Bách Quỷ không thuộc quyền quản lý của Diêm Vương, tồn tại riêng lẻ dưới Địa Phủ. Địa Phủ là nơi Âm - Dương tụ hợp, nơi Sinh Tử Luân Hồi, con người chết đi ai cũng phải xuống đó một lần, chờ định tội. Nếu lúc sống làm chuyện ác thì ở lại chịu tội, nếu vô tội thì có thể tiến vào lục đạo luân hồi Bách Quỷ Địa Ngục cũng là người chết biến thành quỷ, nhưng lại không muốn đầu thai, tự nguyện chìm trong đọa lạc, tiến vào Bách Quỷ Địa Ngục. Hằng năm, khi đến ngày Quỷ Môn mở cửa, thì chúng mới xuất hiện. Nhưng bây giờ, tự nhiên lại chui lên thật không phải chuyện đùa. Hơn nữa, đạo hạnh của chúng còn cao hơn mấy con oan hồn, ma quỷ lây lất trên trần gian, không phải thứ dễ thu phục. "Nhưng mà, nếu nó chỉ là cái bóng thì khó chơi rồi. Nhất định phải tìm cách để để hiện nguyên hình, lúc đó mới có thể diệt nó." - Triệu Tiểu Đường nói rất vui vẻ, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng giết chết quỷ ảnh. "Nghe bà chị nói thế, hẳn là biết cách dụ nó hiện hình." - Dụ Ngôn cũng vui vẻ theo. Dám làm hại Đới Manh, còn là ngay trước mắt nàng, thật sự chán sống. Mặc dù quỷ là người đã chết, nhưng Dụ Ngôn sẽ cho nó "chết" thật sự. "Hai em bình tĩnh đi, chị có thể thấy đầu hai em bốc cháy luôn rồi kìa." - Đới Manh thật muốn chạy vào WC, cầm ra một thau nước dội thẳng từ đầu xuống chân hai người này. Giết quỷ mà có thể vui vẻ nhưng thế sao? Rõ ràng họ là nhân sĩ chính phái, tại sao phong cách cứ như yêu ma thế kia. "Đợi nó hiện hình, tôi sẽ liền đốt nó thành cây đuốc. Lửa của tôi đây là Liệt Diễm Chân Hỏa, không phải muốn dập là dập." Vì muốn biểu diễn pháp lực vừa được khôi phục, Triệu Tiểu Đường tạo một đốm lửa ném thẳng vào ghế sofa. Mặt Dụ Ngôn liền đen hơn nhọ nồi. "Bà chị có gan, đốt lại lần nữa tôi xem." - Dụ Ngôn dùng Ngũ Lôi Oanh Đình đánh thẳng xuống chỗ Triệu Tiểu Đường ngồi. Tiểu Đường lắc mình tránh được, thế nhưng cái ghế sofa thật là đáng thương, bị cháy rụi. Kết quả, chả hiểu tại sao Dụ Ngôn và Triệu Tiểu Đường đứng trong phòng khách đánh nhau. Cho nên nói, có rãnh cũng đừng để hai ma nữ trong đầu toàn lửa ở gần nhau, đặc biệt là cái loại nhìn nhau liền ngứa con mắt như thế này này, hậu quả vô cùng thê thảm. Chỉ một ngọn lửa nhỏ là đủ tạo thành chiến tranh. Đới Manh chống cằm ngồi một bên thở dài, nhìn từng món đồ trong nhà liên tục bị phá hỏng. Nàng quay sang nói với Lâm Tiểu Trạch: "Chúng ta đi tắm rồi ngủ sớm thôi, cũng chẳng cần đi bắt cái bóng quỷ gì đó. Chị cảm thấy hai người đó muốn đánh nhau cho tới chết, còn em nghĩ sao?" Lâm Tiểu Trạch van nài: "Triệu Tiểu Đường đại thần, ngài vừa được cộng điểm có thể kiềm chế một chút không? Đừng có đánh nhau nữa mà ~~~" Cuối cùng, Đới Manh nhìn không nỗi nửa, bày tỏ ý kiến hai người cứ dùng việc bắt quỷ ảnh mà tranh tài cao thấp, cần gì phá nát cái nhà này! Lúc này, cả hai mới chịu ngừng tay, nhưng mà cái nhà cũng bị đốt gần sạch. Ngoại trừ cái ghế Đới Manh đặt mông may mắn sống sót, thì tất cả đều thành tro. "Làm phiền hai người dập lửa được không? Tiếp theo là cảnh báo....Đệt!" - Đới Manh chưa nói xong, thì thiết bị chống cháy gắn trên trần nhà bắt đầu phun nước. Nàng cảm thấy dù đồ tốt thế nào, ở cạnh thiên sư và thần tiên tính cách bỏ đi này, cũng bị bào mòn không còn tốt nổi. Thứ gì có thể chịu nổi sức tàn phá của hai người này chứ. "Hắc, có thể tắm nữa sao? Thôi thì chúng ta cứ tắm ở phòng khách này đi." - Đới Manh tìm niềm vui trong sự đau khổ. Là một người sống lạc quan, nàng làm sao có thể bị điều kiện tồi tệ đánh bại. Kiên quyết không thể cúi đầu trước cái ác, phải kiên cường! Thế nhưng, tại sao nàng lại muốn khóc vậy? Nhất định là đầu nàng có vấn đề rồi! Câu sau cùng có cái gì đó kỳ quái len lỏi vào ấy nhỉ? "Chuyện gì thế? Đới ngu ngốc, ai cho phép cô tưới nhiều nước thế chứ!" - Trong một chậu hoa nhỏ, xuất hiện cái đầu màu xanh lục, kích thước tương đồng với Lâm Tiểu Trạch. Nàng vừa ló đầu ra liền dùng roi đánh tới tấp vào chủ nhân, nhưng có vẻ chủ nhân tâm tình đang rất xấu, liền nắm chặt mấy cái roi, quay nàng vòng vòng đến choáng váng. Vương Thừa Tuyên là Thụ Linh trên đảo Tinh Linh, lúc trước vì muốn lúc nào cũng có thể sử dụng sức mạnh thiên nhiên, nên Đới Manh lên đảo mời.....không phải, là thu phục nàng. Sau đó thì cả hai cùng nhau ký khế ước, Vương Thừa Tuyên trở thành thức linh của Đới Manh. Bất quá Vương Thừa Tuyên tính khí cũng bỏ đi luôn, không thèm tôn trọng chủ nhân, làm Đới Manh thật sự bị tổn thương lòng tự trọng. Những ngày tháng này, làm sao sống nổi đây. "Tuyên, cô đừng có phá nữa, đủ loạn rồi." "Oa ~~ đã lâu rồi mới thấy căn nhà bị phá nát thế này nha." - Vương Thừa Tuyên nhìn từ trước ra sau đều bị phá hoại đến tàn nhẫn, trong lòng cảm thán. Nhưng là cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu chúng ta "nhân cách hóa" ngôi nhà, có lẽ cái nhà đang ôm mặt khóc ngất trong WC. "Phục hồi!" - Dụ Ngôn cầm một lá bùa cỡ lớn, đốt bỏ. Tàn tro của lá bùa như có sự sống từ từ khôi phục lại ngôi nhà. Nhà bọn họ gần đây không có yêu ma, thần tiên nào giúp đỡ, nên Dụ Ngôn phải học nhiều một chút đạo thuật bảo vệ ngôi nhà. Nếu không, khi kêu thợ trang trí đến, họ sẽ rất sẵn lòng giúp Dụ Ngôn báo cảnh sát. "Ồ, lợi hại!" - Triệu Tiểu Đường vỗ tay, giống như chẳng liên quan gì đến chuyện phá hoại này. "Bà chị còn dám đụng đến phòng của tôi, lần sau Ngũ Lôi Oanh Đình sẽ đánh chính xác hơn đấy." "Này, hai người đẹp, chúng ta còn cần đi bắt quỷ ảnh không?" - Đới Manh cả người ướt nhẹp, dùng hai ngón tay làm còi huýt một cái. Nếu mọi thứ trở lại bình thường nhờ chú thuật, thế tại sao không giúp luôn nàng trở lại như cũ? Tại sao Đới Manh còn khổ hơn cái nhà này vậy? Dụ Ngôn vẫn đề phòng nhìn Triệu Tiểu Đường, coi như nàng đã biết tại sao Lục Kha Nhiên lại trốn sang nước ngoài rồi. Ở Thiên giới, bà chị đó có biệt danh "Nữ Ma Đầu". Mợ nó, đúng là vua phá họa mà, chẳng bao giờ chịu suy nghĩ, thấy thích thì phá. Kết quả, hai người ra ngoài sân đứng nói chuyện "nghiêm túc". "Làm sao để quỷ ảnh hiện thân?" - Dụ Ngôn mặc dù là thiên sư, thế nhưng không phải lúc nào cũng bắt quỷ. Bình thường, nàng giúp người khác xem phong thủy, nếu có bắt thì cũng là mấy oan hồn không siêu thoát, cũng là lần đầu nàng đụng phải thứ này. Với Bách Quỷ Địa Ngục, có vài quyển sách trong nhà Dụ Ngôn ghi chép lại, nên nàng cũng biết chút ít. "Thì chơi trốn tìm với nó. Cái bóng quỷ trước đây chắc cũng chỉ là một con quỷ thích trêu đùa con người thôi, nhưng chị đây không biết tại sao lần này xuất hiện nó có sát khí nặng vậy. Hơn nữa còn kiêu căng, liên tục phạm án giết người. Có một người ở đây thích hợp chơi với nó nhất." - Có lẽ Triệu Tiểu Đường nghĩ rằng chơi đủ rồi, nên nói chuyện cực kỳ nghiêm túc. Nàng nói xong, cười rất hài lòng, chỉ cái người ướt như chuột lột đang chuẩn bị đi thay đồ, Đới Manh! "Không được! Tôi không để chị ấy làm mồi đâu." - Dụ Ngôn từ chối. "Cô em đáng sợ thế, quỷ nhìn thấy đều chạy hết. Làm sao nó muốn chơi với cô em?" "Bà chị nói ai đáng sợ?" - Dụ Ngôn nhăn mặt. "Như vậy lại càng đáng sợ hơn nè. Cô em cứ khư khư giữ của như vậy mà tự xưng mình là lão làng trong ghề à?" Triệu Tiểu Đường không ngừng khiêu khích, Dụ Ngôn cũng sắp nổi giận lần nữa, vẫn là Đới Manh nhảy ra ngăn cản. Nhìn ngang liếc dọc, ở đây chỉ có nàng có thể cản. Đới Manh thuyết giáo, Dụ Ngôn buông tay đầu hàng, địch trong tối, một ngày chưa diệt thì sẽ còn rất nhiều hiểm họa. Thôi thì cứ chủ động dụ nó ra. "Tại sao chị thấy hơi hối hận nhỉ?" - Đới Manh làm mồi nhữ, đêm hôm khuya khoắt, một mình đi đến con hẻm xảy ra án mạng đầy máu tanh kia. Đã có năm người đàn ông bị giết chết ở trong con hẻm này, hiện trượng thảm tới mức nhìn không nổi. Không có ai toàn thây, trên mặt đất và trên tường vẫn còn dính đầy máu, không thể lau chùi. Đêm hôm cũng không có ai đi ngang chỗ này, ngoại trừ những người không sợ chết. Nơi có người chết âm khí rất nặng, mà còn là dạng chết thảm. Gió từng cơn thổi qua, làm Đới Manh run run. Mặc dù nàng đã trải qua rất nhiều chuyện li kì cổ quái, nhưng lần này cảm giác thật khiến người ta sởn tóc gáy. Trong không khí vẫn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu, chỉ cần ngửi thôi cũng sặc. Trên tay Đới Manh ôm một con gấu nhỏ, mắt trái đeo bịt mắt màu trắng. Bởi vì phải hi sinh để cứu vớt thế giới, nên một bên đã không còn thấy được Âm-Dương. Để dễ dàng nhìn thấy ma quỷ, Đới Manh đành phải đeo cái bịt mắt màu trắng mà Dụ Ngôn chê xấu muốn chết này. Nói thật, Đới Manh vừa mang bịt mắt, vừa ôm con gấu bông nhỏ, còn đứng trong cái hẻm âm u này, nói không sợ là xạo đấy. "Tiểu Hùng, chúng ta chơi trốn tìm chịu không? Trong hẻm nhỏ này chỗ nào cũng có thể trốn, chị đếm đến 50 rồi đi tìm em nhé." - Đới Manh ôm Tiểu Hùng nói. Sau đó, đặt Tiểu Hùng xuống đất, quay mặt vào tường, nhắm chặt hai mắt, bắt đầu đếm. Đới Manh thật sự rất thích hợp để làm việc này, vì ngoài nàng ra chẳng có ai đủ can đảm, trái tim mạnh mẽ như nàng. Cái hẻm nhỏ này hoàn toàn bị bỏ hoang, nhưng cũng không phải trống rỗng, có vài cái thùng rác và vài thứ linh tinh có thể trốn. Trong cái hẻm nhỏ kế bên cũng có thể trốn. Đới Manh quay mặt vào tường, nhắm mắt, đếm. Nói không sợ là giả, dù từ nhỏ đến lớn nàng đã quen, nhưng bắt nàng nhắm mắt chờ đợi thế này thực sự rất đáng sợ. Càng đếm, áp lực càng lớn, nếu bây có người vỗ vai Đới Manh, chắc nàng sẽ tè ra quần mất. "48,49, 50. Chị tìm em đây!" - Sau khi đếm đủ 50, Đới Manh quay đầu lại, con gấu bông nhỏ trên mặt đất đã biến mất. Xem ra, "nó" thật sự muốn chơi với nàng rồi. Nhưng mà, "nó" có phải là quỷ ảnh hay không chưa thể khẳng định. Lúc này, Đới Manh chỉ có thể nhắm mắt đi tìm. Đới Manh tự an ủi chính mình, chuyện gì mà nàng chưa từng thấy. Trước đây đã từng thấy những linh hồn và xác chết gớm ghiếc hơn, thế này có gì phải sợ chứ. Trong hẻm nhỏ, chỉ dựa vào ánh sáng mờ mờ của những cây đèn đường, thì chẳng thể nào nhìn rõ. Vì đã có kinh nghiệm, nên Đới Manh đã đem theo cây đèn pin cầm tay. Nàng mở đèn, bắt đầu đi tìm, nơi trốn hiện tại chỉ có thể trong thùng rác, hoặc trong cái đống phế thải kia. Đới Manh đi tới, đưa tay chuẩn bị mở thùng rác, không ngờ cái nắp đã tự động mở ra. Đới Manh giật mình rút tay về, một con mèo hoang nhảy ra, nàng thở dài một hơi. Khi nàng quay đầu, thì thấy bên cạnh có một cái đầu máu chảy đầm đìa đang trợn mắt nhìn nàng.