma vương mất tích, tất nhiên Thư Hân phải lo lắng. Dù không phải ai cũng làm hại được ma vương, nhưng tại sao cha nàng lại mất tích? Vì sao cả Ma giới đều mặc kệ chuyện này? Nàng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng người có thể trả lời nàng hiện giờ đang ở đâu? "Papa, tại sao? Papa rốt cuộc đã giấu con chuyện gì?" - Ngu Thư Hân quỵ xuống. Triệu Tiểu Đường nhìn Thư Hân, cũng ngồi xuống, giống như lúc trước hai người còn vui vẻ. Nàng xoa đầu Thư Hân: "Cha cô tốt xấu gì cũng là ma vương, không sao đâu. Cô là con gái yêu quý của ông ấy, ông ta nhất định sẽ trở về giải thích với cô." "Đường, xin lỗi, xin lỗi....." - Thư Hân cũng không biết tại sao phải xin lỗi, nhưng nàng đã hứa dẫn Triệu Tiểu Đường đi tìm hiểu sự thật. Nhưng bây giờ cha nàng đã mất tích, ngay cả nàng cũng không thể thuyết phục bản thân, những chuyện đó không liên quan đến cha mình. Tôn Nhuế xác nhận, tạm thời Ngu Thư Hân sẽ không thể về Ma giới, cô cũng chỉ đứng im nhìn, chứ không hành động vội vàng. Gia Mẫn nhân cơ hội đến gần cô, cô bé muốn xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Tâm trạng Ngu Thư Hân lúc này hoàn toàn sụp đỗ, trước tiên đưa Bạc Ca và Lạc Nhã về nhà dưỡng thương. Khi Ngu Thư Hân đi rồi, Dụ Ngôn mới mở miệng nói với Tiểu Đường, nàng đi tìm cha mẹ nên biết được một chuyện. "Tiểu Đường, Ngu Thư Hân không phải con gái ma vương."