“Quý Ức, tôi nói cho cô biết, người đã ép Hạ Quý Thần tới bước đường cùng, không phải là tôi!”
Giọng Thiên Cơ trở nên lạnh lùng: “Mà chính là cô!”
“Là cô đã hại anh ta ra nông nỗi như ngày hôm nay!”
Quý Ức cau mày, ánh mắt cô lóe lên tia sáng lạnh.
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, Thiên Ca nhếch môi cười lạnh: “Sao nào? Không tin tôi sao?”
“Vừa rồi không phải cô muốn hỏi tôi, chuyện kia xảy ra từ khi nào và vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Giờ tôi nói cho cô biết, chuyện xảy ra lúc cô bị tai nạn xe, cô đã hôn mê được 32 ngày!”
Những lời Thiên Ca vừa nói… cứ luẩn quẩn trong đầu Quý Ức, sau khi đã nhận thức rõ, trái tim cô bất giác run lên.
Chuyện kia xảy ra là do cô bị tai nạn xe, cô bị hôn mê suốt ba mươi hai ngày…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, Hạ Quý Thần là vì, là vì… Đầu ngón tay của Quý Ức vô thức nắm chặt vạt áo, cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ, cô không thể tiếp tục nghĩ về nó nữa.
Thấy Quý Ức chau mày, Thiên Ca lập tức đoán ra cô đang nghĩ gì, ngay sau đó, cô ta mở miệng nói: “Đúng vậy, đó là vì cô, cho nên anh ấy mới đâm tôi một nhát dao!”
Nói xong, Thiên Ca giơ tay lên, nhanh chóng cởi hai chiếc cúc áo, tiếp đó cô ta kéo cổ áo xuống, khiến cho cả phần thân trên đều lộ ra trước mặt Quý Ức.
Trên làn da trắng nõn của cô ta, ở phần ngực bên trái có một vết sẹo trông thật xấu xí.
Cô ta giơ tay lên chỉ vào vết sẹo kia, trừng mắt nhìn Quý Ức, tiếp tục nói: “Thấy không, vết sẹo này là do cô ban cho đấy!”
“Những năm gần đây, mỗi lần tôi đi tắm, nhìn vết sẹo này trong gương, tôi càng thêm oán hận cô hơn!”
“Nếu như không phải vì cô, anh ấy đã không đâm tôi một nhát dao này! Cô biết không, đêm hôm đó anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, khi anh ấy gọi cho tôi, tôi đã vui mừng biết bao, nhưng anh ấy lại cầm dao đâm tôi!”
“Cô có biết tôi yêu anh ấy như thế nào không, cho dù anh ấy đâm tôi một nhát dao, tôi vẫn chọn tha thứ cho anh ấy!”
“Nếu như cô không tỉnh lại, nếu như cô không quay lại ngành giải trí để đấu với tôi, nếu như cô không cướp đi danh tiếng của tôi ở khắp mọi nơi, nếu như anh ấy không vì cô mà khiến bản thân mình thân bại danh liệt, tôi sẽ không đối với anh ấy như vậy!”
“Cho nên, Quý Ức à, chính cô đã hại anh ấy, là cô đã liên lụy anh ấy, là cô đã khiến sự hoàn mỹ của anh ấy trở nên không còn hoàn mỹ nữa!”
“Đều là do cô…”
Thiên Ca còn chưa kịp nói hết, Quý Ức đứng trước mặt cô ta, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, lại đột nhiên giơ tay lên tức giận tát thẳng vào mặt cô ta.
Một tiếng “Bốp”vang lên, mặt của Thiên Ca bị đánh lệch sang một bên.
Căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, Thiên Ca giơ tay lên sờ vào một bên mặt vừa bị tát của mình, sau đó cô ta quay đầu nhìn Quý Ức: “Cô…”
Cô ta còn chưa kịp nói thì Quý Ức đã lên tiếng: “Cô có biết hôm nay tôi tới đây là để làm gì không?”
Không đợi Thiên Ca trả lời, cô đã nói tiếp, vừa nói, vừa giơ tay lên, hung hăng tát Thiên Ca thêm một bạt tai: “Hôm nay tôi tới, không chỉ vì muốn hỏi cô đáp án, mà còn muốn đánh cô nữa kìa!”
Cái tát này so với cái tát lúc nãy, Quý Ức càng dùng sức nhiều hơn.
Tát xong, gần như không cho Thiên Ca có cơ hội phản kháng, cô lại trở tay tát thêm một cái nữa.
Trước khi tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Quý Ức nhìn vào Thiên Ca, lạnh lùng nói: “Tôi đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như cô!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương