"Sao vậy?" Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân phản ứng hơi lạ, liền đi tới. Thà không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã muốn ói hết bữa cơm tối qua. Lúc này, vòi nước tự động chảy nước, nước vừa bẩn vừa đục, trong từng buồng vệ sinh rác chất thành đống, chẳng mấy chốc sẽ trào ra ngoài. Triệu Tiểu Đường thấy thế, liền kéo Ngu Thư Hân chạy ra ngoài. Triệu Tiểu Đường cảm thấy, đây không thể là WC của một nhà hàng cao cấp, bên trong dơ bẩn ngoài sức tưởng tượng, hoàn toàn là một nhà chứa rác. Cho nên, tuyệt đối có quỷ! Lúc này, những người trong nhà hàng cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường, một đống rác rưởi đang tràn đến gần bàn ăn, muốn làm lơ cũng khó. Toàn bộ trần nhà cũng đều là rác, từ một nhà hàng cao cấp bây giờ trở nên dơ bẩn và hổn loạn không thể tả. "Ăn một bữa cơm cũng không xong! Bữa ăn này chẳng có tý phẩm vị nào cả." - Gia Mẫn ăn được một nữa, thì ai oán nhìn đống rác dơ bẩn muốn ói kia. Cô bé đã nhanh chóng tạo kết giới, đề phòng rác rớt lên đầu. Gia Mẫn nhớ tới Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân hình như đã đi vào WC, nhìn thấy nhà hàng hỗn loạn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện. Cô bé nhanh chóng chạy đi tìm hai người, đúng lúc hai người cũng chạy ra. Triệu Tiểu Đường ngạc nhiên khi thấy cháu gái xuất hiện ở đây: "Mẫn Nhi, sao cháu lại ở đây?" "Đúng lúc cháu đến ăn cơm thôi! Hai người yêu nhau mà còn dám gạt cháu, lừa con nít là không tốt đâu đấy." - Gia Mẫn không lớn không nhỏ, chỉ vào "trưởng bối" giáo huấn. "Đừng có lôi thôi, chút nữa giải thích sau. Chúng ta sắp bị chìm trong rác rồi." Triệu Tiểu Đường hai tay kéo hai người ra khỏi nhà hàng, vừa bước chân ra ngoài, thì toàn bộ nhà hàng đã bị rác lấp kín. Dù cho có người còn kẹt bên trong, thì Gia Mẫn và Triệu Tiểu Đường có chết cũng không chui vào đó. Những vị khách và phục vụ từ trong nhà hàng chạy ra, sợ hãi không thôi. Một đống rác rưởi như những ngôi sao đã tắt rơi xuống, ban ngày mà cũng gặp được quỷ sao? Triệu Tiểu Đường nghiêm mặt. "Chuyện này là sao? Cái đống rác đó là thế nào? Không xong rồi, cháu hình như sắp có bầu, muốn ói quá." - Gia Mẫn nhìn cả nhà hàng tràn ngập rác, một cái mùi thật yomost, nôn khan. Tiểu Đường và Thư Hân bí mật ngăn chặn mùi hôi, nên chẳng cảm thấy gì cả. Cả đám người đứng trên đường, ói chết đi sống lại, thật thú vị. "Chuyện này có liên quan đến mấy con quỷ giết người lúc trước không?" - Ngu Thư Hân lo lắng hỏi. Mục đích của bọn chúng là gì đây? Không lẽ đang nhắm vào nàng sao? "Tôi cũng không biết, thế nhưng thứ này còn đáng sợ hơn quỷ giết người. Mẫn Nhi, về thôi." Triệu Tiểu Đường kéo Gia Mẫn còn đang nôn khan kế bên, việc này xem ra phải tìm Dụ Ngôn bàn bạc. Mấy thứ quỷ quái phiền phức này, tốt nhất vẫn nên để người khác xử lý. Ba người vội vàng bỏ đi, không để ý tới một kẻ lang thang ngồi trước cửa hàng. Hắn nhìn bóng lưng bọn họ rồi nở nụ cười đắc ý. Bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ, nên việc Ngu Thư Hân hôn Triệu Tiểu Đường cũng bị họ quên luôn. Triệu Tiểu Đường không lưu tâm chuyện đó, cũng thấy nó không có gì quá đáng, nên cũng chẳng để trong lòng. Tâm tình của Ngu Thư Hân đối với Tiểu Đường cũng bị phai mờ, vì dạo gần đây có quá nhiều chuyện quỷ quái xảy ra. Ngu Thư Hân làm sao biết được, lòng ghen tị của nàng đang càng lúc càng tăng. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường đi xe moto về nhà, Gia Mẫn thì tự đón taxi. Triệu Tiểu Đường liền bị Gia Mẫn nói là "trọng sắc khinh bạn", nàng liền nhắc cháu gái rằng họ là cô cháu, chứ không phải bạn bè. Ba người về nhà gần như cùng một lúc, vừa mới bước vào nhà, đã nhìn thấy Dụ Ngôn đang ngồi uống cafe ở phòng khách. Dụ Ngôn nhíu mày. "Mấy người vừa đi tham quan bãi rác về à?" - Dụ Ngôn cầm tách cafe lên, đứng cách xa bọn họ. Lúc nãy đứng trong đống rác, nên không ai cảm giác được. Vừa nghe Dụ Ngôn nói cả đám mới ngửi được cái mùi rất "yomost" trên người, bắt đầu nhíu mày. Gia Mẫn phản ứng mạnh nhất, nhảy tưng tưng. "Chị ở trên lầu nghe thấy mùi hôi của rác, bộ chúng ta chưa đổ rác....Ơ? Sao mọi người đều ở đây vậy?" - Đới Manh ở trên lầu ngửi thấy mùi hôi, nên đi xuống. Vừa bước đến cầu thang đã thấy đủ mặt ngồi trong phòng khách. Dù sao cũng lâu rồi không thấy đầy đủ mặt thần yêu nhân tập trung một chỗ. "Chuyện hôm nay tôi sẽ nói sau. Ngu Thư Hân, cô về nhà tắm rửa thay đồ đi. Cô xem, quần áo còn đầy rượu đỏ kìa, tôi ở đây nói chuyện với họ một chút." - Triệu Tiểu Đường cảm thấy có Ngu Thư Hân ở đây, nên không tiện lắm. Trước hết để cô ấy về nhà, hơn nữa quần áo dơ cũng khó chịu lắm. "Được, vậy chị về nhà trước, mọi người từ từ nói chuyện." - Ngu Thư Hân chào Đới Manh rồi đi về nhà. Khi Ngu Thư Hân vừa đi khỏi, Gia Mẫn cười hì hì đến gần Triệu Tiểu Đường nói: "Hai người bây giờ y chang hai người cha đáng kính của cháu, nói không phải một đôi, ai tin!" "Con nít đừng có nhiều chuyện." - Triệu Tiểu Đường giũ quần áo một cái, mùi hôi trên người đã bay mất. Không khí đã được làm sạch, Dụ Ngôn đành miễn cưỡng ngồi xuống nói chuyện. Tiếp theo, nghe xem hôm nay bọn họ gặp phải cái gì. "Tại sao mấy người hôi rình vậy?" - Dụ Ngôn nói bọn họ đi tham quan bãi rác chỉ là muốn châm chọc một tý. Ba người cùng dính mùi hôi, thêm Triệu Tiểu Đường chạy qua đây, tuyệt đối không phải chuyện bình thường. "Cô em có nhớ hai con quỷ trước đây không? Quỷ Ảnh, Thực Phát Quỷ, mà lần này đụng phải cũng chắc cũng là một trong Bách Quỷ. Bổn đại thần ghét nhất một loại quỷ, đó là Bất Tịnh Hạng Quỷ." - Triệu Tiểu Đường vừa nói tên liền căm ghét ra mặt, loại quỷ này so với quỷ giết người bình thường làm người ta ghét nhiều nhất. "Bất Tịnh Hạng Quỷ là con quỷ gì? Tên kì thế?" - Đới Manh chuyên viên hỏi. Nàng đã gặp rất nhiều con quỷ, nhưng lần đầu biết trong Bách Quỷ lại có con quỷ tên quái như vậy. Mặt Triệu Tiểu Đường vẫn căm ghét nói" Đây là một con quỷ ở dơ, nó thích những nơi bẩn thỉu. Nên khi xuất hiện, nó sẽ làm cho chổ đó dơ không thể tả, nó ghét sạch sẽ. Dù không có sức sát thương, nhưng cái đống rác nó tạo ra cũng đủ người ta ói đến chết. Cho nên, thứ tôi đây ghét nhất là nó." - Triệu Tiểu Đường nhớ đến hoàn cảnh trong nhà hàng lúc nãy, bất giác nôn khan. "Cho nên, bà chị đây chạy đến tìm tôi diệt nó? Cái thứ bẩn tay, dơ mắt đó tôi không thèm đụng vào." - Dụ Ngôn nghe Triệu Tiểu Đường nói xong, cũng biết mục đích của bà chị đó là gì. Nàng không phải người có lòng tốt bao la, không chờ Triệu Tiểu Đường mở miệng, nàng liền từ chối sớm cho lành. "Oa, cô em cũng thất đức thật! Đến lúc mà cả thành phố tràn ngập rác, khóc lóc kiếm chỗ trốn không có. Chị đây cho cô em cơ hội thể hiện, mà còn làm giá." "Chuyện không có lợi tôi không ngu đâm đầu vào, đi tìm cái con quỷ rác ấy, tôi còn sợ ô uế đôi giày. Đùng đẩy việc cho người khác, không phải bà chị là đại thần sao? Có năng lực thì tự đi mà xử lý." - Dụ Ngôn lười biếng dựa vào ghế sofa, bộ dáng như ngươi quỳ xuống cho bổn vương. Đúng là cái thứ không có đức hạnh, Triệu Tiểu Đường thật muốn tát Dụ Ngôn hai bạt tay. "Đều là người một nhà, đừng có động chút là có mùi thuốc súng như vậy. Nên chung sống ôn hòa." - Đới Manh đã trải qua những "bãi chiến trường" do hai người gây ra, rất đau khổ, nên cố gắng cứu vãn bầu không khí. "Đới ngu ngốc, cô giải hòa cái gì. Bọn họ đâu có đánh nhau." - Gia Mẫn chống cằm oán trách Đới Manh làm việc không đâu, cô bé thật sự muốn nhìn thấy hai bà cô đánh nhau. Tuy nhiên, cái suy nghĩ này quá đụng chạm đến bậc trưởng bối. "Không biết lớn nhỏ, Đới ngu ngốc là để cháu gọi à?" Dụ Ngôn đứng dậy tàn nhẫn tán đầu Gia Mẫn một cái, nàng cũng đã từng ngược đãi em trai không ít. Hiện tại, con gái của của em trai cũng cần phải giáo dục. Gia Mẫn bị đánh, đau, ôm đầu gào khóc. Quả nhiên, cũng là Đới Manh hiểu chuyện, bà cô ruột này đúng là không có tính người mà. "Bạo hành gia đình kìa!!!" - Gia Mẫn khóc lóc, gục vào lòng Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường xoa đầu cháu gái an ủi. "Cái con Bất Tịnh Hạng Quỷ gì đó làm sao tiêu diệt được? Không phải em chỉ cần ra một chiêu là diệt nó được rồi sao?" - Đới Manh vẫn còn hiếu kì. Nếu Triệu Tiểu Đường nói con quỷ này không có lực sát thương, tại sao nhất định muốn Dụ Ngôn ra tay? "Nó là quỷ tạo rác, nếu tôi đốt thì đốt cả thành phố sao? Nó sợ sạch sẽ, càng sạch sẽ càng sợ, nếu không bà chị đây đi giải quyết nó giúp tôi đi. Tôi thấy chị thích hợp đó." - Triệu Tiểu Đường cười hì hì nói với Đới Manh. Dụ Ngôn thấy Triệu Tiểu Đường có ý định đổ mọi chuyện lên đầu bạn gái nàng, lập tức tỉnh táo. Quả nhiên, Triệu Tiểu Đường rất biết cách khơi lên ý chí chiến đấu của Dụ Ngôn. Nếu không thể ngăn Đới Manh cứ đâm đầu đi về phía trước, Dụ Ngôn chỉ đành đi theo sau. "Lần trước, bà chị kêu chị ấy chơi trốn tìm với quỷ, giờ lại muốn chị ấy đi đối phó với con quỷ dơ phát ói đó, lại còn sai khiến rất thuận lợi. Bà chị có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Chị đó, cũng nên ngoan ngoãn một chút, đừng có chuyện gì cũng nhắm mắt lao vào." - Dụ Ngôn nhắc nhở người bạn gái quá mức nhiệt tình kia. Có khi, người ta không nhờ, chị ấy cũng sẽ lao đầu vô giúp đỡ, đúng là thứ nhiệt tình quá đáng. "Nó không có sức sát thương mà, cũng đâu có nguy hiểm gì.." "Nếu như chị bị cái đống rác đó chôn chết, em sẽ không cứu. Không phải, nếu chị chết, em cũng phải chết theo. Nếu chết một cách tào lao như vậy, khi xuống Địa Ngục em sẽ đạp chị xuống Hoàng Tuyền." Dụ Ngôn nhắc nhở Đới Manh, hai người đồng sinh cộng tử. Đới Manh im lặng, chỉ đành dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Triệu Tiểu Đường. Đới Manh không quan tâm bản thân, cũng phải cân nhắc vì bạn gái không muốn chết một cách lãng xẹt như vậy. "Ai da, thê quản nghiêm cũng thảm thật." "Ai da, thật đáng thương." "Ai da, thật muốn chui vào WC để khóc cho thỏa." "Hai người kẻ xướng người ca, chỗ này đâu có ai chết, than thở cái quỷ gì!"